Tiểu Tỷ Bất Hung

Chương 39:




"Làm gì?" Mạc Nhàn hỏi, kêu cả mình và Thủy Hương đến, đều này làm nàng có chút bất an.
"Đến rồi sẽ biết." Bạch Thuật cũng không cho Mạc Nhàn sắc mặt tốt, nói xong liền xoay người rời đi.
Mạc Nhàn cùng Thủy Hương đều có chút bất an đi theo phía sau Bạch Thuật, đến trước sân phủ, đã thấy Tạ Chương đứng ở nơi đó.
Sắc mặt Thủy Hương trắng bệch, Mạc Nhàn cũng đỏ mắt ghi gặp kẻ thù, hận không thể đến băm Tạ Chương đi.
"Tiểu thư phạt thiếu gia năm mươi roi, cho ngươi và Thủy Hương chứng kiến, để các ngươi hả giận." Bạch Thuật cảm thấy tiểu thư đối với Mạc Nhàn thật sự là quá tốt, vậy mà đồng ý phạt thiếu gia năm mươi roi vì Mạc Nhàn, cũng không biết hôm qua tiểu thư nói với thiếu gia cái gì, mà hôm nay thiếu gia cũng ngoan ngoãn ở đây chịu phạt trước mặt Thủy Hương và Mạc Nhàn.
Mạc Nhàn cùng Thủy Hương nghe vậy, đều cực kỳ kinh ngạc, đặc biệt là Thủy Hương, quả thật không thể tin được, nàng không nghĩ đến đại tiểu thư vậy mà đồng ý nhượng bộ lớn như vậy vì Mạc Nhàn.
Mạc Nhàn cứ tưởng rằng hôm qua mình bị bức bách thỏa hiệp, đối với Tạ Đạo Vi cũng xem như là xong rồi, không nghĩ tới Tạ Đạo Vi vậy mà lại trừng phạt Tạ Chương, chuyện này xác thật là ngoài ý nghĩ của Mạc Nhàn.
Tạ Chương cởi áo ngoài, trần nửa thân trên, đứng ở giữa sân.
Thị vệ cầm roi đến quất, Bạch Thuật đứng bên cạnh lớn tiếng đếm.
Thị vệ dùng sức quất Tạ Chương, cũng không thủ hạ lưu tình vì Tạ Chương là đại thiếu gia, roi kia đánh vào lưng Tạ Chương lập tức liền để lại ấn ký màu đỏ, thậm chí còn chảy ra vết máu, đến hơn ba mươi roi, trên lưng Tạ Chương đã bắt đầu có chút huyết nhục mơ hồ.
Bạch Thuật cũng có chút không đành lòng nhìn, đem tầm mắt rời khỏi người Tạ Chương.
"Mạc Nhàn, được rồi." Thủy Hương nhìn đến bộ dáng máu thịt mơ hồ trên lưng Tạ Chương, kéo tay áo Mạc Nhàn một cái nói. Dù sao Tạ Chương cũng là đại thiếu gia, đại tiểu thư đã đưa ra thành ý rất lớn rồi, nàng nghĩ như vậy dừng lại được rồi, đừng làm mọi việc quá lên, rốt cục Tạ gia đã nhượng bộ rất nhiều.
Mạc Nhàn cũng không để ý đến lời Thủy Hương nói, nhìn Tạ Chương chịu trừng phạt, nàng cảm thấy đáng lý nên là như vậy mới đúng. Năm mươi roi, đau có đau, nhưng đối với người hằng năm tập võ như Tạ Chương mà nói cũng chỉ xem như vị thương ngoài da, tu dưỡng mười ngày nửa tháng thì đã ổn rồi. Bất quá để Tạ Chương tâm khí cao ngạo xuất hiện ở đây, nguyện ý làm trò trước mặt mình và Thủy Hương xác thật không phải chuyện dễ dàng như vậy, hình thức có nghĩa hơn nội dung nhiều, ít nhất đại biểu cho chuyện Tạ Chương nguyện ý thừa nhận sai lầm, nàng cũng không biết vì sao Tạ Đạo Vi lại làm được như vậy. Chỉ là nàng không thể không thừa nhận, giờ khắc này, bản thân nàng thực sự không có lý do giận chó đánh mèo lên Tạ Đạo Vi nữa, Tạ Đạo Vi đã lấy ra thành ý lớn nhất rồi.
Quất xong năm mươi roi, Bạch Thuật cầm roi dính máu kia đến trước mặt Mạc Nhàn.
"Tiểu thư nói, nếu các ngươi còn chưa hết giận, có thể tự mình đến đánh thêm năm mươi cái." Bạch Thuật đưa roi đến trước mặt Mạc Nhàn, nói với Mạc Nhàn.
Mạc Nhàn nhìn thoáng qua lưng Tạ Chương máu thịt mơ hồ, cùng cây roi Bạch Thuật đưa đến trước mặt, nhìn về phía Thủy Hương.
