Tiểu Tỷ Bất Hung

Chương 108:




Mạc Nhàn trở về từ tuyết địa, đi vào Quân gia.
Tuy nói Quân gia cũng là tứ đại thế gia, nhưng Mạc Nhàn vừa bước vào cửa lớn, đã cảm giác không giống nhau, kiến trúc của Quân gia thô kệch hơn rất nhiều, so với Tạ gia tinh xảo là một trời một vực. Tuy rằng bên trong cũng rất lớn, nhưng người hầu hạ cũng không nhiều lắm.
"Ngươi là Dĩ Nguy đúng không?" Lão bà có mái tóc bạc, đại khái là cùng tuổi với Quân Tiếu Cẩn nhìn thấy Mạc Nhàn ngữ khí có chút kích động hỏi. Nhìn Mạc Nhàn giống Hòa Mẫn công chúa đến như vậy, lão bà hốc mắt cũng đỏ lên.
Mạc Nhàn nhìn thấy lão bà xúc động, thầm nghĩ người này với cha chắc cũng có chút liên hệ, vừa nhìn cũng thấy là người phía Nam, dịu dàng hơn một chút, không giống người Bắc Nguy chính gốc, người Bắc Nguy dù là nam hay nữ đều tương đối cường tráng, mà lão bà này mặt dù có tuổi, như bộ dáng lại rất quy củ.
"Ngài là?" Mạc Nhàn gật đầu hỏi lại.
"Ta là thị nữ bên người tổ mẫu, cũng là vú nuôi của phụ thân ngươi, tên Viên Tử Y, ngươi kêu là là Viên ma ma là được." Viên Tử Y giới thiệu thân phận mình cho Mạc Nhàn biết.
"Nương, bên ngoài trời tuyết lớn, nhanh chóng vào nhà đi. Nương ta nghe nói Dĩ Nguy đã trở về, sáng sớm đã đợi ở bên ngoài, khuyên như thế nào cũng không nghe." Quân Phi Dực mở miệng nói, cũng khyên Viên Tử Y nhanh chóng vào nhà.
Mạc Nhàn đột nhiên hiểu ra, vì sao trừ Quân Tiếu Cẩn, Quân Phi Dực lại rất che chở cha nàng, thì ra là có quan hệ như vậy.
"Đúng vậy, ma ma, chúng ta vào nhà rồi nói. " Mạc Nhàn cũng nhanh chóng nói hùa, bên ngoài gió tuyết lớn như vậy, lão bà lại lớn tuổi, xác thật sẽ không chịu được cơn lạnh thấu xương này.
"Trong lòng vui vẻ, cũng không cảm thấy lạnh." Viên Tử Y cười nói, cùng đi theo Quân Phi Dực và Mạc Nhàn trở vào phòng.
Trong phòng có lò than, lập tức ấp áp không ít, Mạc Nhàn vẫn luôn vận công chống lạnh, rốt cuộc có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Cha ngươi có khỏe không?" Viên Tử Y vừa vào đến phòng đã hỏi thăm Quân Tử Mạc.
"Ta đã nói với nương công tử ở Nam Triệu rất mạnh khỏe, nương vẫn không yên tâm, một hai phải hỏi qua Dĩ Nguy mới yên tâm." Quân Phi Dực nói với Mạc Nhàn.
"Cha ta mấy năm nay sống rất tốt" Mạc Nhàn bắt đầu nói đến tình huống mấy năm qua của cha nàng, càng nói càng hâm mộ, hiện giờ cha nàng rốt cuộc cũng có thể sung sướng tiêu dao ở Nam Triệu, thầm nghĩ nương nàng vẫn là đặt tên mình không tốt rồi, tự nhiên kêu Mạc Nhàn làm gì, hiện giờ đúng thật là không thể nhàn được. Cho dù có đổi tên thành Quân Dĩ Nguy, thì Mạc Nhàn cũng cảm thấy cái tên Dĩ Nguy này không ra sao cả, cứ có cảm giác lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Viên Tử Y nghe được tình hình của Quân Tử Mạc mấy năm gần đây, lo lắng ban đầu dần dần cởi bỏ.
