Đó là nước khoáng nhãn hiệu tài trợ cung cấp, trước đây Kiều Vi chưa từng uống thử, chỉ thấy cái chai khá đẹp.
Rót nước ấm về phòng nghỉ, chỉ có mỗi Hoắc Hào Chi ngồi dựa vào sô pha xem video đang lan truyền trên mạng.
"Mọi người đâu?"
"Ra trước xem biểu diễn rồi."
Kiều Vi không thể đến nơi đông người, sợ bị lây bệnh, Hoắc Hào Chi lo một mình cô chờ ở hậu đài quá cô đơn nên dứt khoát ở lại.
Thấy cô về, anh dứt khoát ném di động, duỗi tay ôm eo Kiều Vi, hôn lên mắt cô một cái. Như chưa đã thèm, anh lại hôn khắp mặt cô, từ chóp mũi đến miệng.
Kiều Vi vội giơ tay ngăn cản: "Còn chưa tẩy trang."
Hoắc Hào Chi lúc này mới ngừng, vùi đầu vào hõm cổ cô: "Em là của anh."
"Anh mới xem gì đấy." Kiều Vi đi lấy di động bị anh ném sang một bên.
Còn chưa đụng tới đã bị Hoắc Hào Chi cuống quít giật lấy để trên mặt bàn.
Kiều Vi bị anh dọa sợ, Hoắc Hào Chi hoàn hồn, hừ hai tiếng, giải thích: "Đám người trên mạng đúng là không có mắt..."
"Hào Chi." Kiều Vi bật cười, "Mỗi người có một gu thẩm mỹ, cho dù người ta không thích phần biểu diễn của chúng ta thì anh cũng không cần như vậy đúng không?"
Hai người căn bản không hề nói cùng một chuyện, có điều Hoắc Hào Chi không định biện giải, cứ để cô hiểu lầm.
Nghĩ đến bình luận dưới video, anh lại giận sôi máu.
Đa số bình luận đều nói Kiều Vi và tay trống hợp nhau, tuổi tác tương đương, còn ca sĩ quá cuồng nhiệt, không hợp với ai cả, chỉ để dành cho fans.
Sao bọn họ có thể ghép đôi Lăng Lâm và Kiều Vi chứ?
Thằng nhóc Lăng Lâm kia nào xứng với Kiều Vi? Một sợi tóc cũng không liên quan được chưa?
Anh lập tức tạo tài khoản phụ, lên phản bác: Xin lỗi, ca sĩ chính và cô gái chơi violin mới là trời sinh một đôi!
Kết quả thế mà có thằng nhãi ranh trả lời: Ha ha, mù hả?
Cậu mới mù đấy!
Phản bác hết bình luận này tới bình luận khác, Hoắc Hào Chi giận đến muốn đánh người, định vặn mở nắp bình nước uống một ngụm cho bớt giận, Kiều Vi đã đưa bình giữ nhiệt qua.
"Uống cái này đi, tốt cho giọng đấy."
Có bạn gái đúng là khác, Hoắc Hào Chi thầm nghĩ sớm muộn gì cũng cho nhóm người kia biết ai mới là bạn trai của Kiều Vi!
Anh ném chai nước đi, nhận bình giữ nhiệt, hạnh phúc nhấp từng ngụm.
Màn đêm buông xuống, khi chuẩn bị về khách sạn, mọi người mới trở về, cả người Từ Tây Bốc đầy bùn, hai mắt sáng rực. Cậu mới đi xem ban nhạc Punk biểu diễn, xô đẩy người ta tới rơi xuống bùn, hưng phấn kể về cách biểu diễn kỳ lạ của ban nhạc đó.
Kiều Vi thấy khá thú vị, lại gần bảo Từ Tây Bốc kể tiếp, Hoắc Hào Chi thật sự sợ bùn đất trên người cậu ta dính vào Kiều Vi, cứ cách một lúc lại nhấc chân đá cậu ta ra xa một chút.
"Cậu không có xương à? Đứng ra xa một chút."
Kiều Vi buồn cười, quay đầu lại thì thấy Lăng Lâm cầm chai nước của Hoắc Hào Chi để trên bàn, ngửa đầu uống. Thời tiết quá nóng, lại mới ở chỗ đông người về, trên người anh ta đều là mồ hôi. Cô định nhắc, lại nghĩ chai nước kia Hoắc Hào Chi chưa uống nên thôi.
"Sao vị của chai nước này kỳ lạ vậy..." Lăng Lâm nhìn nửa lượng nước còn lại, quơ quơ cái chai.
"Vị gì?" Quý Viên cũng tò mò cầm chai nước của mình.
Nắp chai quá chặt, Lăng Lâm thấy thế liền cầm mở giúp cô.
"Đúng vậy, thật kỳ lạ, thế mà trên TV quảng cáo nghe ghê như vậy..."
Đúng lúc có người gõ cửa phòng nghỉ, xe ban tổ chức chuẩn bị để đưa họ về khách sạn đã đợi dưới lầu, còn phái hai tình nguyện viên giúp họ khuân vác nhạc cụ.
