Thủy Hương nghe vậy, không nói lời nào, chỉ nhìn Mạc Nhàn cười.
"Ngươi cười cái gì?" Mạc Nhàn phát hiện, gần đây, khi nói đến Tạ Đạo Vi, Thủy Hương sẽ luôn cười nàng, cười đến nàng cảm thấy thật ngượng ngùng.
"Trong lòng muội kỳ thật đã sớm cảm thấy đại tiểu thư không có xấu xa như vậy, chỉ là không thừa nhận mà thôi, ta còn đang suy nghĩ, khi nào muội mới có thể thừa nhận, xem ra Nhàn nhi quả nhiên đã trưởng thành." Thủy Hương cười nói.
"Không có, gần đây ta mới cảm thấy nàng không có xấu xa như vậy, cũng chỉ là không quá xấu xa thôi, chứ thật ra vẫn là người không có tình cảm gì cả." Mạc Nhàn phản bác nói, không quên tiếp tục lôi khuyết điểm Tạ Đạo Vi ra.
"Đó là tính tình của đại tiểu thư, mỗi người đều có tính cách không giống nhau, muội như vậy, ta thế này, đại tiểu thư tất nhiên cũng có tính cách riêng của mình, chỉ là tính tình đại tiểu thư khó tiếp cận hơn so với người bình thường một chút thôi." Thủy Hương rốt cục cũng là người mười tám tuổi, ý nghĩ tất nhiên thành thục hơn Mạc Nhàn rất nhiều.
Mạc Nhàn nghe xong im lặng không nói, nhưng lại cảm thấy rất có đạo lý, Tạ Đạo Vi xác thực là người có tính cách như thế.
"Nhanh chóng đi ngủ đi, ta trở về phòng." Thủy Hương muốn tiếp tục về phòng làm việc riêng, đó là thêu một cái khăn tay hoa đào cho Mạc Nhàn.
"Uhm." Mạc Nhàn gật đầu nhẹ giọng trả lời, sau đó bò lên giường chuẩn bị ngủ.
Cũng không biết có phải do nằm xuống giường sớm hơn thường ngày không, mà đêm nay Mạc Nhàn thế nào cũng không ngủ được, nhắm hai mắt lại chính là gương mặt xinh đẹp nhạt nhẽo của Tạ Đạo Vi. Nàng thầm nghĩ, nếu gương mặt kia của Tạ Đạo Vi mà thường xuyên tươi cười, nhất định rất là dễ nhìn rồi. Sau đó nàng lại tự bực chính mình, nghĩ đến Tạ Đạo Vi đã không bình thường rồi, còn muốn Tạ Đạo Vi mỉm cười hay không cười làm cái gì, chẳng lẽ mình bệnh rồi sao?
Cũng không biết nằm trên giường trằn trọc bao lâu mới ngủ được, nhưng là buổi tối này, ngủ thật không ngon, rất sớm đã thức dậy. Tỉnh dậy cũng không giống như ngày thường ngủ nướng thật nhiều mới rời khỏi giường, mà đi rửa mặt ngay.
Thủy Hương thấy nàng rời đi sớm như vậy, còn có chút kinh ngạc, bình thường phải thúc giục sợ nàng trễ, hôm nay còn dậy sớm so với thường ngày nhiều.
"Sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?" Thủy Hương hỏi.
"Ngủ không được liền thức dậy." Mạc Nhàn trả lời theo thật.
Thủy Hương nghe, cảm thấy rất kỳ quái, Mạc Nhàn thiên tính lạc quan, tâm sự lại không có, cơ hồ chưa bao giờ mất ngủ, chỉ cần nàng muốn ngủ, chút xíu là có thể đi vào giấc ngủ ngay, vậy mà cũng có lúc không ngủ được, thật là quái lạ.
"Trong lòng có tâm sự gì sao?" Thủy Hương hỏi.