Thủy Hương liều mạng lắc đầu với Mạc Nhàn.
"Đủ rồi, Tạ Đạo Vi đoán chắc là ta sẽ không không biết tốt xấu như vậy." Mạc Nhàn nói với Bạch Thuật, kỳ thật giờ phút này trong lòng Mạc Nhàn rất phức tạp, tuy rằng cảm thấy quá dễ dàng cho Tạ Chương, nhưng Tạ Đạo Vi nguyện ý vì mình làm đến một bước này, nếu mình còn chưa biết đủ, thật sự có điểm vong ân phụ nghĩa.
Bạch Thuật thấy Mạc Nhàn đồng ý ngừng lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật sự sợ Mạc Nhàn đi đến đánh thiếu gia, nếu Mạc Nhàn đánh thêm năm mươi cái nữa, thiếu gia chắc chắn bị thương đến nguyên khí.
"Trả giấy bán thân lại cho Thủy Hương, xem như đền bù cho Thủy Hương, Thủy Hương muốn đi hay ở đều được." Bạch Thuật đem giấy bán thân đưa lại cho Mạc Nhàn.
Mạc Nhàn có chút không thể tin tưởng tiếp nhận giấy bán thân của Thủy Hương, một tờ giấy mỏng nhẹ, nhưng đối với Mạc Nhàn mà nói như nặng cả ngàn cân, nàng thực sự không nghĩ đến, Tạ Đạo Vi lãnh khốc vô tình như vậy lại có thể vì mình làm đến như vậy, nghĩ đến những lời nói làm tổn thương Tạ Đạo Vi kia, nàng liền cảm thấy mình thật sự không phải người nữa rồi.
"Cảm ơn ân đức của đại tiểu thư!" Thủy Hương nhìn giấy bán thân của mình, hốc mắt đều đỏ lên, sau đó hướng về phía phòng Tạ Đạo Vi, dập đầu ba cái nói.
Bạch Thuật thấy Thủy Hương dập đầu quỳ xuống thầm nghĩ, cũng là người biết trước sau, cũng không uổng công tiểu thư đối đãi với nàng ta rộng lượng như vậy.
Bạch Thuật liếc nhìn Mạc Nhàn một cái, trong mắt Bạch Thuật, hôm nay đánh thiếu gia, thậm chí còn đem giấy bán thân trả lại, chỉ là bởi vì tiểu thư không muốn lòng Mạc Nhàn sinh ra bất mãn, nhưng mà Mạc Nhàn thật sự đáng giá để tiểu thư đối xử với nàng ta tốt như vậy sao?
Mạc Nhàn thấy Bạch Thuật nhìn mình, nàng chỉ cảm thấy có chút hổ thẹn, đặc biệt là ánh mắt khinh miệt của Bạch Thuật, Mạc Nhàn thật sự cảm thấy không dễ chịu.
Bạch Thuật cũng không ở lại, nàng cho thị vệ đỡ thiếu gia đến phủ tiểu thư trị liệu.
Sau khi Bạch Thuật rời khỏi, trong tiền viện cũng chỉ còn lại Mạc Nhàn và Thủy Hương, Mạc Nhàn nhanh chóng đến nâng Thủy Hương dậy.
Thủy Hương không chịu đứng lên, cũng hướng Mạc Nhàn dập đầu lạy ba cái, ân nghĩa Mạc Nhàn đối với nàng, cuộc đời này nàng vĩnh viễn không quên.
"Cũng không phải người ngoài gì, hà tất khách khí." Mạc Nhàn lại lần nữa nâng Thủy Hương dậy, nàng không muốn Thủy Hương quỳ trước mình.
Thủy Hương đỏ mắt, cười với Mạc Nhàn, cho dù có thiên ngôn vạn ngữ, giờ khắc này cũng không ngôn ngữ nào có thể biểu hiện hết cảm kích của nàng đối với Mạc Nhàn.
"Ngươi giữ đi, sau này đã là người tự do." Mạc Nhàn đưa giấy bán thân cho Thủy Hương, cũng vui vẻ thay Thủy Hương.
Lúc Thủy Hương tiếp nhận giấy bán thân của mình, tay cũng run lên.
"Lần này ta cũng xem như là có phúc trong họa, ít nhiều cũng nhờ muội và đại tiểu thư." Thủy Hương cất giấy bán thân xong, nói với Mạc Nhàn.
"Ta cũng không giúp đỡ được gì, ngược lại còn làm vướng chân." Mạc Nhàn cảm thấy bản thân mình làm việc quá lỗ mãng, cũng không chân chính giúp đỡ, toàn là quá vội vàng, nghĩ đến cũng cảm thấy bản thân thật quá dại dột.