"Lão sư, để tôi làm là được."
Từ Tây Bốc vừa xách cái rương lên liền được người ta hỗ trợ, trong đời lần đầu tiên được gọi là lão sư, đặc biệt là khi hai tình nguyện viên đều lớn tuổi hơn cậu, tâm trạng có hơi phức tạp, vừa xấu hổ vừa thỏa mãn.
Nhưng bọn họ còn chưa tới cửa, bên ngoài bỗng có âm thanh hỗn loạn.
Tình nguyện viên kia vội chạy ra, khi trở về kinh hoảng nói: "Các lão sư, có lẽ phải chờ thêm một chút mới đi được, ở ngoài cảnh sát đã phong tỏa cửa ra vào..."
"Phải chờ đến khi nào đây!" Từ Tây Bốc oán giận lẩm bẩm, "Tôi cả người đầy mồ hôi muốn về tắm rửa thay quần áo lắm rồi."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nghe nói là kiểm tra đột xuất, ở hậu đài chúng ta có người dùng ma túy..."
Tình nguyện viên vừa dứt lời, cửa phòng nghỉ lập tức mở ra, hai cảnh sát vác súng trên vai, đạn đã lên nòng xông vào.
Mọi người nào từng chứng kiến cảnh tượng này, tất cả đều thành thật nộp di động, đứng một bên chờ kiểm tra.
Thấy chó cảnh sát cứ sủa liên tục, Quý Viên luống cuống, nhỏ giọng nói với Kiều Vi: "Vi Vi, tớ sợ quá..."
"Không được nói chuyện!"
Cảnh sát lớn tiếng cảnh cáo làm Quý Viên lập tức im lặng, rời mắt, nghiêng đầu, bỗng phát hiện Lăng Lâm ở bên có gì đó khác thường.
Anh có vẻ không đứng yên được, hai mắt tan rã, đầu đầy mồ hôi, cơ thể run rẩy, Quý Viên còn chưa kịp gọi anh, người đàn ông cao hơn 1m80 kia đã ngã vào lòng cô.
"Lăng Lâm! Lăng Lâm anh sao vậy?" Cơ thể anh nóng đến đang sợ, Quý Viên hoang mang lắc anh mấy cái, muốn khóc thành tiếng, "Anh đừng làm em sợ!"
Cảnh sát lập tức tới kiểm tra, đúng lúc này, con chó cảnh sát điên cuồng chạy đến hộp đàn, lục soát ra được mấy túi đựng con nhộng có ma túy.
Cảnh sát ngồi xổm trực tiếp đặt Lăng Lâm xuống đất, nói với bộ đàm: "Đội trưởng, điều động bác sĩ đến đây, bên này có người dùng ma túy quá liều!"
"Sao có thể?" Quý Viên mở lớn hai mắt, "Anh có lầm không! Sao có thể?"
Từ Tây Bốc cũng không dám tin: "Hộp đàn đó là của tôi! Tôi chưa từng bỏ đồ vào hộp đàn!"
Cảnh sát không nghe họ giải thích, niêm phong tất cả vật phẩm, bên ngoài có vài cảnh sát tới tiến hành kiểm tra hiện trường.
Hoắc Hào Chi phát hiện có chỗ không ổn.
Anh nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Kiều Vi, mắt nhìn về phía mấy chai nước khoáng một lúc lâu rồi rời đi.
Chó cảnh sát vẫn còn kêu, anh dứt khoát chỉ chỉ trên bàn: "Mang luôn mấy chai nước đó đi, tôi nghi ngờ nước cũng có vấn đề."
Cảnh sát liếc nhìn một cái, gọi người mang mấy chai nước đi.
Tốc độ kiểm tra ma túy rất nhanh, ngoại trừ chai nước của Lăng Lâm và Quý Viên, những chai nước khác đều chưa từng bị động vào.
Chỉ có hai người xét nghiệm dương tính.
Quý Viên và Lăng Lâm bị cảnh sát đưa đi, Từ Tây Bốc vì hộp đàn có ma túy nên cũng không may mắn thoát khỏi.
Ở lối vào hậu trường có đầy phóng viên, ngay cả dây phong tỏa của cảnh sát cũng không ngăn cản được.
Tới ngày mai, không, có lẽ không cần đến ngày mai, mọi người sẽ nhìn thấy mặt họ trên TV, mấy tiếng trước bọn họ còn có tiền đồ rộng lớn, bây giờ lại vô cùng thê thảm.
Viên Luật Thư vẫn chưa thể hoàn hồn trước biến cố trước mắt.
Kiều Vi lùi mấy bước, đụng Hoắc Hào Chi, cô đột nhiên ngộ ra.
Quá trùng hợp.
Quá nhiều sự cố liên tiếp, tính cả truyền thông bên ngoài, đây rõ ràng là kế hoạch đã được lên sẵn.
Bọn họ bị hãm hại, một khi có liên quan tới ma túy, tương lai của ban nhạc coi như kết thúc.
