Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 316:




Đáy mắt anh rét lạnh, không có chút tình cảm gì.
“Ngày ấy ông nội tôi hi sinh, ba mẹ tôi đều bị sát hại, tôi vội về Nam Thành để tìm các người.”
“Ông bà đoán xem thế nào?”
Mộc Quy Phàm cười mỉa mai: “Các người sợ bị liên lụy, biết tôi vừa đến bến xe thì vội vàng tìm người đuổi tôi ra khỏi Nam Thành.”
“Ngày hôm sau, cả gia đình chuyển tới vùng ven biển.”
Anh muốn tìm cũng tìm chẳng thấy bọn họ!
Năm ấy anh mới 7 tuổi, hoảng loạn và hoang mang khi mất đi người thân, theo bản năng anh tìm đến sự bảo vệ từ những người thân khác.
Tiếc thay… chẳng có ai để dựa vào.
Vận may thăng trầm, ai có thể ngờ cậu bé 7 tuổi năm đó có thể sống sót?
Nghe người ba mới quen thản nhiên kể lại quá khứ, không hiểu tại sao, lòng Túc Bảo dần dâng lên nỗi u buồn.
Hóa ra, người ba cao hơn cả khung cửa này cũng từng như cô bé? Không có người thân, không có ba mẹ. Người khác cũng xem ba bé như sao chổi.
Túc Bảo mím môi, lặng lẽ ôm cổ Mộc Quy Phàm.
Cảm nhận được sự dựa giẫm của cô bé, Mộc Quy Phàm đang nói bỗng khựng lại.
Mái tóc mềm mại của Túc Bảo chạm vào cổ anh, trái tim anh như tan chảy.
“Hửm?” Mộc Quy Phàm nhướn mày.
Cô nhóc đang… đau lòng vì anh hả?
Tim Mộc Quy Phàm mềm nhũn.
Nhà họ Mộc bị Mộc Quy Phàm bóc trần sự thật, nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ đành cười ngượng: “Cái này…. nhất định có hiểu nhầm gì rồi…”
Nghe tới đây khách khứa cũng hiểu rõ rồi—-hóa ra ông cụ Mộc đây là anh em họ với ông nội của chiến thần!
Năm đó biết tin anh họ mình bại lộ thân phận nội gián và hi sinh, lo sợ bị liên lụy nên đuổi đứa cháu tìm giúp đỡ đã đành, còn chuyển nhà ngay trong đêm.
Ngày mới đến Kinh Đô, nhà họ Mộc lại kể theo cách khác, bọn họ hễ mở miệng ra là ‘anh cả của tôi chết thảm lắm’, ‘chỉ hận không thể chết thay anh cả…’
Lúc gửi thiệp mời sinh nhật cũng ‘chiến thần là cháu trai ruột của nhà họ Mộc chúng tôi.’
Hại cả đám khách khứa không rõ nội tình tưởng thật, còn tưởng anh hùng Mộc Minh Viễn đã hi sinh là anh cả ruột của ông cụ Mộc cơ đấy.
“Anh em cùng chung ông nội đã cách nhau một tầng quan hệ rồi, huống chi anh em cùng chung cố nội, cái này gọi là họ hàng xa phải không?”
“Năm xưa sợ liên lụy thì xách đít chạy trốn cháu trai, đến khi nhận công lao thì chạy tới nhận thân nhanh hơn bất cứ ai!! Mười mấy năm chẳng thèm tìm cháu trai của anh họ, vừa nghe tin người ta là chiến thần đã nhận cháu trai tôi…”
“Không biết xấu hổ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.