Tiểu Tỷ Bất Hung

Chương 109:




"Rõ ràng là đã thấy ả ta uống rượu độc rồi mà, sao một chút tác dụng cũng không có vậy?" Nam nhân trung niên trong bóng tối cực kỳ khó hiểu hỏi.
"Ngươi đừng quên, ả ta lớn lên ở Nam Triệu Tạ gia, Tạ gia đứng đầu là dược độc, nếu không có hiệu quả, thì thu tay lại, miễn cho bức dây động rừng." Một âm thanh trầm thấp khác lên tiếng.
"Chẳng lẽ trơ mắt nhìn ả ta ba ngày sau tham gia luận võ ư? Lỡ như ả ta thắng thật, chẳng phải càng khiến ả ta đứng vững ở đây sao?" Nam nhân trung niên cực kỳ bất mãn nói.
"Chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp nào tốt hơn sao?" Nam tử cười lạnh hỏi, Quân Tiếu Cẩn dạy Quân Dĩ Nguy, ngày đêm truyền thụ Quân Tử Kiếm cho ả ta, căn bản là cơ hội ra tay bọn họ còn không có!
"Nhị ca, ta đang cảm thấy không đáng giá dùm ngươi, lão gia tử thà rằng để vị trị gia chủ truyền cho một nữ nhân, cũng không để lại cho ngươi. Thật sự là hắn quá bất công, ngươi nói, Quân gia có nhiều đệ tử như vậy, không thiếu người thiên tư thông tuệ, nhưng có người nào được hắn dốc lòng dạy dỗ như vậy!" Quân Tử Chiêu càng nói càng tức giận, chỉ đơn giản không phải sinh ra từ dòng chính, không được đãi ngộ, nơi nào cũng kém một bậc, Quân Tiếu Cẩn chưa bao giờ để ý đến bọn họ, cho dù bọn họ cũng là con ruột của hắn!
"Đây cũng chẳng phải chuyện ngươi mới biết, ai bảo chúng ta đầu thai không tốt đây?" Quân Tử Thành vân đạm phong kinh nói, nhưng chỉ có chính hắn biết, đối với Quân Tiếu Cẩn, hắn hận cũng không ít hơn Quân Tử Chiêu. Mặc kệ hắn nỗ lực như thế nào, Quân Tiếu Cẩn vẫn chưa từng liếc mắt nhìn hắn một cái, thậm chí bây giờ hắn thà để nữ nhi của tên phế vật Quân Tử Mạc làm gia chủ, chứ không hề suy xét qua chính mình, đây quả thật là nhục nhã lớn nhất cuộc đời hắn.
"Chẳng lẽ để mặc cho một đứa đàn bà không rõ lai lịch sau này quản lý Quân gia sao?" Quân Tử Chiêu không cam lòng hỏi lại.
"Nếu không thì làm gì? Bây giờ cũng chỉ có đợi, lão hổ đều có lúc ngủ gật." Quân Tử Thành nhàn nhạt nói.
Thời gian tuyển chọn gia chủ tương lai của Quân gia rất nhanh đã tới. Lúc này ở Bắc Nguy đã hết tuyết, cỏ đã mọc trở lại, dê bò cũng béo tốt lên.
Viên ma ma cố ý sai người ở Quân gia trồng thêm các loại rau. Mỗi ngày Mạc Nhàn đều trông ngóng chúng nó lớn lên, cảm giác như lúc nàng mới bước vào Tạ gia, đối với đồ ăn có khát vọng mãnh liệt, hiện tại là đối với rau xanh có khát vọng mãnh liệt. Trước khi Mạc Nhàn lên đài, còn nhìn thoáng qua đám cải thìa xanh mượt này, nàng cảm thấy đêm nay có thể xào được một dĩa rồi, tuy rằng vẫn còn không lớn không nhỏ, nhưng nàng đã nhịn không thể chờ được mà muốn ăn. Hôm nay phải đánh với nhiều người như vậy, nhất định sẽ rất vất vả, cho nên nàng muốn chiêu đãi chính mình một chút, Mạc Nhàn nghĩ xong, liền có động lực lên võ đài luận võ.
Hôm nay, Bắc Nguy cực kỳ náo nhiệt, võ đài luận võ cực to, tập trung mấy vạn thiết kỵ, quả thật là rầm rộ chưa từng có.
