"Ngươi không sợ ta thua sao?" Sau khi rời khỏi lôi đài, Mạc Nhàn hỏi Quân Tiếu Cẩn. Trong lòng Mạc Nhàn nghĩ, nếu mình thua, Quân gia sẽ có gia chủ mới, có phải là mình có thể trở về được rồi hay không, vậy đối với mình cũng không phải là chuyện gì xấu. Bất quá Mạc Nhàn cảm thấy lão già đáng ghét này tuyệt đối sẽ không buông tha mình dễ dàng như vậy.
"Thua? Nếu là thua, ngươi không xứng đáng trở thành gia chủ đời kế tiếp của Quân gia!" Quân Tiếu Cẩn nhàn nhạt nói.
Nói ra lời này làm như là mình thích chức vị gia chủ Quân gia này lắm vậy.
"Võ công của ta cũng không phải là cao lắm, lỡ như thua rồi, ngươi cũng đừng trách ta!" Mạc Nhàn nói.
"Nếu ngươi thua, trong bụng Tạ Cẩn Ngưng không phải còn có huyết mạch Quân gia sao, có thể làm gia chủ Quân gia. Ngươi cảm thấy lấy võ công của ta, trộm đứa nhỏ kia khỏi Tạ gia thì khó bao nhiêu? Một khi đến Quân gia rồi, Tạ gia có thể cướp lại đường nào?" Dù sao Quân Tiếu Cẩn cũng là gia chủ Quân gia, đối với chuyện Mạc Nhàn do dự vẫn còn có chút thủ đoạn.
"Sao ngươi có thể đê tiện như vậy!" Mạc Nhàn có chút phẫn nộ nói, đó là đệ muội chung của Tạ Đạo Vi với mình, Quân Tiếu Cẩn vậy mà lại ngó đến đứa nhỏ trong bụng phu nhân, thật là quá đáng!
"Xem biểu hiện của ngươi thế nào, nếu ngươi về Quân gia với ta, thì thành thật làm thế nữ Quân gia, gánh vác tránh nhiệm Quân gia, còn ý nghĩ bàn môn tà đạo, thì mau thu hồi lại cho ta." Quân Tiếu Cẩn nghiêm túc nói.
"Quân gia chắc là có rất nhiều cao thủ đi, cho dù ta có dùng hết toàn lực, cũng chưa chắc sẽ thắng được mà!" Mạc Nhàn nói ra vấn đề hiện thực.
"Ngươi đi theo ta." Quân Tiếu Cẩn dùng khinh công bay lên.
Mạc Nhàn chỉ có thể đuổi theo, nhưng là muốn đuổi kịp Quân Tiếu Cẩn cũng không phải chuyện dễ như vậy, cho dù Mạc Nhàn có dùng hết toàn lực, cũng bị Quân Tiếu Cẩn bỏ xa, Mạc Nhàn nhìn bốn phía, khắp nơi đều là tuyết, mà một dấu chân trên tuyết cũng không để lại, nàng căn bản không biết Quân Tiếu Cẩn ở nơi nào, dứt khoát ngừng lại, nàng nghĩ Quân Tiếu Cẩn thấy mình đuổi không kịp cũng sẽ quay lại tìm mình đi.
"Nhanh lên!" Quân Tiếu Cẩn dùng nội âm truyền đến.
Mạc Nhàn nhanh chóng chạy theo hướng âm thanh.
Chờ Mạc Nhàn chạy đến, hiển nhiên là Quân Tiếu Cẩn chờ đã lâu.
"Tới đây làm cái gì?" Mạc Nhàn hỏi.
"Hôm nay, ta sẽ truyền thụ Quân Tử Kiếm cho ngươi, ba tháng sau, ngươi phải học Quân Tử Kiếm đến tầng năm, chỉ cần ngươi học Quân Tử Kiếm đến tầng năm, có thêm võ công căn bản, những người kia cũng không phải là vấn đề gì quá lớn!" Quân Tiếu Cẩn nói.
Cửa chính Quân gia còn chưa có bước vào, Quân Tiếu Cẩn đã bắt đầu huấn luyện ma quỷ, hơn nữa còn cấp thiết học đến tầng thứ năm, yêu cầu này cũng không thấp, nàng nghĩ Quân Tử Kiếm còn lợi hại hơn thần dương kiếm pháp, vậy sẽ càng khó học hơn, càng nghĩ Mạc Nhàn càng thấy túng quẫn, Quân Tiếu Cẩn này là đặt kỳ vọng vào mình quá cao rồi đúng không?
"Quân Dĩ Thần cũng hơn mười năm mới học đến tầng thứ năm, khả năng ta học Quân Tử Kiếm đến tầng thứ năm trong ba tháng không lớn đi?" Mạc Nhàn nói, hy vọng Quân Tiếu Cẩn hạ thấp tiêu chuẩn xuống một chút.
