Lời nói của hắn đúng là mắc cười, ta nghĩ chắc hắn ngủ lâu quá rồi nên đầu óc không còn minh mẩn, coi một trăm năm thành một vạn năm ấy mà.
"Đúng rồi, ngươi tên là gì?"
Lúc hắn hỏi thế, đầu tao không biết sao lại nhớ đến hình ảnh lúc sư phụ gọi ta "Diên Diên ", ta tên là Phù Diên, từ khi ta chiếm cơ thể của tiểu sư muội thì hắn mới đổi thành gọi ta là Diên Diên.
Buồn nôn.
Ta cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, đặt bừa ra một cái tên.
"Ta tên Tru Ngọc, Tru trong Tru Tiên Đài, Ngọc trong ngọc nát."
Việc đầu tiên ta làm cho hắn ở trong động phủ này là dọn dẹp sạch sẽ hài cốt trên đất, nhưng động phủ này không có cửa ra, ta cũng chỉ dời xương đến chỗ hắn không nhìn thấy thôi.
Việc thứ hai chính là tìm thức ăn cho hắn, ta không có chân thân, không cần ăn uống, nhưng hắn thì không được, hắn cần phải ăn ít thứ thì cái chân đã biến thành sợi râu rễ của hắn mới có thể phục hồi lại như cũ.
Nơi này không có vật gì khác, chỉ có chút quả mây màu đen, tuy hắn không thích nhưng cũng không còn lựa chọn, chỉ có thể ăn tạm.
Khắp nơi trong động đều là hài cốt, chỉ có chỗ quanh người hắn là sạch sẽ, cùng ngày đêm đó, ta bèn ngủ luôn bên chân hắn.
Không biết thế nào mà ta rõ ràng không có chân thân, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, nửa đêm sờ soạng đến vạt áo của hắn rồi lén lén kéo lên người mình, miễn cưỡng sưởi ấm cơ thể.
Sau đó thấy hắn không có phản ứng gì, ta bèn to gan hơn xé quần áo hắn xuống, cũng coi như là được ấm áp ngủ say.
Hôm sau khi ta tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy hắn đang trần truồng nửa người ngồi trên đó.
Hắn nhìn cơ thể trần truồng của mình rồi lại nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tru Ngọc, tối qua ngươi làm gì bổn tọa!"
Ta vội lăn một vòng bò dậy mặc quần áo vào cho hắn, tay chân luống cuống, còn không cẩn thận sờ soạng người hắn một lượt.
Xúc cảm được lắm.
Hắn cố nhịn tức giận, tai đỏ lên, mặt có vẻ giận, nhưng cuối cùng vẫn để ý tới hình tượng nên không làm gì ta hết.
Nhưng ta lại tự chột dạ, không dám ngủ bên chân hắn nữa, nhặt cây mây khô lên làm thành cái ổ nhỏ, tránh cho nửa đêm lại nảy sinh tâm tặc đi trộm xiêm áo của hắn.
Qua mấy ngày, hắn thấy ta là kẻ hại người mà còn xấu hổ hơn người bị hại, giống như phát hiện chuyện gì thú vị, cũng không tức giận nữa, trái lại còn thường thường châm chọc ta đôi câu.
Trong động mờ tối, nhưng hắn luôn có thể biết được giờ giấc chính xác đến mức mấy giờ mấy khắc. Mà đương nhiên nếu hắn lừa ta thì ta cũng không thể biết được.
Ta vội muốn ra ngoài, nhưng chân hắn hồi phục rất chậm, nhiều ngày trôi qua, thế là ta có chút nóng nảy.
"Chủ nhân, chân ngươi còn bao lâu nữa mới có thể khôi phục vậy?" Ta ngồi ở dưới chân hắn, rầu rĩ nói.
"Ngươi gấp lắm à?"
Ta cười nhìn hắn, "Gấp thay ngươi, ngồi thế này mãi không thoải mái, ta xót."
"Thú vị nhỉ, người nửa đêm lột đồ ta đắp cho mình sẽ xót ta ngồi không thoải mái."
Nghe hắn nhắc tới chuyện này, ta bèn nghĩ tới bờ ngực nhìn thôi cũng thấy no của hắn, nuốt nước miếng, thầm thấy mình thật xấu xa, mặt bỗng đỏ bừng lên.
