Quản lý không còn buồn ngủ nữa, ông trợn mắt há hốc mồm nghe cả hai song tấu một lúc lâu mới luống cuống lấy di động ra, trốn sau quầy lặng lẽ quay lại.
Ông làm quản lý ở thư viện bao năm, đây là lần đầu gặp minh tinh, sao có thể không truyền lên mạng làm kỷ niệm? Huống chi ông luôn cho rằng Chuông và tường vi là ban nhạc rock and roll, không ngờ hợp tấu chơi âm nhạc cổ điển cũng hay như vậy.
Hai người bắt đầu khi còn sớm, mãi đến khi thư viện ngày càng có nhiều người tới, tất cả đều vây xem, cho đến thời điểm không thể đàn được nữa, Hoắc Hào Chi mới đóng piano lại, một tay giúp Kiều Vi cầm hộp đàn, kéo cô ra khỏi thư viện.
Thị trấn mang theo hơi ẩm cùng mùi tanh nhàn nhạt của biển.
Bên đường đều là quán ăn đủ màu sắc. Đi đến cuối cùng là một sạp nhỏ do một cô bé trông coi, Kiều Vi dứt khoát lấy tiền lẻ ra mua một cây đường hồ lô.
Cầm trên tay rồi mới nhớ mình không thể ăn đường, cô liền xoay người đưa cho Hoắc Hào Chi.
Người bình thường chắc chắn không ngờ cậu Hoắc không sợ trời cao đất rộng lại rất thích ăn đồ ngọt.
Anh không duỗi tay nhận lấy mà cúi người, cắn vỏ bọc đường hồ lô ngay trên tay Kiều Vi, còn nhân sơn tra để lại cho cô.
Vào miệng là vị chua nhè nhẹ.
Kiều Vi vừa cầm ăn vừa xem bản hướng dẫn du lịch vừa lấy ở thư viện, Hoắc Hào Chi vén tóc mai giúp cô, đột nhiên hỏi: "Vi Vi, chúng ta đi công viên giải trí không?"
Kiều Vi không trả lời, vẫn cúi đầu đọc bản hướng dẫn.
"Chúng ta đi công viên giải trí đi!"
"Chỉ có con nít mới đòi đi công viên giải trí."
Thật ra Hoắc Hào Chi muốn hưởng thụ cảm giác Kiều Vi la hét ôm anh ỷ lại vào anh. Lần trước chơi đu đây không phải cô cũng chơi rất vui sao?
Ai ngờ lần này Kiều Vi không mắc câu, anh buồn bã đi chậm hai bước, thất vọng dời mắt đi.
Phía trước xuất hiện ngã rẽ, Hoắc Hào Chi định về khách sạn nên quẹo phải lại nghe Kiều Vi gọi.
"Công viên trò chơi ở hướng bên này."
...
Quản lý dựa vào cửa thấy đôi tình nhân càng đi càng xa, cuối cùng cũng không còn thấy bóng dáng nữa, lúc này mới ngồi trước máy tính, mười ngón tay biên soạn trên bàn phím.
Bắc Hà vô tình gặp thành viên Chuông và tường vi, # có hình có chân tướng #, đây mới là cặp đôi thật sự!
Tốc độ lan truyền video trên mạng cực kỳ nhanh, khi ông vừa vào giao diện mới, bài viết đã có mấy lượt bình luận.
Cho dù chỉ quay lén nhưng âm thanh vẫn khá ổn, ánh nắng sáng sớm từ cửa sổ chỗ ngoặt lầu hai chiếu xuống nhuộm vàng góc đàn piano, Kiều Vi đứng thẳng, Hoắc Hào Chi hơi cúi đầu.
Y hệt bộ phim nghệ thuật lãng mạn.
Ông không đi làm đạo diễn thì thật đáng tiếc, người đàn ông vuốt cằm.
Video dưới bình luận càng ngày càng nhiều, mỗi lần load lại ra một đống, quả thật khiến người ta thụ sủng nhược kinh.