"Ta không có yêu cầu ngươi luyện đến tầng thứ sáu xem như là đã hạ thấp yêu cầu. Võ học thiên hạ, đều có nguyên tắc như nhau, chỉ cần thông suốt, sẽ luyện càng ngày càng thuận tay, càng luyện càng đơn giản. Ngươi có thần dương kiếm pháp Tạ gia làm cơ sở, lại học thêm Quân Tử Kiếm, căn bản không phải là việc gì khó. Còn Quân Dĩ Thần, xách giày cho ngươi cũng không xứng!" Quân Tiếu Cẩn không chút khách khí nói. Có khi hiện thực là tàn khốc như vậy, cho dù ngươi có nỗ lực cỡ nào, cũng không thể so được với người có thiên phú và ngộ tính, càng về sau, chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn. Cũng cùng chiêu thức kiếp pháp, cùng trình độ, nhưng người có thiên phú mới có thể càng đánh càng mạnh, mới có thể nghiền áp đối thủ. Mạc Nhàn là người có thiên phú như vậy, chỉ là ở Tạ gia không luyện tập nhiều, nên võ công mới chỉ có như vậy, nhưng mà Mạc Nhàn mới chỉ mười lăm tuổi, vẫn còn tương lai, sau này trò giỏi hơn thầy, vẫn là có hy vọng.
Quân Tiếu Cẩn là người có thiên phú võ học bẩm sinh, cho nên biết rõ chuyện thiên phú là tốt đến thế nào, một ngày của ngươi sẽ gấp mười ngày của người bình thường, thậm chí có thể nhiều hơn, chỉ cần không lười biếng, người khác làm sao cũng không thể đuổi kịp.
Trong lòng Mạc Nhàn nghĩ, còn may là Quân Dĩ Thần không có ở đây, lão già đáng ghét này nói chuyện thật sự quá đả thương người, hiện tại võ công của Quân Dĩ Thần xem như cũng ngang bằng mình, làm gì có chuyện kém như lão già này nói. Không hiểu sao từ trong miệng lão già này lại thành ra không đáng một đồng như vậy, vậy chẳng phải cha không biết võ công của mình cái gì cũng không phải sao, có thể hiểu được, không có võ công ở nơi này, sống không vui đến mức nào. Còn Mạc Nhàn được Quân Tiếu Cẩn cất nhấc như vậy, trong lòng lại không có chút vui vẻ gì, cái gọi là kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn, Mạc Nhàn đối với bản thân mình chính là một chút tự tin cũng không có.
"Nhưng mà....." Mạc Nhàn còn muốn nói cái gì, bất quá Quân Tiếu Cẩn lại không muốn lãng phí nước miếng với nàng, Quân Tiếu Cẩn cầm kiếm chém tới, thân thể Mạc Nhàn phản ứng nhanh hơn đầu óc của nàng, lập tức rút kiếm ngăn công kích của Quân Tiếu Cẩn, chỉ có đều hơi chật vật chống đỡ.
"Thấy rõ không, đây là chiêu thức ta dạy ngươi." Quân Tiếu Cẩn nói xong, tiếp tục tấn công Mạc Nhàn.
Mạc Nhàn trốn còn chật vật, làm sao mà thấy được chiêu thức nhanh đến căn bản không nhìn được kia, quá khó khăn, quả thật quá là khó khăn, trong lòng thực sự là muốn khóc. Nhưng là Quân Tiếu Cẩn lại hoàn toàn không thông cảm gian nan của nàng, xuống tay không hề khách khí, rất nhiều lần kiếm khí cắt thẳng qua mặt nàng, Mạc Nhàn cảm thấy khuôn mặt mình vất vả lắm mới đẹp như hiện tại, lỡ như bị cắt trúng, Tạ Đạo Vi lại chê mình xấu làm sao giờ, vì thế Mạc Nhàn trọng điểm bảo vệ gương mặt mình, do đó cánh tay bị cắt ra vài vết máu.
Quân Tiếu Cẩn tấn công vài chiêu xong, đại khái chú ý Mạc Nhàn để ý đến gương mặt mình, liền tập trung tấn công vào mặt Mạc Nhàn.
Mạc Nhàn cảm giác gương mặt xinh đẹp của mình sắp không giữ được nữa, sắp khóc đến nơi, chỉ có thể dùng hết toàn lực bảo vệ gương mặt, trước kia còn cảm thấy Tạ Đạo Vi nghiêm khắc, bây giờ phát hiện Tạ Đạo Vi so với Quân Tiếu Cẩn còn dịu dàng hơn rất nhiều.
