Tiểu Tỷ Bất Hung

Chương 38:




Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn vừa khóc lại cười, nàng biết Mạc Nhàn cả ngày cười ngây ngô vĩnh viễn đã biến mất, đây là một loại tất nhiên, nhân sinh vốn dĩ tàn khốc như vậy, lúc nàng bảy tuổi đã hiểu đạo lý này.
"Sao vậy?" Tạ Đạo Vi nhẹ giọng hỏi, nếu Mạc Nhàn có thể tinh tế lắng nghe, liền nghe ra trong đó có một chút dịu dàng, nhưng bây giờ làm sao Mạc Nhàn có thể nghe ra được.
"Ta còn có thể chọn sao?" Mạc Nhàn vừa cười vừa khóc hỏi.
"Ngươi không trả lời, ta làm sao biết được ngươi chọn cái gì?" Đều Tạ Đạo Vi muốn, đó là Mạc Nhàn chính miệng hứa hẹn.
Mạc Nhàn nhìn gương mặt Tạ Đạo Vi vẫn nhạt nhẽo vô tình như vậy, Tạ Đạo Vi so với tưởng tượng của nàng còn muốn tàn nhẫn hơn, bị bắt từ bỏ báo thù, Mạc Nhàn đã cảm thấy vô cùng thống khổ, lại còn muốn miệng nhắc lại một lần, không khác gì rải muối lên miệng vết thương nàng.
"Ta, Mạc Nhàn sẽ không vì chuyện hôm qua mà trả thù Tạ Chương" Mạc Nhàn giống như nghiến răng nghiến lợi nóng xong câu đó rồi thống khổ ngồi quỳ trên mặt đất. Nếu không thể báo thù cho Thủy Hương, sau này bản thân thực sự khó có thể đối mặt với chính mình, nàng cảm giác bản thân mình đúng là phế vật, đối với bản thân cũng sinh ra cảm giác tự mình ghét bỏ đến mãnh liệt.
Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn bị đánh bại suy sụp ngồi trên mặt đất, nàng vô tình bức bách nàng, nhưng nàng không thể không làm như vậy.
"Ngươi vừa lòng rồi đi?" Ngữ khí Mạc Nhàn sâu kín hỏi Tạ Đạo Vi.
"Ta không có gì phải vừa lòng hay không, ngươi tiếp tục ở đây một đêm, ngày mai Thủy Hương sẽ đến đón ngươi." Tạ Đạo Vi bình đạm nói xong liền rời khỏi phòng chất củi.
Sau khi Tạ Đạo Vi rời khỏi, Mạc Nhàn dựa vào cửa, đau đớn nhắm mắt lại, nàng cũng không biết sống đôi khi cũng tồn tại những chuyện thống khổ như thế.
Tạ Đạo Vi rời khỏi phòng chất củi liền đi đến phủ mẫu thân nàng.
"Vi nhi thỉnh an mẫu thân." Tạ Đạo Vi cúi người hành lễ một cái trước Tạ Cẩn Ngưng.
"Đã trễ thế này đến thỉnh an, có việc gì sao?" Lúc này Tạ Cẩn Ngưng mới mở to mắt, ngữ khí nhàn nhạt hỏi.
Tạ Chương với Mạc Nhàn náo loạn lớn như vậy, Tạ Đạo Vi hiểu rõ mẫu thân không có khả năng không biết.
"Ta Chương cùng Mạc Nhàn có chút xung đột, mẫu thân cảm thấy nên giải quyết như thế nào?" Tạ Đạo Vi hỏi.
"Một người là đệ đệ của ngươi, một người là người ngươi đào tạo ra, việc này giải quyết như thế nào, chính ngươi tự làm đi, cuối cùng cũng là gia chủ tương lai của Tạ gia, điểm này hẳn là không làm khó được ngươi." Tạ Cẩn Ngưng nhàn nhạt nói.
"Vâng." Tạ Đạo Vi trả lời nói.
"Mạc Nhàn là một thanh kiếm bén, nếu dùng được, sẽ sắc bén vô cùng, nếu không dùng được, ngược lại làm bị thương chính mình, nếu ngươi không thể khống chế, vẫn là nhanh chóng ngăn tổn hại." Tạ Cẩn Ngưng mở miệng nói, sau việc này, Mạc Nhàn và Tạ gia sẽ có ngăn cách, nếu không thể dùng, thì phải hủy đi.