"Cha ngươi không biết võ công, những năm ở Bắc Nguy thật sự rất vất vả, hắn không có một ngày vui vẻ, nghe ngươi nói như vậy, biết hắn vui khỏe, ta đã an tâm rồi. Ngươi thực sự là một đứa nhỏ tốt, ta đã nghe Phi Dực nói, thật sự vất vả ngươi." Viên Tử Y bắt lấy tay Mạc Nhàn, vẻ mặt đau lòng nói.
Mạc Nhàn nghe, trong lòng chỉ là bắt đắc dĩ, miễn cưỡng cười cười.
"Nương, đến giờ Dĩ Nguy còn chưa ăn cơm đâu, vẫn nên ăn cơm trước đi!" Quân Phi Dực biết Mạc Nhàn tới Bắc Nguy chỉ là bắt đắc dĩ, trong lòng cũng không chịu nổi, nhanh chóng chuyển đề tài.
"Chắc là đói lã rồi đi, nhanh kêu phòng bếp mang đồ ăn lên đây." Viên Tử Y nhìn Mạc Nhàn đau lòng nói.
Rất nhanh, phòng bếp mang cơm với thịt lên.
Thịt nướng, thịt canh, thịt viên, thịt, món nào cũng là thịt.
Nguyên bản Mạc Nhàn thích ăn thịt, nhưng là tất cả là thịt, trừ bỏ thịt cũng không có thêm món gì, thức ăn như vậy thực sự quá ngán. Đã mười ngày nay nàng không ăn được một cọng rau xanh, nàng cảm giác dạ dày mình sắp không kéo ra được rồi, bất quá nơi này đều là trời băng tuyết đất, đừng nói là đồ ăn, một cọng cỏ cũng không thể nhìn thấy được.
"Không quen thức ăn sao?" Viên Tử Y không hổ là người từng trải, lập tức biết Mạc Nhàn nhất định không quen ẩm thực thế này, năm đó lúc nàng đến Bắc Nguy, thực sự cũng không quen được.
"Cũng được." Mạc Nhàn không để mình quá kén chọn, so với khi còn nhỏ không có đồ ăn, bây giờ có thịt ăn như vậy, hẳn là nên thấy đủ.
"Thời gian lâu rồi sẽ thành thói quen." Viên Tử Y chỉ có thể trấn an, dù sao không quen thì cũng tập từ từ, cũng chỉ có thể để quen thôi, Bắc Nguy vật chất thiếu thốn, bà cũng thương nhưng cũng không giúp được gì.
"Vậy....Cho ta một bình rượu đi....." Mạc Nhàn có chút ngượng ngùng nói, nếu Tạ Đạo Vi biết, nhất định cảm thấy mình là đồ nát rượu, nhưng mà thức ăn ngán như vậy, không có rượu làm người quen ăn sơn hào hải vị như nàng rất không vừa lòng.
Viên Tử Y có chút ngạc nhiên, rượu Bắc Nguy rất mạnh, đa số người phương nam đều không uống được, bởi vì khí hậu Bắc Nguy, nên đại đa số mọi người ở đây đều thích rượu, tính tình Dĩ Nguy thật ra lại giống người Bắc Nguy. Thấy Mạc Nhàn nhập gia tùy tục nhanh như vậy, Viên Tử Y âm thầm cảm thấy vui vẻ.
Quân Phi Dực nghe vậy cười,uống rượu ở Bắc Nguy thấy ngon thì tốt, trong lòng người Bắc Nguy, muốn biết người nào đó có đủ khí khái nam nhân không, có đôi khi chính là đua tửu lượng, hoặc là tỷ thí võ nghệ, hoặc là trên bàn tiệc hoặc trên võ đài đánh bại hết mọi người, thì sẽ được kính phục ở Bắc Nguy!