"Không có gì, ta thì có thể có chuyện gì đâu?" Mạc Nhàn phủ nhận hỏi ngược lại, trừ bỏ chuyện tối qua mơ thấy Tạ Đạo Vi, mà chuyện này cũng đâu có tính là gì đâu, Mạc Nhàn tự mình cảm thấy như vậy.
Thủy Hương ngẫm lại cũng thấy đúng, nếu Mạc Nhàn có việc gì chắc chắn sẽ nói với mình, ngẫu nhiên không ngủ ngon, đại khái cũng là bình thường, vì thế Thủy Hương cũng không hỏi nhiều.
"Ta đi tập võ." Mạc Nhàn chuẩn bị xong xuôi hết, liền đi ra ngoài.
Thủy Hương thầm nghĩ, thường ngày cho dù có dư thời gian, Mạc Nhàn cũng phải ăn vạ, chờ cận giờ mới đi đến phủ đại tiểu thư, hôm nay vậy mà không lười biếng. Đây cũng không xem như là chuyện gì lớn lao, nhưng lại hơi kỳ quái một chút, thêm chuyện kỳ quái kia nữa thì càng kỳ quái gấp bội. Có lẽ là thiếu nữ trưởng thành thật, tâm sự thiếu nữ đúng là khó đoán, nghĩ đến như vậy, Thủy Hương cũng liền quên đi.
Mạc Nhàn đến phủ Tạ Đạo Vi rất sớm, Bạch Thuật cũng kỳ quái nhìn Mạc Nhàn.
"Hôm nay sao lại tới sớm như vậy?" Bạch Thuật tò mò hỏi.
"Hơn ba tháng nữa phải đánh với Tạ Chương rồi, lần này ta không muốn thua." Mạc Nhàn trả lời lại.
"Khó có khi thấy ngươi có ý chí chiến đấu như vậy, tiểu thư để ngươi với thiếu gia mỗi năm đều đánh một lần quả thật là đúng." Bạch Thuật cười nói, tin lý do thoái thác của Mạc Nhàn.
Mạc Nhàn liếc mấy cái phòng một lượt, cũng không thấy Tạ Đạo Vi.
"Tỷ tỷ đâu?" Mạc Nhàn hỏi.
"Đại tiểu thư vừa mới ra ngoài." Bạch Thuật trả lời, nàng cũng phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn sáng cho Mạc Nhàn.
Mạc Nhàn vừa nghe Bạch Thuật nói Tạ Đạo Vi ra ngoài, không thấy được Tạ Đạo Vi, trong lòng cứ cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó.
"Khi nào nàng trở về? Sao ngươi lại không đi theo?" Mạc Nhàn liền hỏi Bạch Thuật hai vấn đề.
"Hôm nay thân thể ta không thoải mái, nên ta không đi theo, khi nào tiểu thư trở về, ta cũng không biết." Bạch Thuật thành trả lời.
"À.." Mạc Nhàn nhàn nhạt lên tiếng.
"Hôm nay sớm, đồ ăn sáng cũng không có hạ độc, ngươi cứ việc ăn thoải mái." Bạch Thuật nói với Mạc Nhàn.
"Vậy thật sự quá tốt rồi." Mạc Nhàn nhìn một bàn đầy mỹ thực, tâm tình thoải mái hơn nhiều, sau đó giống như rất vui vẻ nói.
"Không phải ngươi đã sớm không sợ mấy loại độc này nữa sao?" Bạch Thuật cười hỏi.
"Ngươi xem, cơm có sỏi ăn cũng không chết, nhưng ăn vô miệng lại không quá thoải mái, ngươi nói có đúng không?" Mạc Nhàn cười hỏi ngược lại.
"Gần đây ngươi ngụy biện cũng nhiều thật." Bạch Thuật cười nói.