"Vi nhi biết làm như thế nào." Đương nhiên Tạ Đạo Vi biết ý tứ của mẫu thân nàng. Vốn dĩ nàng không thể hiểu được vì sao Mạc Nhàn lại có thể che chở Thủy Hương như vậy, không tiếc đối địch với Tạ gia, giờ phút này nàng có thể lý giải được. Mẫu thân với Mạc Nhàn, giống như nàng và Thủy Hương, thường ngày cũng không quan hệ nhiều, không có quá nhiều cảm tình liền dễ dàng hủy đi. Tạ Đạo Vi đột nhiên có chút tò mò, mẫu thân đối với Mạc Tử Sinh có thể tùy ý như đối với Mạc Nhàn hay không đây?
"Đã khuya, ngươi sớm về nghỉ ngơi đi." Tạ Cẩn Ngưng biết nữ nhi làm việc luôn có chừng mực, cũng không nhiều lời.
"Vi nhi cáo lui." Tạ Đạo Vi đứng dậy, rời khỏi phủ Tạ Cẩn Ngưng.
Tạ Cẩn Ngưng nhìn bóng dáng nữ nhi, càng lớn càng giống phụ thân nàng, trong lúc nhất thời buồn bã mất mát.
Tạ Cẩn Ngưng trở về nội phòng, Mạc Tử Sinh đang xem sách y, thấy nàng tiến vào, nhanh chóng gấp lại đứng lên.
"Phu nhân." Mạc Tử Sinh mỉm cười gọi, Tạ Cẩn Ngưng nhất thời hoảng hốt, dường như Sở Phi Nhiên đã từng gọi như vậy rất nhiều lần, nhưng nhìn gương mặt tuấn tú nhưng lại không giống Sở Phi Nhiên, Tạ Cẩn Ngưng bình tâm lại.
"Sự việc náo loạn trong phủ, ngươi biết chưa?" Tạ Cẩn Ngưng hỏi Mạc Tử Sinh.
"Nàng nói chuyện Nhàn nhi tranh chấp với đại thiếu gia sao?" Mạc Tử Sinh hỏi.
"Xem ra là ngươi biết được, nữ nhi của người bị nhốt ở phòng chất củi một ngày một đêm, sao ngươi một chút cũng không lo lắng đây?" Tạ Cẩn Ngưng hỏi, Mạc Tử Sinh làm cha thật đúng là không tim không phổi. Cũng không giống Sở Phi Nhiên, lúc mình phạt hai đứa nhỏ kia, lần nào cũng ra che chở.
"Nhàn nhi nên học một chút chuyện đời, lúc không có ai bên cạnh, mới có thể lớn được." Mạc Tử Sinh cũng không lo lắng nói, hắn cảm thấy con người trãi qua nhiều chuyện mới có thể trưởng thành, sau này sẽ không vô dụng như mình.
Tạ Cẩn Ngưng nghe vậy, liền nhìn Mạc Tử Sinh, không nói lời nào.
"Ta có chỗ nào không ổn sao?" Mạc Tử Sinh bị Tạ Cẩn Ngưng nhìn chằm chằm, sờ sờ mặt xong, bất an hỏi.
"Ngươi người này, có đôi khi làm ta cảm thấy sợ hãi." Tạ Cẩn Ngưng mở miệng nói.
"Cũng không phải ta không quan tâm Nhàn nhi chút nào, ta chỉ cảm thấy đại tiểu thư hẳn là có thể xử lý tốt, ta có gấp cũng không giúp được gì...." Mạc Tử Sinh biện giải cho mình, hắn vẫn luôn cho rằng chuyện mình làm không được, thì để lại cho người có năng lực đi làm.
"Mạc Tử Sinh, rốt cuộc ngươi từ đâu đến đây?" Tạ Cẩn Ngưng lại hỏi.
"Phu nhân không phải điều tra rồi sao?" Mạc Tử Sinh hỏi ngược lại.
Tạ Cẩn Ngưng chỉ là nhẹ nhàng cười lạnh một chút, rồi không hỏi nữa.
"Phu nhân, ta sẽ không làm chuyện tổn hại Tạ gia." Mạc Tử Sinh duỗi tay cầm tay Tạ Cẩn Ngưng, thật thành khẩn nói.
Tạ Đạo Vi trở về phủ của mình.
"Tiểu thư định xử trí Mạc Nhàn thế nào?" Bạch Thuật tiến đến, vừa xoa vai Tạ Đạo Vi vừa hỏi.
Tạ Đạo Vi cũng không trả lời.
Tiểu thư không muốn nói, Bạch Thuật liền không dám tiếp tục hỏi nữa.