Bông hoa lười biếng: A! Không ngờ ông xã biết chơi piano, còn đàn hay như vậy, quỳ xuống đất liếm bình.
Dưa hấu đừng sợ: Chắc lầu trên quên bà nội của ca sĩ chính là ai rồi, biết đàn piano không phải rất bình thường sao?
Cá chín chân: Chị gái bên cạnh là ai vậy? Vi Vi à? Không phải cô ấy là bạn trai của tay trống sao? Trời ạ, Vi Vi khác xa phong cách trên sân khấu quá, không trang điểm cũng đẹp thế này!
Mười bảy mười bảy: Sao không đàn hết chứ? Kết thúc giữa chừng quá.
Ngủ: Ban nhạc cổ điển quả nhiên có bản lĩnh, nhạc khúc do ai sáng tác vậy, cầu tên, cầu nhạc phổ!
Độ sinh: Gió bão khóc thút thít, ca sĩ chính và tay violin mới là một đôi, ông xã của mình chỉ còn tay trống thôi!
...
Gần đây ban nhạc khá nổi tiếng, video mới đăng không lâu đã được cá kênh truyền thông đưa tin.
Hai người vẫn chưa biết chuyện có người lén quay lại video phát lên mạng gây ra phong ba, bọn họ đi vòng vòng công viên giải trí, vào cửa tàu lượn siêu tốc.
"Sao cứ thấy không an toàn nhỉ..." Hoắc Hào Chi nhìn góc độ tràn ngập nguy cơ, lặng lẽ rụt về, đề nghị, "Hay là chúng ta chơi xe đụng đi, kỹ thuật của anh rất tốt, bảo đảm không để em bị đụng!" Hoắc Hào Chi nhấc tay thề.
"Anh sợ trò này hả?"
"Sao có thể?" Hoắc Hào Chi bật cười, "Đua xe lướt sóng anh còn không sợ, sao lại sợ trò này?"
Kiều Vi tin thật, mãi đến khi ngồi lên tàu siêu tốc thắt dây an toàn, Hoắc Hào Chi nhắm mắt nắm chặt tay cô, cô mới biết những lời hùng hồn vừa rồi đều là giả.
Tàu siêu tốc chậm rãi tăng tốc, tiếng gió phần phật xẹt qua bên tai, cô rút tay ra, trấn an: "Không sao, sợ thì la lên..."
Vừa dứt lời, giây tiếp theo, tay vừa rút ra liền bị nắm chặt.
Nguyện vọng của Hoắc Hào Chi thất bại, Kiều Vi không ôm anh la hét mà anh nắm tay Kiều Vi thiếu chút kêu ra.
Cũng may nhớ thương hình tượng con người rắn rỏi của mình, anh một mực cắn răng, không kêu cùng mọi người.
Kỳ lạ, cho dù tàu lượn siêu tốc là trò mạo hiểm nhưng khi mọi người hét to, adrenalin lên cao, thời điểm cùng người yên nắm chặt tay nhau, cảm giác an toàn và ấm áp bao vây thật sự không có từ ngữ nào có thể miêu tả.
Chơi xong một vòng, Hoắc Hào Chi kiên quyết đòi chơi thêm lần nữa. Kiều Vi kinh ngạc ngước nhìn anh, vừa rồi người nhắm mắt không dám nhìn không biết là ai, chẳng lẽ sợ đến mức nghiện ngồi tàu lượn siêu tốc sao?
Cô chỉ đành chơi thêm một vòng với cậu bạn nhỏ hai mươi mấy tuổi này, lần nữa di xuống, anh vẫn nắm chặt tay cô không chịu buông.
"Thật sự muốn ở đây mãi không về." Anh than thở.
Ưu điểm của du lịch không kế hoạch là có thể thay đổi hành trình bất cứ lúc nào, mà sự không xác định này thường tạo ra vô số bất ngờ khó quên.
