Ngàn vạn lần không ngờ được, Tô Tử Du- một cậu nhóc như dân khoa học và công nghệ, từ bé đã có ý chí sắt thép dứt khoát bóc mẽ sự giả dối của Tuyết Nhi:
“Gì thế, cậu mới mấy tuổi mà đã học được cái thói của hoa sen trắng rồi hả? Vờ vịt cái gì trước mặt tớ hả?”
Tuyết Nhi: “..”
Hai mắt Tuyết Nhi đỏ hoe: “Anh Tử Du, sao anh lại nói vậy….”
Tô Tử Du bực bội nói: “Cút!”
Cậu không giống anh trai cậu đâu nhé.
Anh trai cậu, giống kiểu đàn ông nghệ thuật, ít ra còn có chút tao nhã lịch sự.
Đương nhiên, đây chỉ là thành kiến của Tô Tử Du với đàn ông theo trường phái nghệ thuật tự do.
Lần trước đi cắm trại, Tuyết Nhi bám lấy anh trai cậu, nhưng anh trai cậu vẫn giữ sự ôn tồn lễ độ, Tô Tử Du chỉ cảm thấy anh mình không ra dáng đàn ông.
Đàn ông chân chính cứ phải như Tô Tử Du cậu đây này—-
Tô Tử Du lạnh mặt nhìn Tuyết Nhi chưa chịu rời đi, mất kiên nhẫn nói: “Bạch liên hoa có cút đi không, còn không cút đi tớ động tay động chân đấy!”
Tuyết Nhi cắn môi, ấm ức rời đi.
Đây là lý do cô bé không thích tiếp cận Tô Tử Du, dù hai người học cùng lớp.
Về đến chỗ, Tuyết Nhi phát hiện ra các bạn học trong lớp vây quanh Túc Bảo nhiều hơn, ai cũng chọc Túc Bảo cho vui, nhóc mập còn chiếm chỗ ngồi của Tuyết Nhi.
Vừa hay chuông vào lớp vang lên, Tuyết Nhi bước tới, cố đè nén cảm giác không vui, nói: “Vào lớp rồi, mọi người nhanh chóng về chỗ nào!”
Lúc này các bạn nhỏ mới miễn cưỡng quay về chỗ ngồi.
Giờ nghỉ giải lao chưa đến mười phút mà Túc Bảo quen được bao bạn mới, cô bé vui lắm!
Tiết học này là tiết học tiếng Anh, Túc Bảo thật sự nghe không hiểu, lúc này có người đá vào ghế đẩu của Túc Bảo.
Túc Bảo khó hiểu quay lại nhìn, thấy một đứa trẻ ở bàn phía sau đang đưa cho cô một tờ giấy nhỏ.
Túc Bảo mở tờ giấy nhỏ ra, chỉ vào dòng chữ trên tờ giấy, nghiêm túc đọc:
“Túc Bảo, ăn cơm chưa? À chưa ăn hả, lát nữa ăn đùi gà với anh được không?”
Kỷ Trường bay bên cạnh khẽ giật khóe môi.
Hắn sắp tới nhìn kỹ, chỉ thấy một ghi chú nhỏ có nội dung:
[Túc Bảo, tan học dẫn rùa và vẹt của em ra ngoài chơi không? Anh có thể chạm vào con vẹt của em không?】
Học sinh lớp một chưa học hết chữ nên ‘con vẹt’ dùng bính âm để thay thế.
Kỷ Trường không khỏi phì cười.
Túc Bảo lục lọi trong cặp sách và lấy ra một cây bút chì.
Cô bé nghiêm túc viết trả lời: “Được, em cũng thích ăn chân gà, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn chân gà.”
Kỷ Trường thấy Túc Bảo lẩm nhẩm trong miệng, nhưng lại chỉ vẽ nguệch ngoạc hai cái đùi gà lên tờ giấy.
Hắn chỉ thấy buồn cười, sờ cằm nhìn Túc Bảo vẽ xong gấp giấy lại, đưa cho bạn nhỏ phía sau.