"Ngươi cảm thấy ta đối xử với nàng có tốt không?" Tạ Đạo Vi hỏi Bạch Thuật.
"Tiểu thư đối xử với nàng ta là tốt hơn cả." Bạch Thuật cảm thấy tiểu thư chưa bao giờ để ý ai giống như Mạc Nhàn vậy.
Tạ Đạo Vi nghe vậy liền cười, cười đến có chút lạnh lùng.
"Tiểu thư cười cái gì?" Bạch Thuật hỏi.
Tạ Đạo Vi không trả lời.
Một đêm nay, đối với Mạc Nhàn mà nói là đặc biệt dài lâu và thống khổ, nàng không biết sau này nên đối mặt Thủy Hương như thế nào, ít nhất ở Tạ gia, nàng không có cách nào thản nhiên đối mặt với Thủy Hương. Nàng nghĩ có lẽ mình nên mang Thủy Hương rời khỏi Tạ gia, vì không thể báo thù Tạ Chương, Tạ gia đối với Thủy Hương hay với mình mà nói đều là chỗ cực kỳ khuất nhục, nhưng là giấy bán thân của Thủy Hương vẫn trong tay Tạ gia, các nàng có thể chạy đi đâu được?
Dù đêm có dài cách mấy, đều cũng sẽ qua, Bạch Thuật truyền mệnh lệnh của Tạ Đạo Vi, cho Thủy Hương đón Mạc Nhàn trở về tắm gội thay quần áo.
Thủy Hương liền đến phòng chất củi đón Mạc Nhàn, sau khi cửa phòng chất củi mở ra, Thủy Hương liền nhìn thấy Mạc Nhàn cực kỳ chật vật, thiếu nữ thích mặc áo hồng nhạt, lạc quan rộng rãi giờ khắc này lại đen tối như thế, chật vật bất kham như thế. Thủy Hương cảm thấy là do nàng liên lụy Mạc Nhàn, nếu không có mình, Mạc Nhàn vẫn còn lạc quan vô ưu vô lo như trước.
"Thủy Hương..... Ngươi có khỏe không?" Mạc Nhàn nhìn thấy Thủy Hương, cũng cực kỳ áy náy tự trách hỏi.
"Ta rất tốt, đại tiểu thư đối đãi ta rất tốt, cũng không cho bất luận kẻ nào khó xử ta." Thủy Hương trả lời, đại tiểu thư không có xử trí nàng với Mạc Nhàn, nàng đã rất thỏa mãn, trong lòng cũng thiệt tình cảm tạ đại tiểu thư.
"Nàng không bán ngươi ra phủ sao?" Mạc Nhàn hỏi.
"Không có, đại tiểu thư chỉ kêu ta ở tại phòng tu dưỡng, còn sai người tặng một lọ thuốc mỡ thật tốt, thoa xong máu bầm cũng tan hết rồi, chờ muội tắm gội xong, ta cũng sẽ thoa cho muội một chút." Thủy Hương biết, nàng có thể được Tạ Đạo Vi ưu đãi như vậy, đều nhờ phúc của Mạc Nhàn.
Tuy rằng Tạ Đạo Vi đối xử tử tế với Thủy Hương khiến nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng nàng lại thấy những đều Tạ Đạo Vi đang làm đều là vì không để cho mình trả thù Tạ Chương mà thôi, nàng không có cách nào cảm kích Tạ Đạo Vi.
"Thủy Hương, đều là ta hại ngươi, ta không thể báo thù Tạ Chương thay ngươi, ta cũng không biết làm sao bây giờ, nếu ta báo thù Tạ Chương, Tạ Đạo Vi sẽ bán ngươi ra ngoài...." Mạc Nhàn nói xong liền khóc, nàng thật sự rất khó chịu.
"Nhàn nhi, muội đã vì ta làm rất nhiều. Ta chỉ là một cái gia nô bán mình, có thể ra mặt vì ta, thấy được sự ủy khuất của ta, ta thật sự đã rất vui vẻ thỏa mãn, cha mẹ sinh ra ta cũng không làm được như muội. Muội hy vọng ta tốt, ta cũng hy vọng muội tốt, nếu muội tự trách, ta cũng sẽ thực tự trách, chúng ta suy bụng ta ra bụng người, suy nghĩ vì đối phương một chút, không cần khó xử chính mình được không." Ngữ khí Thủy Hương cực kỳ nghiêm túc thành khẩn nói với Mạc Nhàn, Mạc Nhàn như vậy, cả đời này nàng đều không thể báo đáp được.