Vì để tiện đánh nhau, hôm nay Mạc Nhàn mặc một thân nam trang, cũng bôi lên mặt mình hai vết son đỏ đối xứng trái phải, kết hợp với ngũ quan tinh xảo, chẳng những không làm người ta nhìn thấy chật vật hay dơ loạn ngược lại còn có một cảm giác phong tình, lại thêm dáng người Mạc Nhàn cao gầy, xác thật là có vài phần anh khí. Vốn dĩ Mạc Nhàn rất sợ mình xấu, nên đối với chuyện mình trang điểm một chút đi đánh nhau vẫn rất là vừa ý.
Còn chưa đấu võ, Mạc Nhàn trang điểm một chút đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người, bất quá Mạc Nhàn mặc nam trang đúng là làm tướng sĩ Bắc Nguy cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, dù sao cũng tỷ võ với nữ nhi, mặc kệ thắng thua, bọn họ đều cảm thấy không quá thuyết phục.
"Hừ, đúng là đàn bà, còn trang điểm!" Quân Tử Chiêu châm chọc mỉa mai nói.
"Trên võ đài tỷ thí là nói chuyện bằng thực lực, cường giả không phân biệt giới tính!" Quân Phi Dực bênh vực nói.
Mạc Nhàn còn tưởng rằng mình sẽ rất vất vả, không nghĩ tới lên đánh rồi, nhẹ nhàng hơn nàng nghĩ rất nhiều. Mạc Nhàn ngẫm lại cũng hiểu ra, ba tháng liền đối thủ của nàng đều là Quân Tiếu Cẩn, mỗi ngày đánh với Quân Tiếu Cẩn, bị Quân Tiếu Cẩn đánh đến mức hoài nghi nhân sinh. Quân Tiếu Cẩn thực sự mạnh không thể nghi ngờ, mỗi ngày đánh cùng đối thủ siêu mạnh như vậy, nay lại đổi thành đối thủ yếu hơn nhiều, tất nhiên là Mạc Nhàn cảm thấy nhẹ nhàng không ít. Tuy rằng không thiếu một số đối thủ chân chính, nhưng so sánh với Quân Tiếu Cẩn, thực sự vẫn còn kém xa, huống chi Mạc Nhàn dưới sự huấn luyện ma quỷ của Quân Tiếu Cẩn, rốt cuộc cũng đã như mong muốn của Quân Tiếu Cẩn, luyện Quân Tử Kiếm đến tầng năm rồi.
Sau khi Mạc Nhàn liên tục hạ hết đối thủ lên đài, Quân Tử Chiêu đã không còn cười nổi, mới có ba tháng ngắn ngủn, Mạc Nhàn so với hắn tưởng tượng còn mạnh hơn rất nhiều, loại tiến bộ kinh người này thực sự làm người ta cảm thấy sợ hãi! Hắn cũng không muốn thừa nhận Mạc Nhàn có thiên phú, mà lại nghĩ là do Quân Tiếu Cẩn giấu bài, đem bí quyết lợi hại hơn dạy cho Mạc Nhàn, chứ chưa bao giờ dạy cho bọn họ.
Sắc mặt Quân Tử Thành cũng có chút ngưng trọng, vốn dĩ hắn biết Mạc Nhàn có chút bản lĩnh, nhưng lại không nghĩ tới, Mạc Nhàn mới mười lăm tuổi đã mạnh đến như vậy, hiển nhiên, không bao lâu nữa, là có thể đuổi kịp mình. Hơn nữa Mạc Nhàn lại càng đánh càng hăng, quân thiết kỵ phía dưới ban đầu không phục Mạc Nhàn, thái độ giống như bắt đầu có chuyển biến, thậm chí có mấy người bắt đầu reo hò vì Mạc Nhàn quá mạnh, một nhóm khác lại càng thêm nóng lòng muốn lên đài tỷ thí.
Quân Tử Thành hiểu rõ, ở Bắc Nguy chỉ cần mạnh thật sự, mới có thể được ủng hộ chân chính, một khi Quân Dĩ Nguy được quân thiết kỵ ủng hộ, uy vọng của hắn xây dựng nhiều năm ở binh đoàn xem như bằng không! Ngoài mặt Quân Tử Thành rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế, tay hắn đang nắm chặt, gân xanh cũng nổi lên.
"Khó trách gia chủ muốn bỏ qua mấy công tử, một hai phải để nàng kế thừa, nghe nói nàng mới học Quân Tử Kiếm ba tháng, đã học đến tầng thứ năm, thực sự là thiên phú dị bẩm!" Có người kinh ngạc cảm thán nói, thật sự là không phục cũng không được!
