Bên trong phòng khách, một mảnh yên tĩnh.
Đoàn phu nhân đứng bên cạnh cửa sổ một hồi lâu cũng không nhúc nhích, lúc này mới chậm rãi xoay người lại.
Thấy mẹ rốt cuộc cũng nguyện ý xoay người lại đối mặt với bọn họ, Đoàn Lỗi không nói hai lời, hai chân khẽ cong liền quỳ xuống, Linh Lan bên cạnh cũng theo hắn mà quỳ xuống.
Đòan phu nhân bởi vì hai người đồng thời quỳ xuống mà giật mình.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy?” Bà trầm giọng hỏi.
“Hài nhi bất hiếu, muốn xin mẹ tha thứ.”
Đoàn phu nhân nhất thời trên mặt thóang qua vẻ mặt phức tạp. Thật sự là nhi tử bất hiếu sao? Vẫn là dó bà ngoan cố tự cho mình là đúng, mới có thể khiến cho một năm vừa qua xảy ra đủ lọai chuyện.
“Các ngươi đứng lên rồi hãy nói.” Bà nói.
Đòan Lỗi lắc đầu, mắt có chút nóng lên nhìn mẫu thân chỉ một năm không gặp mà đã già đi nhiều, cảm giác mình là một người con bất hiếu, thế nhưng lại làm hại mẫu thân tiều tụy như thế.
“Thân thể của người đã bình phục rồi sao?” Hắn khàn giọng hỏi.
“Đứng lên rồi lại nói.”
Đòan Lỗi lần nữa lắc đầu. “Hài nhi không thể đứng lên khi chưa nhận được sự tha thứ của mẫu thân.”
“Ngươi không có làm gì sai cả.” Đòan phu nhân trầm mặc do dự một chút, ngồi xuống rồi chầm chậm nói: “ Tô cô nương đã rời đi rồi, cùng với người trong lòng của nàng.”
Đòan Lỗi khẽ ngẩn ra, ngay cả Linh Lan đang quỳ bên cạnh hắn vẫn cúi đầu cũng không tự chủ được ngẩng đầu lên.
“Thì ra nàng đã có người trong lòng, người đó không bằng ngươi. Mẹ chăm lo cho nàng tốt như vậy, người kia cũng không ưu tú, Đòan gia chúng ta có tiền như vậy, nàng ở lại đây, tại Đòan gia chúng ta, hưởng thụ tất cả đối xử dành cho thiếu phu nhân tương lai, nhưng nàng vẫn còn lén lút gặp mặt tên tiểu tử kia, còn để cho người ta nhìn thấy.”
Đòan phu nhân nói đến chuyện này vẫn còn tức giận đến phát run, phải dừng lại hít sâu mấy lần, mới có thể hòa hoãn cảm xúc tiếp tục nói.
“Mẹ vẫn cho là nàng xuất thân tốt, tri thư đạt lễ, nhân phẩm cùng tướng mạo đều không có gì để bắt bẻ, đủ để xúng đôi cùng ngươi, sẽ là một thê tử tốt, cũng sẽ là nữ chủ nhân hòan mỹ nhất của Đoàn gia.” Bà dừng một chút, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành ba chữ. “Mẹ sai lầm rồi.”
Đòan Lỗi cùng Linh Lan đều có chút ngạc nhiên, nhìn nhau chẳng biết nói gì, bọn họ không thể ngờ Tô Như Yên lại dùng lọai phương thức này để chấm dứt, Hà Thiên Lâm quả nhiên đã tới Lam Châu.
Trong phòng chìm vào yên tĩnh, thanh âm Đòan phu nhân lần nữa vang lên.
“Đều đứng lên đi.” Bà nói.
Đoàn Lỗi lặng lẽ nắm lấy tay người bên cạnh, là muốn nói cho nàng hắn muốn nói mọi chuyện với mẹ, cũng là muốn tiếp thêm sức mạnh cho nàng để đối mặt với mọi chuyện sắp xảy ra.
“Mẹ, hài nhi muốn xin người tha thứ.” Hắn nhìn thẳng mẫu thân, đôi mắt mang theo áy náy nhưng không hề có chút hối hận, “Hài nhi đã thành thân cùng Linh Lan.”
Đòan phu nhân bị chấn động mạnh mẽ, trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin cùng tái nhợt. Thành thân….. rồi sao?
“Hài nhi bất hiếu.” Đòan Lỗi thẳng lưng trên mặt đất, thừa nhận mình bất hiếu, cũng không cảm thấy hối hận.