Mạc Nhàn chỉ muốn một bình, ai ngờ đến, Quân Phi Dực đem đến là một đống, để trên bàn cơm chiếm hết nửa cái bàn, Mạc Nhàn nhìn rượu mạnh nhiều như vậy, thầm nghĩ Quân Phi Dực này có chút khoa trương! Nhưng chờ hai người Mạc Nhàn và Quân Phi Dực uống hết một đống rượu này xong, Mạc Nhàn lại cảm thấy người khoa trương là mình mới đúng.
Dù sao cũng là lần đầu tiên Mạc Nhàn uống nhiều rượu như vậy, uống đến đầu óc có chút mơ hồ, mơ mơ màng màng đi theo Viên Tử Y đến phòng được sắp xếp cho mình, ngã xuống giường liền trực tiếp ngủ.
Đại khái là ngủ đến nửa đêm, Mạc Nhàn tỉnh rượu hơn phân nửa, đột nhiên cảm giác có một cổ hàn khí bổ tới, Mạc Nhàn mở to mắt, giật mình một cái liền thanh tỉnh, lập tức xoay người tránh đi thanh kiếm kia. Chỉ là đối phương tấn công sắc bén, Mạc Nhàn né tránh đến cực kỳ chật vật, vất vả lắm mới lấy được kiếm của mình. Sau khi đánh mấy chiêu xong, Mạc Nhàn mới phát hiện người tấn công mình là Quân Tiếu Cẩn, Mạc Nhàn sắp khóc tới nơi, ban ngày huấn luyện mệt muốn chết, buổi tối tưởng được ngủ ngon còn bị tập kích, có để cho người ta sống hay không. . ngôn tình hoàn
Bất quá chỉ đánh mấy chiêu, Mạc Nhàn đã bị bại trận, Quân Tiếu Cẩn cầm kiếm chỉ vào mặt Mạc Nhàn, chỉ một tí xíu nữa, là kiếm sẽ cắt qua mặt nàng, Mạc Nhàn ngừng thở, hít một cái cũng không dám, chỉ sợ kiếm không có mắt, hủy dung nhan của mình.
"Nếu lần sau còn thả lỏng cảnh giác như vậy nữa, ta sẽ không khách khí!" Quân Tiếu Cẩn cảnh cáo nói, bất luận thời điểm nào cũng không được thả lỏng cảnh giác, Quân Tiếu Cẩn muốn huấn luyện thân thể Mạc Nhàn quen thuộc vào trong xương tủy, bất cứ thời điểm nguy hiểm nào, thân thể cũng có thể phản ứng trước đầu óc.
Mạc Nhàn không dám động, chỉ có thể dùng mắt ra hiệu.
Chờ sau khi Quân Tiếu Cẩn rời khỏi, Mạc Nhàn nằm liệt trên giường, giờ khắc này không hề buồn ngủ nữa, hiển nhiên sau này sẽ không thể nào có thể an ổn mà ngủ, Mạc Nhàn biết sinh hoạt vừa cực vừa khổ này chỉ vừa mới bắt đầu.
Cũng khó trách Quân Tiếu Cẩn cảm thấy Mạc Nhàn ở Tạ gia không luyện tập đàng hoàng, so với Tạ Đạo Vi, Quân Tiếu Cẩn nghiêm khắc hơn rất nhiều, hơn nữa khi truyền thụ, còn tận lựa hơn Tạ Đạo Vi mấy lần, mỗi ngày đều là luyện tập. Gia chủ như Quân Tiếu Cẩn hình như nhàn hạ quá, mỗi ngày không có làm gì, cơ bản đều luyện tập cho nàng, đây là đều Tạ Đạo Vi không thể làm được. Ít nhất trong cảm giác của Mạc Nhàn, Quân Tiếu Cẩn là gia chủ thanh nhàn hơn Tạ Đạo Vi rất nhiều. Trong lòng Mạc Nhàn nghĩ chắc là do Tạ gia có nhiều sản nghiệp, hơn nữa Tạ Đạo Vi cũng đặt tinh lực vào chuyện luyện dược, sản nghiệp Quân gia không có, trừ bỏ đoàn quân thiết kỵ giá trị cực cao thì mấy cái khác đều không có.