"Thật sao? Ba tháng có thể học đến tầng thứ năm, vậy đúng là thiên phú dị bẩm rồi!" Nhìn một người lại một người bị Mạc Nhàn đánh ngã, một số người tự biết không đủ thực lực không khỏi kích động. Bắc Nguy, người không mạnh thì càng hâm mộ người mạnh, mà người mạnh, cũng chỉ khâm phục người mạnh hơn mình!
Đối với kết quả như vậy, Quân Tiếu Cẩn tất nhiên là đoán trước được, gương mặt nghiêm túc từ trước đến giờ hôm nay lại có chút ý cười tán dương. Hắn biết, kẻ mạnh thật sự mới có thể làm quân thiết kỵ nhiệt tình lên. Đối với chuyện Quân Tử Mạc không thích hợp tập võ, không thể trở thành người nối nghiệp Bắc Nguy khiến mọi người tin phục, nếu nói Quân Tiếu Cẩn không có thất vọng hay tiếc nuối thì không có khả năng, hiển nhiên, Quân Dĩ Nguy mới là người nối nghiệp chân chính mà hắn chờ mong.
Ngươi khiêu chiến bắt đầu nóng lòng muốn lên thử, sắp thành một hàng, nhưng từng người từng người lại bị đánh bại, tới giờ Ngọ, đã giảm còn một nửa.
Tới giờ Mùi, chỉ còn lại có mấy người.
Mạc Nhàn nhìn người muốn lên đài, đã không còn mấy người, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra không tới trời tối là xong rồi, trưa nay không ăn cơm, nàng thật sự đói bụng. Bất quá từ ngày đến Quân gia tới giờ, đây là ngày nhẹ nhàng nhất, đơn giản là vì đối thủ không phải là người cường đại như Quân Tiếu Cẩn.
Sau khi Mạc Nhàn đánh bại thêm một người, thì người lên đài tiếp theo là một nam tử trên mặt có vết đao.
Hôm nay Mạc Nhàn đánh hơn trăm người, thực chiến ra kinh nghiệm, hiện giờ Mạc Nhàn ít nhiều đã có thể dựa vào cảm giác phán đoán xem đối thủ mạnh hay không mạnh, uy hiếp mình được bao nhiêu, không nói chính xác mười phần, nhưng ít nhất khi nàng phán đoán, xác xuất vẫn là cực cao. Hơn nữa càng về sau, đối thủ sẽ càng ngày càng mạnh, dù sao người càng có thực lực, càng giấu mình đến cuối cùng.
Nam tư mặt sẹo vừa lên tới, Mạc Nhàn liền cảm giác được người này hẳn là mạnh hơn bất cứ người nào nàng từng đánh qua từ sáng đến giờ.
Cảm giác của Mạc Nhàn cũng không sai, võ công của nam tử này cũng không xuất phát từ Quân gia, chiêu thức đối với Mạc Nhàn mà nói là tương đối xa lạ, hơn nữa chiêu thức cũng cực kỳ độc ác, từng chiêu đều muốn dí người vào chỗ chết.
Quân Phi Dực nhìn Hắc Ưng lên đài, thì có chút lo lắng. Hắc Ưng là tâm phúc của Quân Tử Thành, mấy năm trước được Quân Tử Thành cứu, không rõ lại lịch, võ công lại âm tà độc ác, không giống danh môn chính phái, nhưng võ công xác thật không yếu, ở Quân gia, tuyệt đối có thể nằm trong năm hạng đứng đầu, ngay cả mình cũng chưa chắc sẽ thắng. Bởi vì chiêu thức quá mức độc ác, đại đa số người của Quân gia đều kiêng kỵ hắn. Kinh nghiệm Mạc Nhàn còn thấp, Quân Phi Dực sợ Mạc Nhàn không ứng phó được.
"Mấy năm trước Hắc Ưng mới đến Bắc Nguy, hơn nữa lai lịch không rõ, không thể xem là người Bắc Nguy chân chính, không thể dự thi!" Quân Phi Dực nói với Quân Tiếu Cẩn.
"Hắc Ưng đã vào thiết kỵ, chúng ta không phải lúc cần thì xem như người một nhà, không cần thì đá văng đi!" Quân Tử Chiêu nói.