“Thật xin lỗi, phu nhân, nếu như ngài muốn trách phạt, xin hãy phạt con đi, tất cả đều là lỗi của con. Thiếu gia vẫn luôn rất hiếu thuận với ngài, là kiêu ngạo của ngài, nếu không phải bởi vì con, chàng sẽ không đối nghịch với ngài, làm chuyện khiến cho ngài đau lòng, cho nên tất cả đều là sai lầm của con.” Linh Lan nức nở nói.
“Chớ nói nhảm, bất cứ chuỵên gì đều do ta quyết định, là ta cam tâm tình nguyện, nàng không làm gì sai cả.” Hắn kiên định nhìn nàng nói, không nhịn được vì nàng đưa tay lau nước mắt trên mặt.
Sắc mặt của nàng quá mức tái nhợt, khiến cho hắn thực sự lo lắng, nhưng cũng biết bây giờ là lúc thỉnh cầu mẫu thân tha thứ, thời khắc quan trọng để tiếp nhận việc bọn họ đã thành hôn, tuyệt không thể vì mình quan tâm nàng mà cắt đứt, bởi vì việc này chỉ khiến cho kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thậm chí sẽ có biến háo không tốt, làm cho mẫu thân không thể tiếp nhận cùng yêu thương nàng.
“Mẹ, là hài nhi bất hiếu. Trừ chuyện Linh Lan, hài nhi về sau sẽ tuyệt đối không làm việc gì khiến cho ngài thất vọng cùng đau lòng, xin ngài tha thứ cho hài nhi bất hiếu, hãy tiếp nhận Linh Lan đi.” Hắn lần nữa nói với mẫu thân, vẻ mặt và lời nói đều mang theo cầu xin.
Đòan phu nhân nhìn nhi tử nói không nên lời, bởi vì quá khiếp sợ cùng đau lòng, tuy nói sau chuyện của Tô Như Yên, tâm tình của nàng đã có thay đổi, cũng dần dần tiếp nhận việc Linh Lan sẽ trở thành con dâu của Đòan gia, nhưng mà….. bọn họ đã thành thân?
Bà cũng chỉ còn một đứa con là hắn, nhi tử thành thân, bà là người làm mẹ lại không thể tham dự…. không thể nhìn thấy con mình thành gia thất?
Đây chính là báo ứng do bà ích kỷ không tiếp nhận Linh Lan sao?
Đột nhiên, bà cảm thấy quá mệt mỏi.
“Được, mẹ tha thứ cho ngươi, cũng tiếp nhận Linh Lan. Các ngươi đứng lên đi ra ngoài đi, mẹ muốn nghỉ ngơi.” Nàng mệt mỏi nói.
“Mẹ?”
“Đi ra ngoài đi.” Bà đứng lên nói, không muốn nói thêm gì nữa, chỉ muốn vào phòng nghỉ ngơi. Chỉ là bà vừa bước đi mấy bước liền nghe thấy tiếng nhi tử kinh hoảng la lên ở sau lưng.
“Linh Lan? Linh Lan!”. Truyện Gia Đấu
Nàng nghi ngờ nhìn lại, chỉ thấy Linh Lan vừa mới quỳ dưới đất bây giờ đã bất tỉnh trong khuỷu tay của nhi tử, gương mặt trắng bệt như tờ giấy.
“Mẹ, gọi đại phu, xin ngài hãy mau cho người gọi đại phu.” Nhi tử vẻ mặt ẩn nhẫn hướng bà kêu lên, trong mắt không đè nén tràn đầy lo lắng cùng kinh hỏang.
“Linh Lan làm sao, như thế nào lại đột nhiên bất tỉnh? Nàng ngã bệnh sao?” Bà không nhịn được ân cần hỏi.
“Nàng đang có mang.”
“Cái gì?” Bà không thể tin trợn to hai mắt, cảm giác mệt mỏi nhất thời không cánh mà bay, chỉ còn lại khiếp sợ và cảm giác phấn khởi tinh thần, cùng đó chậm rãi từ đáy lòng dâng lên cảm giác vui sướng không thể đè nén.
Đang có mang? Đang có mang?
“Thúy nhi! Thúy nhi!” Bà lập tức cao giọng gọi, cực kỳ gấp gáp bước nhanh chạy ra ngoài tìm người đi mời đại phu.
Linh Lan có thai rồi, là đứa bé của Lỗi nhi, là con cháu của Đoàn gia!
Lão gia, Đoàn gia chúng ta có hậu, có hậu!