...
Lái xe tới cục cảnh sát, dọc đường, tay Kiều Vi không ngừng run rẩy.
Thế giới vốn không sạch sẽ, bản thân người dân cũng có thành kiến với nghệ sĩ. Chú Quý dì Quý tin tưởng cô mới giao Quý Viên cho cô, đồng ý để cô ấy cùng mình thành lập ban nhạc, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không biết nên trả lời họ thế nào.
Từ nhỏ Quý Viên đã là tiểu công chúa thuận buồn xuôi gió, sự cố này sợ là sẽ tạo thành bóng ma trong tâm trí cô ấy. Còn cả Lăng Lâm, không biết sức khỏe anh sao rồi...
Một tay Hoắc Hào Chi lái xe, một tay nắm chặt tay cô: "Em đừng lo Vi Vi,s ẽ không sao đâu."
Xe đậu ở bãi giữ xe, anh hít sâu một hơi, vùi đầu cầm di động được cảnh sát trả lại gọi cho mấy dãy số, nói chuyện rất lâu.
Thấy anh cúp máy, Kiều Vi căng thẳng hỏi: "Sao rồi?"
"Lần đầu dùng ma túy không bị phạt nặng, nhiều nhất Quý Viên và Lăng Lâm chỉ bị tạm giam năm ngày. Có điều trong hộp đàn của Từ Tây Bốc có số lượng ma túy quá lớn, nếu không tìm được bằng chứng, e là rất phiền phức." Anh ngẩng đầu nhìn Kiều Vi, ánh mắt nặng nề, "Chuyện lần này là nhằm vào anh."
Hoắc Hào Chi và Từ Tây Bốc dùng chung hộp đàn, hộp đàn kia cất cây đàn guitar quý giá nhất của anh, lúc ban nhạc mới thành lập anh đã tặng Từ Tây Bốc.
Từ Tây Bốc đã muốn có cây đàn kia từ rất lâu, lúc có được vô cùng sung sướng, bình thường không nỡ lấy ra đàn, lần này tới đế đô, cậu ta mới đặc biệt mang theo.
Kiều Vi cảm thấy có chuyện gì đó mình đã xem nhẹ, suy nghĩ hồi lâu, trong đầu chợt có hình ảnh lóe lên, là tình nguyện viên kia!
"Lúc em về hậu trường có bắt gặp một tình nguyện viên từ phòng nghỉ đi ra, chính là hắn đưa nước tới!"
Hoắc Hào Chi lập tức ngồi thẳng: "Hắn trông thế nào?"
"Cao hơn em nửa cái đầu, gần 1m80..." Kiều Vi cố gắng nhớ lại nhưng cô phát hiện người đó cúi đầu từ đầu tới cuối, cô căn bản không nhìn rõ mặt, cũng chưa từng nghe giọng của hắn.
Hắn rốt cuộc có thật sự là tình nguyện viên hay không, cho dù phải, hậu trường không có camera giám sát, mấy trăm người đăng ký làm tình nguyện viên, muốn tìm ra còn khó hơn lên trời.
...
Nếu không có đám truyền thông, sự việc có lẽ còn có thể xoay chuyển, nhưng hiện tại dù Hoắc Hào Chi cảm thấy giải quyết rất khó, anh cũng chỉ có thể cố gắng khống chế dư luận.
Gọi mấy cú điện thoại không có tác dụng, định gọi tiếp, lại có người gọi tới.
Anh nhìn màn hình, phát hiện người gọi là Lâm Hân Lam.
Bây giờ còn gọi, anh bực bội bắt máy: "Có việc gì không?"
"Đúng là không biết khách sáo." Người phụ nữ thở dài, "Tôi biết anh gặp phiền phức."
"Cô muốn nói gì?" Hoắc Hào Chi nhíu mày, "Thăm hỏi thì không cần, tôi bận lắm..."
"Bài PR còn chưa phát hành, anh không hiếu kỳ sao tôi biết được ư?" Lâm Hân Lan ngắt lời, "Nói cho anh nghe một tin, tôi mới nghe được tin từ một người bạn thời đại học, cô ấy là người đưa tin đêm nay. Cô ấy nói hành động lần này của cảnh sát vì nhận báo án, mấy phóng viên có thể nhanh chân tới hiện trường như vậy cũng vì đã nghe được phong phanh trước đó."
Hoắc Hào Chi chợt nhớ người phụ nữ này học truyền thông ở bên Mỹ.
"Có điều, những việc này tôi tin anh cũng đoán được." Người phụ nữ bật cười, "Có gì cần hỗ trợ cứ gọi điện cho tôi."
Hoắc Hào Chi tắt máy.
Bãi xe rất an tĩnh, trong xe không ai nói chuyện.
Kiều Vi nghe loáng thoáng giọng bên kia điện thoại, hình như tất cả do một bàn tay vô hình đang thao túng.
"Hào Chi." Cô nhẹ giọng, "Anh biết là ai không?"
Hoắc Hào Chi trả lời: "Đại khái."