"Nếu Dĩ Nguy muốn có chỗ đứng ở Quân gia, nàng nhất định phải đánh thắng bất kỳ người khiêu chiến nào, mặc kệ đối phương có là ai!" Quân Tiếu Cẩn nhàn nhạt nói, không thắng nhiều người mạnh, còn không đủ uy hiếp mọi người, thậm chí hắn còn vui khi thấy cảnh như vậy.
Quả thật là Mạc Nhàn có chút cố sức khi ứng phó với Hắc Ưng, đánh hồi lâu vẫn không có cửa thắng, bất quá nàng đã bắt đầu quen với chiêu thức của Hắc Ưng, cảm giác rõ ràng so với vừa rồi bắt đầu tốt hơn một chút.
Đại khái là Hắc Ưng không nghĩ tới Mạc Nhàn có thể đánh ngang cơ với mình, hơn nữa càng đánh càng hăng, hắn cảm thấy không ổn, chỉ muốn mau kết thúc trận đấu này. Hơn nữa Quân Tử Thành đã bày mưu lấy tánh mạng của Mạc Nhàn, mặc kệ là quang mình hay không chính đại, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, vì thế Hắc Ưng bổ kiếm về phía Mạc Nhàn, cùng lúc vẩy ra vô số độc châm phóng tới chỗ Mạc Nhàn.
Hiển nhiên là Mạc Nhàn không nghĩ tới dưới mắt Quân Tiếu Cẩn, Hắc Ưng cũng dám dùng ám chiêu. Mạc Nhàn không hề phòng bị cực kỳ chật vật mới tránh được. Sau khi tránh xong, Mạc Nhàn ngẫm lại liền hoảng sợ, thiếu chút nữa nàng bị bắn thành tổ ong vò vẽ rồi. Bây giờ Mạc Nhàn mới phát hiện lão già đáng ghét kia thường xuyên đánh lén mình nửa đêm có chỗ dùng, để nàng luyện ra năng lực phản ứng siêu cường, nếu không phỏng chừng lần này mình đã tránh không khỏi.
Mạc Nhàn nghĩ tên nam nhân độc ác này dám dùng ám khí, vậy mình dùng song kiếm hẳn là không thành vấn đề đi, vì thế Mạc Nhàn né tránh xong ám khí, chạy đến cuối đài rút thêm một thanh kiếm. Bất quá lần này Mạc Nhàn lựa chọn tay trái dùng thần dương kiếm pháp, tay phải dùng Quân Tử Kiếm. Song kiếm hợp bích, uy lực quả nhiên tăng lên rất nhiều, Mạc Nhàn bắt đầu dần chiếm thế thượng phong.
Lúc Hắc Ưng phóng ra ám khí, Quân Tiếu Cẩn và Quân Phi Dực đều đổ mồ hôi lạnh một phen, Quân Phi Dực đã bay đến võ đài, còn Quân Tiếu Cẩn cũng đứng dậy. Nhưng khi Mạc Nhàn dùng song kiếm, Quân Tiếu Cẩn lại ngồi xuống, Quân Phi Dực cũng yên tâm lui trở về. Trong mắt Quân Phi Dực, Mạc Nhàn thực sự là thiên tài, vậy mà có thể dùng được hai bộ kiếm pháp hoàn toàn khác nhau, thật sự là thiên phú khiến người khác kinh ngạc.
Sau khi Mạc Nhàn chiếm thế thượng phong xong, cũng không khách khí, dù sao đối phương cũng muốn dồn mình vào chỗ chết, xém chút nữa mình cũng bị bắn thành tổ ong vò vẽ rồi, nghĩ lại cũng tự thấy sợ. Nàng ăn miếng trả miếng, vì thế chiêu thức sắc bén, không chút lưu tình, không đánh Hắc Ưng đến chết khiếp nàng nuốt không trôi cơn tức này!
Hắc Ưng bị Mạc Nhàn đánh trọng thương, cuối cùng bị Mạc Nhàn đá khỏi võ dài, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Mạc Nhàn thắng Hắc Ưng xong, quân thiết kỵ dưới đài bắt đầu hò hét hoan hô Mạc Nhàn, giống như Quân Tiếu Cẩn nói, trong mắt người Bắc Nguy, chỉ có kẻ mạnh!
....//....
Mạc Nhàn: Cảm tạ đại đại* cho ta bàn tay vàng!
*đại đại: ý chỉ tác giả

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.