Túc Bảo gật đầu: “Em hiểu mà!”
Tô Tử Du đã không còn muốn giải thích gì nữa rồi.
Kỷ Trường giơ tay lên, đầu của quỷ hư vinh lại bay về.
Hắn ngồi xếp bằng, chống cằm, nói: “Vì sao ngươi chết?”
Quỷ hư vinh cười lạnh: “Không cần hỏi nữa, ta sẽ không nói đâu!”
Kỷ Trường giơ tay vỗ một cái vào đầu quỷ hư vinh, sau đó kéo nó lại như chơi yo-yo.
“Tại sao lại chết?”
Nữ quỷ chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
Tuy quỷ có thể kéo đầu xuống. Nhưng không có nghĩa là đầu quỷ bị Kỷ Trường hết vỗ lại kéo như này sẽ không vấn đề gì— Kỷ Trường không phải quỷ bình thường.
“Ngươi….” quỷ hư vinh tức giận.
Kỷ Trường lại vỗ đầu nó ra ngoài.
“Ồ, không nói hả?”
Quỷ hư vinh: “…”
Chơi đùa ư?
Túc Bảo đứng bên cạnh mở tròn hai mắt.
Còn… còn có thể làm vậy ư….
Kiến thức ngày thường sư phụ dạy vô ích thật.
Kỷ Trường nói: “Cặp sách nhỏ, đến lượt con!”
Quỷ hư vinh lập tức nhớ tới cảnh tượng bị Túc Bảo quăng quật dưới đất, nói: “Nói thì nói! Làm gì phải động tay động chân?”
Cô nhóc quỷ dị này còn đáng sợ hơn cả Kỷ Trường….
Khi đọ sức với Túc Bảo, quỷ hư vinh hoàn toàn không có khả năng chống trả.
Quỷ hư vinh chỉ cảm thấy ấm ức không thôi, bất đắc dĩ nói: “Ta là Lí Nhược Bình, trước đây là một tiểu thư nhà giàu….”
Túc Bảo lập tức hỏi: “Thật sao?”
Quỷ hư vinh lại nói: “Ta đã làm việc chăm chỉ để trở thành một người giàu có…”
Túc Bảo và Kỷ Trường nhìn cô ta đầy hồ nghi.
Trực giác của nhóc Túc Bảo nói cho cô bé biết, Quỷ hư vinh đang nói dối.
Kỷ Trường chỉ biết câm nín, không hổ là quỷ hư vinh, đến bước này rồi còn chuộng hư vinh như vậy.
Cuối cùng, quỷ hư vinh chỉ đành nói: “Khi còn sống, ta làm việc ở một xưởng in.”
Hóa ra, Lí Nhược Bình là một nữ công nhân trong một xưởng in, ngày ngày làm trong xưởng.
Nhưng nó khá may mắn, một lần tăng ca muộn, tình cờ gặp được con gái của giám đốc nhà máy, cô gái kia tốt bụng cho nó đi nhờ xe, sau đó hai người trở thành bạn bè.
“Mối quan hệ của ta và cô ấy ngày càng tốt đẹp… Người bạn thân nhất của ta thường đưa ta về nhà ăn tối.”