Họ tùy ý đi dọc bờ biển, Kiều Vi đi không nổi, Hoắc Hào Chi liền cõng cô, mặc cho những con sóng trắng đập vào chân, họ cùng ngước nhìn những con chim bay lượn phía xa chân trời.
Ánh nắng ở Bắc Hà vô cùng ấm áp. Họ đi qua rất nhiều sạp hàng nhỏ, thỉnh thoảng dừng lại dưới những gốc cây, vào quán ven đường không tên tuổi.
Cho dù mùi vị chẳng ra gì nhưng Hoắc Hào Chi hoàn toàn không bắt bẻ, anh ngồi trên chiếc ghế không vừa với dáng người mình, bắt đầu lau đũa.
Cho đến hoàng hôn, mặt trời nhuộm đỏ chân trời phía Tây. Không vội về khách sạn, Hoắc Hào Chi dẫn cô đi mua vé ngồi đu quay trong công viên giải trí.
Không gian hạn chế càng lúc càng lên cao, ngẩng đầu có thể bờ biển uốn lượn xa xa.
Ban đêm thủy triều lên cao, sương mù song biển mênh mông, ánh trăng sáng lấp lánh.
Kiều Vi từng này tuổi, đây là lần đầu tiên cô đi chơi xa cùng một người bạn khác giới, cũng là lần đầu tiên ngồi đu quay dưới ánh trăng yên tĩnh như vậy.
Tiếng hít thở của Hoắc Hào Chi kề sát bên tai, nhiệt độ lòng bàn tay gần sát với cô, tất cả giác quan đều được phóng đại, dường như ngay cả nhịp tim cũng trở nên rõ ràng và chậm rãi.
"Đẹp quá." Cô nhìn ra ngoài cửa kính, nhẹ giọng cảm thán.
"Em đẹp hơn."
Kiều Vi bật cười quay đầu.
Hoắc Hào Chi dịu dàng ôm eo cô, thì thầm: "Chúng ta hôn môi đi, Vi Vi."
Anh canh chuẩn thời điểm, đợi vòng quay lên chỗ cao nhất.
Kiều Vi còn chưa trả lời, Hoắc Hào Chi đã cúi người hôn cô.
Nụ hôn của anh vừa sâu vừa cuồng nhiệt, Kiều Vi không kịp đề phòng, sống lưng bị đè ra sau cửa kính, bị động đón nhận.
Mỗi cabin của bánh xe đu quay đều có một tấm kính lớn trong suốt, trước khi nhắm mắt, Kiều Vi thậm chí còn thấy người mẹ ở đối diện che mắt con nhỏ lại, rồi có tiếng huýt sáo dữ dội từ đâu truyền tới.
Như lời nhà thơ La Mã cổ đại nói, nụ hôn là đồng cỏ mùa hè đầy hoa.
Mỗi lần môi lưỡi chạm nhau là một lần đam mê mãnh liệt dâng lên, nó khiến máu trong người sôi trào, đầu óc trống rỗng không có cách nào tự hỏi.
Kiều Vi ôm cổ Hoắc Hào Chi, nhón chân, vụng về đáp lại.
Không biết qua bao lâu vòng đu quay mới trở lại mặt đất. Trên đường về khách sạn, bóng đèn mờ áo kéo dài bóng đôi tình nhân ôm nhau.
"Mệt không? Anh cõng em."
"Không mệt."
Hoắc Hào Chi ngồi xổm xuống: "Nhưng anh muốn cõng em."
"Vi Vi."
"Hả?" Kiều Vi nằm trên lưng anh, vẫn còn thở hổn hển.
"Có câu này anh sợ em quên rồi, muốn nói lại lần nữa."
"Câu gì?"
Anh ngập ngừng một lúc lâu mới mở lời.
"Anh yêu em, yêu hơn cả bản thân mình."
Trong những lùm cây ven đường có tiếng ve kêu khe khẽ, có đàn chim đậu trên dây điện, mùi hoa huệ và nhài nồng nàn quyện vào nhau tạo nên hương thơm khó quên.