Mạc Nhàn cũng chỉ là cười nói, sau đó bắt đầu quét sạch thức ăn trên bàn, nếu là bình thường, Mạc Nhàn tuyệt đối sẽ cực kỳ vui vẻ, nhưng hôm nay tâm tình luôn không dễ chịu, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, đồ ăn cũng không còn ngon, dường như không đủ vị, mà mấy loại đồ ăn này thật chất vẫn như bình thường, đều rất mỹ vị mà. Mạc Nhàn càng cảm thấy bản thân mình đúng là có bệnh rồi, chắc là do sơ quỳ đến, chứ nàng thực sự cũng không nghĩ ra nguyên nhân khác.
Thật ra cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi Tạ Đạo Vi mà thôi, chỉ là Mạc Nhàn cũng không có ý thức được.
Ăn xong cơm sáng, Mạc Nhàn bắt đầu tập võ, lúc tập võ cũng không thể nhập tâm như thường ngày, thường thường nhìn về phía cửa phủ, hiển nhiên là do nàng luôn ngóng trông Tạ Đạo Vi trở về. Nàng biết mình hy vọng Tạ Đạo Vi về sớm một chút, là vì nàng cảm thấy mình thiếu người giám sát, không có quen.
Vốn dĩ như vậy đối với Mạc Nhàn bình thường mà nói phải là lúc thoải mái mới đúng, nhưng giờ thời gian lại đột nhiên trở nên rất lâu, chờ đến trời tối, Tạ Đạo Vi cũng không có trở về.
Đến khi trời tối, Tạ Đạo Vi vẫn còn chưa trở về, rốt cục Mạc Nhàn cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi Bạch Thuật.
"Tỷ tỷ sao còn chưa trở lại, có thể xảy ra chuyện gì hay không?" Mạc Nhàn hỏi.
"Ngươi đây là lo lắng cho tiểu thư sao?" Bạch Thuật có chút kinh ngạc hỏi, nàng nghe ra giọng nói của Mạc Nhàn lo lắng, đây cũng không phải lần đầu tiên tiểu thư ra ngoài, nhưng đây lại là lần đầu tiên Mạc Nhàn chủ động quan tâm tiểu thư.
"Chẳng lẽ ngươi không lo lắng sao?" Mạc Nhàn không trả lời mà hỏi lại, các nàng đều là người ăn cơm Tạ gia, quan tâm Tạ Đạo Vi một chút không phải là bình thường sao?
"Tất nhiên là có chút lo lắng, nhưng mà ta tin tưởng tiểu thư có gặp phải chuyện gì đều có thể ứng phó được, có lẽ là có chút chuyện trên đường thôi." Đối với tiểu thư nhà mình, Bạch Thuật vẫn rất tin tưởng, âm trầm kiếm pháp đã luyện đến tầng thứ chín, ngang hàng với phu nhân, lại là cao thủ dùng độc, thiên hạ này có mấy người có thể làm hại được tiểu thư, sợ là số ít cũng không có.
"Nàng lợi hại như thế nào cũng mới mười sáu tuổi mà thôi." Mạc Nhàn thấy Bạch Thuật tràn đầy tự tin với Tạ Đạo Vi, nhịn không được nói thêm.
"Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn bảo vệ tiểu thư?" Bạch Thuật cười hỏi ngược lại.
"Sao có thể, tỷ tỷ mạnh hơn ta nhiều." Mạc Nhàn sờ mũi gượng cười hai tiếng nói, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
"Ngươi quan tâm tiểu thư như vậy, chờ tiểu thư trở về, ta sẽ nói với tiểu thư." Bạch Thuật thấy Mạc Nhàn xoay người muốn đi ra ngoài, đột nhiên lên tiếng nói phía sau Mạc Nhàn.
"Mới không cần, ta không có quan tâm nàng, ta chỉ quan tâm tới tình hình của ta thôi." Mạc Nhàn khẩu thị tâm phi nói.
Mạc Nhàn này đúng là biệt nữu thật sự, rõ ràng là đang quan tâm tiểu thư mà, cũng không hiểu nàng biệt nữu cái gì.