"Đại tiểu thư làm hết thảy mọi chuyện, đều là vì muội, nếu không phải vì muội, đại tiểu thư làm sao sẽ trừng phạt đệ đệ ruột của mình, còn đem giấy bán thân trả lại cho ta, đối với đại tiểu thư mà nói, ta chỉ là một nha hoàn, nhưng muội lại không phải, đại tiểu thư thực sự không xem muội như người ngoài. Muội đừng vi chuyện này mà xa cách với đại tiểu thư, ngày mai đến phủ xin lỗi đại tiểu thư, những lời đó đều là nóng giận mới nói, đại tiểu thư hẳn là có thể thông cảm....." Thủy Hương nói từ tận đáy lòng, chuyện hôm nay, những người sáng suốt ở Tạ phủ đều có thể nhìn ra, đại tiểu thư để ý Mạc Nhàn, vì muốn bỏ đi ngăn cách với Mạc Nhàn mà làm, Mạc Nhàn hẳn là cũng hiểu được.
Mạc Nhàn cũng biết, Tạ Đạo Vi làm những chuyện này, là vì mình, trong lòng nàng xác thật cảm động, nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi, nàng cũng không biết phải đối mặt với Tạ Đạo Vi lần nữa thế nào, nghĩ đến chuyện đối mặt với Tạ Đạo Vi, nàng liền cảm thấy thật biệt nữu. Hơn nữa nàng cũng không cho rằng Tạ Đạo Vi cũng không xem như là không có gì, lấy trực giác của nàng mà nói, Tạ Đạo Vi đang giận mình, thậm chí cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình.
Bạch Thuật đỡ Tạ Chương đến phủ Tạ Đạo Vi.
Tạ Chương nằm sấp trên ghế, Tạ Đạo Vi lấy ra một lọ thuốc bột, sau đó đem thuốc rắc vào lưng Tạ Chương.
Tạ Chương nãy giờ vẫn chịu đau không hé răng, giờ phút này càng đau đến mức cắn chặt mảnh vải nhét trong miệng.
"Đau đúng không?" Tạ Đạo Vi nhẹ giọng hỏi.
Tạ Chương gật đầu.
"Biết đau thì tốt, mới có thể nhớ rõ giáo huấn." Tạ Đạo Vi tức giận nói.
"Tỷ tỷ chỉ biết che chở ả, nhưng chưa chắc ả đã cảm kích tỷ, lần này đứng về phía Thủy Hương cũng không đứng về phía tỷ, lần sau nói không chừng còn che chở thêm cái Mộc Hương, Kim Hương gì nữa...." Ngữ khí Tạ Chương ghen ghét nói, còn không quên châm ngòi ly gián.
"Miệng nam nhân sao lại chua như vậy, ngươi nên cắt đi rồi làm nữ nhân, xem lần sau còn khinh nhục nữ nhân nữa không...." Tạ Đạo Vi cười nói, tay còn ấn xuống phần lưng bị thương của Tạ Chương.
"A!!!" Tạ Chương đau đến hít hà một hơi, cũng không dám mở miệng nữa.
"Mạc Nhàn đã được ra khỏi phòng chất củi, ngươi không đi gặp sao?" Tạ Cẩn Ngưng hỏi Mạc Tử Sinh.
"Có đại tiểu thư che chở, Mạc Nhàn cũng không chịu ủy khuất gì, thật ra người ủy khuất là đại thiếu gia, phu nhân không đi xem sao?" Mạc Tử Sinh mỉm cười hỏi ngược lại.
"Tiểu hài tử cãi nhau, cũng không xem là chuyện gì lớn." Tạ Cẩn Ngưng không đồng ý nói.
"Đó là đại tiểu thư xử trí quá tốt, đại tiểu thư am hiểu nhất là lấy mềm đối cứng, Mạc Nhàn nhà ta thiếu tâm nhãn như vậy, có thể vì nha hoàn làm như thế, trãi qua chuyện này xong sau này sợ là mệnh cũng có thể dâng cho đại tiểu thư." Mạc Tử Sinh cười nói, gia chủ đời kế tiếp của Tạ gia quả thật là khó lường, đánh đệ đệ ruột, trả lại giấy bán thân. Mạc Nhàn vốn dĩ là sinh ngăn cách với Tạ Đạo Vi, sợ là sau này còn phải đi theo sau lưng Tạ Đạo Vi, phe phẩy cái đuôi lấy lòng lại rồi.
"Cái này cũng khó nói, không biết được có phải đang nuôi bạch nhãn lang hay không!" Tạ Cẩn Ngưng cười lạnh nói, nếu Vi nhi thật sự vì khống chế Mạc Nhàn mà làm vậy thì cũng không sao, sợ là Vi nhi thật sự che chở Mạc Nhàn.
.......//.......
Editor: Tâm cơ Tạ Đạo Vi Mạc Nhàn làm gì có cửa mà dò tới chứ đừng nói là so =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.