Tiểu Tường Vi

Chương 93:




Buổi hòa nhạc kéo dài đến 22 giờ mới kết thúc.
Ngay khi bước ra đại sảnh, di động của Hoắc Hào Chi liên tục đổ chuông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Trong lúc Hoắc Hào Chi đi trả lời điện thoại, Kiều Vi ngồi ở băng ghế ven đường đợi.
Gió đêm mang theo hương hoa mộc mạc thơm ngào ngạt, có hơi lạnh, cô khoác áo khoác của người đàn ông, không lạnh lắm. Thành phố vẫn sôi động mọi lúc, dưới đèn đường, đôi tình nhân nắm tay nhau thậm chí còn nhiều hơn ban ngày.
Kiều Vi tựa lưng vào ghế chuyên chú nhìn một hồi, khi quay đầu lại phát hiện Hoắc Hào Chi vẫn chưa nghe điện thoại xong.
Nhìn từ góc độ của cô chỉ có thể thấy Hoắc Hào Chi đóng mở môi, còn nhíu mày.
Có lẽ cảm nhận Kiều Vi nhìn qua, anh dứt khoát xoay lưng nói chuyện, chỉ chừa cho cô sống lưng cao dài.
Gần đây Hoắc Hào Chi rất bận, dưới mắt thâm quầng.
Chuyện mà Kiều Vi không biết chính là trong khoảng thời gian sau khi cô tỉnh lại, mấy tên bắt cóc cảnh sát bắt được như đòn tạ vào vụ án của Hoắc Trọng Anh.
Dưới sự quạt gió thêm củi của Hoắc Hạo Chi, luật sư Vu Mạn thu với giá cao để bào chữa cho con trai đã từ chức trước phiên tòa với ly do thân chủ che giấu sự thật, tạm thời thay thế luật sư bào chữa. Phiên thẩm của Hoắc Trọng Anh không có biến cố gì, bị định tội.
Vu Mạn đương nhiên không phục, yêu cầu kháng cáo. Truyện Cổ Đại
Trong cuộc chiến của anh em hào môn, việc suy xét đầu tiên của mọi người chưa bao giờ là ai đúng ai sai mà là giữ gìn lợi ích gia tộc, bảo vệ mặt mũi.
Không ai quan tâm bọn họ lén đấu đá thế nào, nhưng đưa ra cho công chúng biết là cấm kỵ.
Ý của gia tộc là muốn Hoắc Hào Chi mắt nhắm mắt mở tha cho anh trai mình một con đường sống, nhưng lần này Hoắc Hào Chi vô cùng nghiêm túc, căn bản không nghe lọt tai, mặc kệ ba Hoắc nổi trận lôi đình thế nào cũng quyết truy cứu tới cùng, hoàn toàn lật mặt với gia đình.
Từ lúc đầu thai Hoắc Hào Chi đã ở vạch đích, ngay ngày chào đời đã có ba nội thương yêu, họ hàng cưng chiều, bạn bè vừa khen vừa sợ, chưa từng nếm trải cảm giác bị mọi người xa lánh.
Mẹ Hoắc sẵn sàng giúp đỡ anh, nhưng tiền đề là con trai phải đi xem mắt cô gái bà nhìn trúng.
Vốn dĩ Hoắc Hào Chi còn trẻ, lại có gương mặt đẹp trai, tùy ý vẫy tay nào thiếu vợ hiền, bà căn bản không cần lo lắng. Nhưng khoảng thời gian ở thành phố G, nhìn con trai mặc kệ ngày đêm tận tụy ở bệnh viện, mẹ Hoắc dần nhận ra Hoắc Hào Chi thật sự nghiêm túc.
Đừng nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, mọi việc đều không để bụng của anh, một khi cố chấp, mọi người đều phải bó tay. Suy nghĩ này xem như hạ hạ sách, nhưng chỉ cần có hiệu quả, ai còn quan tâm chứ?
Nếu không đồng ý, anh phải trơ mắt nhìn kẻ hại mình thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Hoắc Hào Chi học kinh doanh ở Anh, nhưng anh chưa từng quan tâm đến chuyện kinh doanh, bản thân đã quen với cuộc sống cẩu thả, mãi đến lúc này mới nếm trải cảm giác không có quyền lên tiếng.
Con người trưởng thành đôi khi chỉ trong tích tắc.
Những ngày ở bệnh viện, Hoắc Hào Chi đột nhiên cảm thấy suy nghĩ trước đây của mình ấu trĩ cực kỳ, anh không muốn dính vào vũng bùn dơ bẩn kia nhưng vẫn có kẻ liều mạng muốn kéo anh xuống.
Anh cực kỳ chán ghét những kẻ ép buộc mình, nhưng anh biết nếu không muốn thỏa hiệp, trừ khi bản thân đứng ngang hàng với những người đó.