Khi Quân Tiếu Cẩn công kích cường độ cao, Mạc Nhàn cơ hồ là phải dùng hết sức lực chống đỡ, đến mức quỳ gối dưới tuyết, từ khi tập võ đến nay, nàng luôn tự tin sức lực của mình rất tốt, nhưng hiện tại, bị Quân Tiếu Cẩn nghiền áp, đánh đến dập nát, một chút sức thừa cũng không có, nàng cảm giác trong mắt Quân Tiếu Cẩn mình chỉ là một con kiến dễ dàng bị bóp nát. Mạc Nhàn không thích cảm giác bị nghiền áp đến mức không có sức chống cự như vậy, bất quá trong lòng Mạc Nhàn lại có chút cảm giác hưng phấn, sau này có phải là mình cũng trở nên mạnh mẽ như Quân Tiếu Cẩn không?
"Thấy rõ được mấy chiêu?" Quân Tiếu Cẩn hỏi.
"Bốn năm chiêu đi...." Mạc Nhàn sợ hãi trả lời, bị Quân Tiếu Cẩn đánh đến vài canh giờ, nàng căn bản không thấy rõ, chỉ thấy đại khái được hai chiêu, nhưng lần trước đánh với Quân Dĩ Thần, nàng cũng nhớ rõ mấy chiêu thức của Quân Dĩ Thần thường dùng, xem như học lỏm cũng được, tránh cho mình có chút kém cỏi.
"Vậy dùng mấy chiêu thức ngươi thấy được đến tấn công ta." Quân Tiếu Cẩn mệnh lệnh nói.
Mạc Nhàn căng da đầu đem mấy chiêu trong trí nhớ của mình tấn công Quân Tiếu Cẩn.
"Tuy rằng ngươi dùng chiêu thức của Quân Tử Kiếm, nhưng có ba chiêu ta căn bản không dùng, ngươi chỉ thấy rõ ràng có hai chiêu." Quân Tiếu Cẩn không khách khí vạch trần chút khôn lỏi của Mạc Nhàn, bất quá trong lòng hắn vẫn có chút công nhận thiên phú Mạc Nhàn, hiển nhiên ba chiêu kia là nhớ khi đánh với người Quân gia, chỉ là hắn cảm thấy Mạc Nhàn vẫn có thể làm tốt hơn. Hắn phát hiện lúc càng nguy cấp, thân thể Mạc Nhàn phản ứng rất nhanh, dục vọng muốn thắng cũng càng mạnh mẽ hơn.
"Dù sao cũng là Quân Tử Kiếm, cái kia ta cũng chỉ nhìn có hai ba lần là nhớ rồi!" Mạc Nhàn biện giải nói.
"Tới, tiếp tục." Quân Tiếu Cẩn không quan tâm đến Mạc Nhàn biện giải, lại mệnh lệnh cho Mạc Nhàn tiếp tục đón chiêu.
"Còn tiếp sao, ta không chịu được....." Mạc Nhàn cảm giác mình đã sức cùng lực kiệt, cánh tay bị cắt ra nhiều vết máu như vậy, thật sự là vừa đói vừa mệt lại còn đau!
Quân Tiếu Cẩn cũng mặc kệ, phi kiếm thẳng đến mặt Mạc Nhàn, Mạc Nhàn sợ gương mặt nhỏ của mình bị hủy mất, không thể không giơ kiếm chống đỡ lần nữa.
"Không chịu nổi một kích!" Đánh thêm một canh giờ sau, Quân Tiếu Cẩn lạnh giọng nói xong liền thu kiếm biến mất.
Mạc Nhàn mệt đến nằm xụi lơ trên tuyết, lớn tiếng thở dốc, chẳng lẽ sau này mỗi ngày đều như vậy sao? Nghĩ như thế Mạc Nhàn đều cảm thấy những ngày sau này của mình càng thêm ảm đạm.
Lúc này, Mạc Nhàn nhìn lên không trung, ánh trăng cực sáng, ánh trăng chiếu vào dấu chân trên tuyết của nàng, sáng lên mộtt mảnh, lòng nàng, đột nhiên không kịp phòng ngừa, nhớ đến Tạ Đạo Vi, mặt Tạ Đạo Vi giống như khắc trên mặt trăng, vừa lạnh vừa quạnh quẽ. Mạc Nhàn vươn tay, dường như muốn chạm đến gương mặt Tạ Đạo Vi, chỉ là tay sờ đến một khoảng trống, giống như lòng nàng hiện tại, cũng không biết giờ khắc này, Tạ Đạo Vi đang làm cái gì?
......//......
Minh Dã: Biết mọi người nhớ Tạ Đạo Vi, chương sau Tạ Đạo Vi sẽ tới.