Mạc Nhàn đợi hồi lâu, đến khi thời gian tập võ mình đều kết thúc, Tạ Đạo Vi vẫn còn không có trở về. Bình thường mà nói, thì nàng có thể trở về nghỉ ngơi, nhưng hôm nay lại ngồi ngốc ở phủ Tạ Đạo Vi, không có rời đi. Giống như hôm nay không thấy Tạ Đạo Vi một cái, cả người liền không đúng lắm, Mạc Nhàn cũng nhận thấy mình hôm nay khác thường, nàng không biết vì sao mình lại khác thường như thế, cũng không muốn nghĩ nhiều. Dù sao nàng cũng muốn ở lại phủ Tạ Đạo Vi, chờ Tạ Đạo Vi trở về.
Rốt cục vào giờ Tuất, nàng cũng nhìn thấy được bóng dáng của Tạ Đạo Vi, nhìn thấy Tạ Đạo Vi trong nháy mắt, nàng vậy mà có chút vui mừng, lập tức đứng dậy đi ra ngoài đón. Cùng nàng đi ra còn có Bạch Thuật, hơn nữa Mạc Nhàn giống như còn đi ra trước cả Bạch Thuật.
Chỉ là Mạc Nhàn đi đến trước mặt Tạ Đạo Vi xong, lại không biết nên nói cái gì, chỉ ngây ngốc đứng trước người Tạ Đạo Vi.
"Tiểu thư hôm nay có chuyện gì khó đối phó sao?" Bạch Thuật lập tức quan tâm hỏi.
"Có một chút." Tạ Đạo Vi tránh nặng tìm nhẹ nói, tất nhiên nàng cũng nhìn thấy Mạc Nhàn đứng trước mặt mình, trên thực tế, người nàng nhìn thấy đầu tiên khi vào phủ là Mạc Nhàn, Mạc Nhàn thay đổi ăn mặc xong thật ra cũng rất dễ nhận ra.
"Sao ngươi còn chưa về?" Ngữ khí Tạ Đạo Vi nhàn nhạt hỏi Mạc Nhàn.
"Ta muốn luyện thêm một chút, năm nay ta muốn đánh Tạ Chương thành đầu heo." Tất nhiên Mạc Nhàn sẽ không thừa nhận với Tạ Đạo Vi nàng là đang đợi Tạ Đạo Vi trở về.
"Ta thấy nàng là lo lắng cho tiểu thư mới không chịu trở về, vừa rồi cổ nàng cũng ngóng đến dài ra, ngóng trông tiểu thư trở về." Bạch Thuật lập tức liền vạch trần Mạc Nhàn nói dối.
Tạ Đạo Vi nghe vậy có chút ngạc nhiên, nàng thoáng nhìn qua Mạc Nhàn, chỉ thấy cả người Mạc Nhàn giống như không được tự nhiên, bộ dáng đặc biệt ngượng ngùng.
"Chỉ là ta có chút không hiểu thần dương kiếm pháp, nên mới đợi ngươi trở về hỏi ngươi...." Mạc Nhàn nhanh chóng tìm cớ nói.
Tạ Đạo Vi nghe vậy, cũng không nói cái gì.
"Tiểu thư hẳn là còn chưa dùng bữa tối đi." Bạch Thuật hỏi.
Tạ Đạo Vi gật đầu một cái, tiếp tục đi về phòng.
Bạch Thuật lập tức phân phó hạ nhân đem thức ăn lên.
Mạc Nhàn đi theo phía sau Tạ Đạo Vi, cùng Tạ Đạo Vi về phòng, nhìn thấy Tạ Đạo Vi xong, trong lòng tự dưng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Bọn hạ nhân nhanh chóng bưng đồ ăn lên, không bao lâu, trên bàn đã đầy một bàn mỹ vị.
Tuy trước đó Mạc Nhàn đã ăn qua, nhưng vẫn ngồi xuống theo Tạ Đạo Vi.