Mạc Nhàn nhìn Thủy Hương, Thủy Hương như vậy còn kiên cường hơn mình, Thủy Hương giống như không có trầm luân thống khổ quá lâu, cũng có lẽ là do nàng ra vẻ kiên cường, không muốn để mình thấy được.
"Ngươi thực sự không khổ sở sao?" Mạc Nhàn không xác định hỏi.
"Mệnh không còn là của mình, trong sạch cũng xem như mất đi, lúc ta bị cha ta bán cho tú bà, ta cũng đã chuẩn bị sẳn tâm lý. Nữ hài tử có chút tư sắc, nếu không bị bán vào kỹ viện thì cũng bị nhà giàu chọn đi làm nha hoàn, nha hoàn có chút tư sắc không phải cũng để cho nam đinh trong nhà làm nhà hoàn thông phòng sao? Chỉ là may mắn khi đó Tạ gia cũng chọn mua gia nô, Tạ gia là người nắm quyền Nam triệu, tất nhiên là do Tạ gia chọn trước, khi đó được Tạ gia chọn đi, cũng tính là may mắn." Phật nói chúng sinh bình đẳng, nhưng từ lâu Thủy Hương đã biết, thế giới này cũng không có bình đẳng gì, có người sinh ra đã phú quý, có người sinh ra liền nghèo khổ. Trước kia nàng tích một ít tiền làm được ở Tạ gia mang về cho người nhà, chính là hy vọng muội muội đệ đệ nàng không cần phải bán mình, làm con nhà lành đã là tốt rồi.
Mạc Nhàn biết, Thủy Hương chỉ là hy vọng mình không quá chú ý, chính là nàng nghe xong vẫn rất khó chịu.
"Ta cũng không phải là con nhà lành gì cả, về sau có thể tìm người tốt gả cho thì tốt, chuyện trong sạch hay không trong sạch cũng không quan trọng như vậy. Cho dù không phát sinh chuyện này, sau này như thế nào cũng là do gia chủ định đoạt, quản gia muốn gả ta cho ta, ta liền phải gả cho người đó, cho dù ta không thích, cũng phải gả." Thủy Hương còn nói thêm, tuy rằng trên danh nghĩa nàng là nha hoàn Mạc Nhàn, nhưng Mạc Nhàn cũng không phải chân chính là người Tạ gia, đối với vận mệnh của mình cũng không làm chủ được, ai bảo giấy bán thân của mình ở trong tay Tạ gia đây?
"Thủy Hương...." Mạc Nhàn muốn nói lại thôi, những đều Thủy Hương nói đều là sự thật, là sự thật tàn khốc.
"Không nói những chuyện mất hứng này, ta đưa muội về tắm rửa thay quần áo, đại tiểu thư cố ý phân phó ta. Ta cảm thấy trong chuyện này đại tiểu thư đang che chở chúng ta, nàng có sự khó xử của mình...." Thủy Hương thật sự cảm thấy đại tiểu thư rất che chở Mạc Nhàn, nàng không hy vọng Mạc Nhàn vì mình mà sinh ra khoảng cách với đại tiểu thư. Thủy Hương cảm thấy, ở Tạ gia này, người thật sự đối đãi tốt với Mạc Nhàn, cũng chỉ có mình đại tiểu thư, đại tiểu thư đối xử với Mạc Nhàn thật sự rất tốt.
Mạc Nhàn mím môi không đáp, nàng vẫn hận Tạ Đạo Vi, bức bách mình không được trả thù cho Thủy Hương, rõ ràng là che chở Tạ Chương.
Thủy Hương biết Mạc Nhàn giận chó đánh mèo từ người Tạ Chương sang đại tiểu thư, trong khoảng thời gian ngắn đại khái sẽ không thông được. Nói đến, Thủy Hương vẫn thật sự tức giận Tạ Chương, cố ý sinh sự, xác thật cũng đã đạt được mục đích rồi, để đại tiểu thư với Mạc Nhàn thực sự sinh ra khoảng cách.
Mạc Nhàn trở lại phủ của mình, tắm gội thay quần áo xong, Mạc Nhàn nhìn Thủy Hương chuẩn bị những bộ quần áo xinh đẹp nổi bật mình thích, có lẽ là tâm cảnh thay đổi, Mạc Nhàn lại không còn thích nữa, không, hẳn là tất cả những thứ thuộc về Tạ gia nàng không hề thích nữa.
"Tiểu thư cho truyền ngươi với Thủy Hương đến tiền viện." Bạch Thuật đợi Mạc Nhàn rửa mặt chải đầu xong, ngữ khí lãnh đạm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.