Trong lúc Kiều Vi dưỡng bệnh và chuẩn bị cho album, Hoắc Hào Chi đã tìm luật sư kiểm kê tài sản dưới danh nghĩa của mình.
Năm đó lúc ly hôn, ba mẹ Hoắc đã kiện tụng hơn nửa năm để phân chia tài sản, đội ngũ luật sư hai bên đều căng thẳng, không muốn đối phương được lợi, cuối cùng họ nghĩ ra một cách, chính là sang tên cho Hoắc Hào Chi, trước khi đủ tuổi sẽ do ba Hoắc quản lý thay.
Một mình Hoắc Hào Chi sở hữu 8% cổ phần công ty, cộng với cổ phần trong tay bà nội cũng đủ để tổ chức đại hội cổ đông bất thường. Nếu anh cố lôi kéo thêm những cổ đông nhỏ, làm lớn chuyện đối nghịch với ba Hoắc, cho dù không thể đấu lại nhưng cũng đủ khiến ông ấy phải kiên ki.
Không giống các nhà đầu tư phương Tây quan tâm cổ tức bằng tiền mặt, các nhà đầu tư trong nước có xu hướng tăng vốn cổ phần thông qua dự trữ vốn, Hoắc thị là điển hình. Dưới sự điều hành của ba Hoắc, nhiều năm qua dù công ty liên tục có lãi nhưng không hề chia hoa hồng, quyền lợi của các cổ đông vừa và nhỏ bị bỏ qua, họ sớm đã than trời gọi đất.
Nếu đã có suy nghĩ này, anh lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
Vạn sự khởi đầu nan, Hoắc Hào Chi còn trẻ, lúc trước lại có hình tượng công tử ăn chơi trác táng, dùng cùng lợi ích nhưng cũng không có ai dại dột chịu đứng chung thuyền với anh.
Vừa lúc sau khi Hoắc Trọng Anh bị bắt, Hoắc Hào Chi đã tiếp quản hai công ty con của hắn, những con cáo già chìm nổi trên thương trường nhiều năm thoáng do dự, không từ chối cũng không đồng ý mà chờ xem Hoắc Hào Chi có sức nặng bao nhiêu, có thật sự có bản lĩnh không.
Hoắc Hào Chi mới bước vào thương trường, vô cùng vất vả, một bên phải chăm sóc Kiều Vi, một bên phải lo chuyện kinh doanh. Mỗi đêm chỉ khi chờ Kiều Vi đi ngủ, anh mới ôm máy tính ra ngoài hành lang mở cuộc họp qua video, giải quyết công việc.
Mỗi ngày ngủ chưa tới ba bốn tiếng, nhưng với cường độ hoạt động cao như vậy càng khiến đầu óc anh minh mẫn.
Chưa bao giờ anh nhận thức rõ về trách nhiệm đặt trên vai mình như bây giờ. Không muốn bị động, vậy phải nắm quyền chủ động trong tay.
Anh phải làm thật tốt.
Anh phải đáng tin hơn bất kỳ ai, trở thành chỗ dựa vững chắc cho Kiều Vi.
...
Kiều Vi đếm dòng xe qua lại hơn nửa tiếng mới thấy Hoắc Hào Chi cúp máy. Anh vẫn nhíu mày, giữa cung mày lộ vẻ mỏi mệt.
"Sao vậy?"
"Kiểm tra nhà xưởng gặp chút vấn đề, cũng không phải chuyện gì lớn."
Kiều Vi khó chịu, hôm nay cô vốn định để Hoắc Hào Chi thư giãn một chút, không ngờ lại ảnh hưởng tới công việc của anh. Cô vội đẩy anh về phía trước: "Hào Chi, anh bận việc của anh đi, em tự bắt taxi về được."
Hoắc Hào Chi đương nhiên sẽ không bỏ đi như vậy, anh bật cười ôm mặt Kiều Vi, ngón cái vuốt ve lông mày, sau đó xoa mặt cô: "Nhăn mặt xấu lắm."
"Dẻo miệng."
Bị bệnh lâu ngày, gầy như tờ giấy, mỗi khi soi gương Kiều Vi đều sửng sốt nhưng giờ phút này lại bị Hoắc Hào Chi chọc cười.
Ngay khi thả lỏng, cả người cô bỗng bị đối phương bế lên.
"Ai dẻo miệng, em mở to hai mắt ra xem trên phố này có ai xinh hơn bạn gái của anh không!"
"Nè..."
Có lẽ cảm thấy còn chưa đủ, Hoắc Hào Chi ôm cô quay một vòng, hai chân Kiều Vi lơ lửng, vội đưa tay giữ tóc, còn chưa kịp kêu lên, tất cả âm thanh đã bị nụ hôn của Hoắc Hào Chi chặn lại.