Kiều Vi tựa đầu vào vai anh, cô không trả lời, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay.
Những lời này như câu thần chút, một khi nói ra, khắp người như được dòng nước ấm gột rửa, tràn ngập tứ chi và xương tủy, thậm chí len lỏi qua từng lỗ chân lông khiến người ta không thể đáp lại.
...
Kỳ gián đoạn trị liệu kết thúc, về thành phố G, Kiều Vi lại về tầng 19 của bệnh viện.
Các chuyên gia hội chẩn nhiều lần, sau khi thảo luận, họ vẫn quyết định quan sát thêm. Hiệu quả hóa trị cho Kiều Vi không tệ, khối u được kiểm soát, chỉ cần trị liệu thêm mấy đợt nữa không chừng sẽ tốt hơn phẫu thuật.
Có điều hóa trị càng nhiều, tóc Kiều Vi càng rụng. Đồ trước đây cô thích ăn bây giờ đều trở nên tanh mặn, bỏ vào miệng như nhai sáp.
Chỉ cần sức khỏe đỡ hơn, cô liền chạy tới phòng thu âm cùng mọi người chuẩn bị phát hành album mới.
Dù mệt mỏi hay khó chịu, chỉ cần còn việc đều làm, cô đều tràn đầy năng lượng.
Ngày càng có nhiều lời mời biểu diễn nhưng Hoắc Hào Chi đều không nhận, thứ nhất anh sợ Kiều Vi quá mệt mỏi, thứ hai, anh muốn dành nhiều thời gian trau chuốt cho album này.
Anh định đưa nhạc khúc mà ba Kiều Vi viết cho cô vào bài cuối cùng, lấy tên bài hát để đặt tên cho cả album.
Tác phẩm chưa hoàn thành, còn cần đoạn kết.
Hoắc Hào Chi viết nhạc luôn viết một mạch nhưng lần này anh cứ do dự, không có ý tưởng.
Thà thiếu còn hơn không sơ sài. Không có cảm hứng, anh chỉ đành tạm thời trì hoãn.
Về thành phố G, ngoại trừ việc không viết được đoạn kết, điều khiến Hoắc Hào Chi không vui hơn chính là ngày nào Tịch Việt cũng tới bệnh viện.
Anh chàng này dậy sớm hơn cả con la, trước khi đi làm đều đến bệnh viện hỏi thăm, Hoắc Hào Chi không ngủ được, ngày nào cũng phải dậy đúng giờ để trông chừng.
Tịch Việt muốn rót nước, anh lập tức đi lấy ly, Tịch Việt mang trái cây tới, anh liền cầm dao gọt lê cho Kiều Vi.
"Nói thật, mấy thứ đồ của cậu ở đây không thiếu, sau này đừng mang tới, không, tốt nhất là cả anh đừng tới nữa."
Hoắc Hào Chi ngồi bắt chéo chân gọt lê, cuối cùng lại bị Kiều Vi từ chối, anh chỉ đành tự cắn một miếng, ánh mắt đầy sự uy hiếp.
Tịch Việt phát hiện Hoắc Hào Chi rất thích thể hiện cảm xúc trước mặt Kiều Vi, thậm chí nói thẳng không hề che giấu, điều này khiến anh trông vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Kiều Vi cũng không ngờ nhị thế tổ ai ai cũng phải kính sợ lại có bộ mặt trẻ con như vậy.
Tịch Việt thở dài, lấy chiếc gối mềm lót eo Kiều Vi, đỡ cô ngồi dậy, nói chuyện một lúc. Trước khi đi, anh nói: "Chiều mai anh đến đón em."
Hai người định đâu hả?
Vừa nghe đến đây, Hoắc Hào Chi lập tức ngồi thẳng người, vểnh tai lên nghe, trong lòng vang lên hồi chuông báo động.
Kiều Vi nhỏ giọng đồng ý: "Được."