Đối với huấn luyện tốc độ ma quỷ của Quân Tiếu Cẩn, Mạc Nhàn tiến bộ cực kỳ nhanh, ít nhất sau ba tháng huấn luyện, năng lực Mạc Nhàn đã tăng bằng một năm huấn luyện trước kia. Mỗi khi Mạc Nhàn vừa mới thích ứng được khó khăn này, thì Quân Tiếu Cân lại lập tức nâng cao yêu cầu, hoàn toàn không cho Mạc Nhàn có cơ hội lười biếng thả lỏng. Hiện giờ Mạc Nhàn nhớ đến trước kia, đều cảm thấy Tạ Đạo Vi đối với mình giống như thả dê ăn cỏ, nàng cực kỳ hoài niệm thời gian nhàn nhã lúc trước, đương nhiên cũng càng tưởng niệm Tạ Đạo Vi. Tuy rằng nàng thường xuyên mệt đến mức chỉ cần nằm xuống là ngủ, nhưng loại cảm giác tưởng niệm này, chỉ cần có không gian, liền sẽ xuất hiện. Mạc Nhàn đã từng cảm thấy Tạ Đạo Vi đối xử không tốt với nàng rất nhiều, nhưng giờ nghĩ đến, đều trở thành hồi ức ngọt ngào nhất của nàng.
Tửu lượng của Mạc Nhàn tăng cao như võ công của nàng, dù nàng uống xong một bàn rượu mạnh, mặt vẫn không hề đổi sắc, hơn nữa cơ hồi mỗi ngày đều không thể thiếu rượu. Vì luyện võ mỗi ngày, nên Mạc Nhàn không có cơ hội tiếp xúc nhiều với những người khác ở Quân gia, nhiều nhất chỉ có mẫu tử Quân Phi Dực mà thôi.
Khoảng cách đến ngày hẹn tỷ võ, chỉ còn bốn ngày.
Ngày này, Mạc Nhàn mở một vò rượu xong, vừa uống liền biết được không ổn, hương vị nồng hơn trước đó một chút, những chỗ này đều là độc trường kỳ, hiển nhiên là muốn nàng trúng độc mạn tính. Bất quá thể chất của Mạc Nhàn dưới sự huấn luyện của Tạ Đạo Vi, mấy cái này căn bản không có tác dụng với nàng, cho nên nàng cũng không quá để ý, Mạc Nhàn còn nghĩ nếu mình vẫn còn tung tăng nhảy nhót, thì những người hạ độc sẽ sốt ruột, càng hạ càng nặng, lượng độc cũng tăng lên. Mạc Nhàn nghĩ, Quân gia đúng là nơi nguy hiểm, nếu không phải thể chất mình bách độc bất xâm, không chừng đã sớm chết rồi. Trước kia cảm thấy thể chất bách độc bất xâm này có hay không cũng không quan trọng, bây giờ phát hiện đúng là quá có ích, càng nghĩ càng cảm nhớ Tạ Đạo Vi đối tốt với mình.
Còn rốt cuộc là ai hạ độc nàng, Mạc Nhàn cũng không biết, mà nàng cũng không nóng nảy, dù sao mấy loại độc này với nàng mà nói cũng không đau không ngứa. Trong lòng Mạc Nhàn thầm nghĩ, có lẽ đối phương đại khái là dùng hết bản lĩnh, dưới mắt Quân Tiếu Cẩn không dám xuống tay với mình, trừ bỏ chuyện hạ độc cũng không còn biện pháp nào khác. Mấy ngày nữa đã luận võ, Mạc Nhàn thật tò mò ngày đó những người này muốn chơi thành dạng gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.