Cành lá bên đường xào xạc theo gió, cánh hoa rơi nhẹ lên tóc và áo.
Không khí như dừng lại.
Đôi mắt đen nhánh của anh như mang theo tất cả ánh sáng của đèn đường và bầu trời đầy sao, tập trung lại mê ly, Kiều Vi chỉ nhìn thấy hình ảnh của mình trong đó.
Kế tiếp, trái tim cô đập loạn nhịp.
Hào Chi.
Hào Chi.
Đáy lòng cô thầm gọi cái tên nóng bỏng này, hai mắt bỗng cay xè, sống mũi cũng cay cay.
Người qua đường vội vã nhưng Kiều Vi lại không muốn quan tâm đến ánh mắt của người khác. Cô không muốn lại sống như trước đây, nếu như ông trời thật sự có thể nghe thấy lời cầu nguyện của tín đồ của mình, cô chỉ mong ông giúp cô đóng băng khoảnh khắc này mãi mãi.
...
Thở hổn hển một lúc Kiều Vi mới đứng vững, cảm thấy tóc giả sắp rớt, cô theo bản năng giơ tay giữ nó.
Hoắc Hào Chi thở dài, giúp cô vén tóc, sau đó nhẹ giọng oán trách: "Sau này không được đuổi anh đi nữa."
...
Về bệnh viện, bọn họ tình cờ gặp mẹ Kiều ở bên ngoài khu nội trú. Sương dày đặc, bà chỉ quấn một cái khăn choàng đứng trong gió hơn nửa tiếng.
Mẹ Kiều từ công ty tới, thấy con gái không ở trong phòng bệnh, gọi điện cũng không liên lạc được, nghe y tá nói Hoắc Hào Chi đưa cô ra ngoài, bà đứng ngồi không yên chờ trong phòng bệnh, dứt khoát xuống lâu, tới lúc này thấy Kiều Vi về mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn nam nữ thanh niên nắm tay nhau, bà hỏi: "Ra ngoài chơi à?"
Lúc Kiều Vi còn nhỏ rất hiếm khi ra ngoài chơi, bởi vì mẹ Kiều cảm thấy người ham chơi không có tiền đồ. Cô thoáng do dự, mới trả lời: "Vâng."
Đã trễ rồi, nhưng tinh thần Kiều Vi trông tốt hơn ngày thường, cô mặc chiếc áo khoác nam rộng rãi, đôi mắt sáng ngời, hai gò má ửng đỏ y đúng độ tuổi thiếu nữ của cô.
Mẹ Kiều nắm chặt vạt áo cố gắng không giơ tay sờ trái tim mình, nghiêng người lùi sang một bên: "Bên ngoài gió lớn, con lên lầu trước đi."
Thang máy chậm rãi đi lên, mẹ Kiều nhớ lại: "Buổi chiều lúc con không ở đây, có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi ở dưới lầu đến phòng bệnh tìm con."
Mẹ của Tiểu Sinh?
Kiều Vi lập tức hỏi: "Chị ấy nói gì?"
"Chỉ hỏi con có ở đây hay không?"
Hình ảnh cậu bé tươi cười hiện ra trước mắt, trái tim Kiều Vi đập lỡ một nhịp, cảm thấy có một điều bất an ập tới.
Cô giơ tay ấn tầng 18.
Hoắc Hào Chi kinh ngạc: "Vi Vi, giờ đã khuya, có lẽ người ta đã ngủ rồi."
"Em chỉ đứng ngoài phòng bệnh xem thôi."
...
Kiều Vi từng ở tầng 18, người quen khá nhiều. Đèn sớm đã tắt, đúng như Hoắc Hào Chi nói, phòng bệnh im ắng, mọi người có lẽ đều đã nghỉ ngơi.
Kiều Vi thở phào, tránh người nhà đang ngủ say ngoài hành lang, đang định lên lầu, mới đi hai bước bỗng dừng lại.
Thầm nghĩ, xác nhận thêm lần nữa.
Cô mở đèn flash di động, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra.
Không có ai.
Chiếc chăn trên giường của Tiểu Sinh được gấp chỉnh tề, trên gối đầu có mô hình máy bay, hộp cơm còn đựng trên ngăn tủ, đũa rơi dưới đất không được ai nhặt lên.
"Giường 17?" Y tá bắt máy, nói, "Buổi chiều hôn mê được đẩy vào phòng cấp cứu, bây giờ vẫn chưa về."
Kiều Vi lảo đảo lùi một bước, may mà có Hoắc Hào Chi đỡ cô.
Cách đây không lâu, bác sĩ nói cậu bé bắt đầu có dấu hiệu kháng thuốc.
Số lần Tiểu Sinh lên lầu tìm cô chơi càng lúc càng ít, Kiều Vi tưởng mình sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng đến lúc này, cảm giác tuyệt vọng vẫn như thủy triều ập tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.