Hắn lại cảm thấy thú vị, nghiền ngẫm nhìn ta cười hỏi, "Tru Ngọc, ngươi đỏ mặt cái gì?"
"Ai đỏ mặt, nóng đó."
"Nóng?"
Hắn chỉ chỉ nửa cánh tay gần lộ hết ra ngoài của mình, "Vậy buông quần áo bổn tọa ra, sắp lại bị ngươi kéo xuống rồi kìa."
Ta vội vàng buông ra, luống cuống sửa sang lại quần áo cho hắn.
Ta vốn đang nghiêng người về phía trước nên đứng không vững, hắn không biết sao bỗng nhiên áp sát về phía trước, gần đụng vào chóp mũi ta, ta hoảng sợ đạp vào vạt quần của hắn rồi bổ nhào lên người hắn.
Hắn ngẩng cao cằm, cũng không đưa tay ra đỡ ta, hỏi: "Sao? Bây giờ còn muốn ngủ trong lòng bổn tọa à?"
Ta vẫn luôn ở trên Thiên Cung, những người từng gặp đều là người vô cùng đứng đắn, chưa từng bị chòng ghẹo như vậy bao giờ, mặt ta lúc này thoáng chốc đỏ bừng như sắp bốc hỏa.
"Ai muốn ngủ trong lòng ngươi!"
Ta tức giận ghê gớm, thở phì phò đứng lên, hắn liếc nhìn ta, trong đôi mắt hẹp dài toàn là vẻ đắc ý vì đã thành công chọc giận được ta, "Đồ nhát cáy."
Trong động không có chuyện gì, hắn chỉ có thể tìm chút niềm vui từ trên người ta.
Ta giận mà không có chỗ trút, từ trước đến giờ chỉ có ta trêu đùa người khác, nào có ai trêu đùa ta bao giờ.
Ta cắn răng, đặt mông ngồi lên đùi hắn, vòng lấy cổ hắn dưới ánh nhìn kinh ngạc của hắn, chớp mắt nói: "Chủ nhân, ngươi đang bóng gió cho ta đó ư?"
Hắn không ngờ ta sẽ đột nhiên ngồi xuống đùi hắn, cơ thể chợt cứng đờ lại, "Ngươi làm gì?"
"Ngươi nói ta nhát cáy, không phải là chê ta không đủ chủ động sao? Ta ngốc quá, vừa rồi không nghe hiểu. Nào chủ nhân, không cần thương tiếc cho đóa kiều hoa này đâu."
"Dừng tay, ngươi đừng xằng bậy!" Hắn bắt lấy bàn tay đang tùy tiện sờ mó lồng ngực mình, mắt hiện lên vẻ hốt hoảng.
"Ơ kìa, mới thế đã nắm tay ta, ngươi thật là nóng vội."
Ta đắc ý, mắt rơi vào đôi môi mỏng đẹp đẽ của hắn, ta nóng đầu hôn lên nó.
Ngay giây phút cánh môi ta dán lên, cả người U Tồn sững ra, yếu hầu lăn lộn.
"Ơ, có phải quả mây lại chín rồi không? Ta đi xem thử."
Ta nhảy xuống, chạy như một làn khói.
Tuy ta chưa trải đời, nhưng cũng biết lúc cảm xúc lướt qua mà bỏ chạy thì khó chịu cỡ nào, chân U Tồn còn chưa khỏe, lại không thể đuổi theo ta, chỉ có thể tự mình lặng lẽ chịu đựng.
Coi hắn còn dám chọc ta hay không.
Đêm nay ta ngủ ở nơi khác, đoán chừng U Tồn đã bình tĩnh lại ta mới trở về.
Vừa đi vào lại phát hiện trên ghế ngồi trống không.
Quả mây rơi lộp bộp xuống đất, ta nhìn hang động trống không, trợn mắt há mồm.
Chân U Tồn đã khỏi rồi à?
Chết, hắn đi rồi à? Có phải do ta chọc tức hắn nên hắn không mang ta theo chăng?
Ta lật đật đi mấy bước về phía trước, sờ ghế ngồi.
Còn nóng, hắn chưa đi xa!
Ta chợt xoay người, bất ngờ đụng phải một cơ thể rắn chắc.
"Tìm bổn tọa à?"
Trước kia lúc hắn ngồi ta không chú ý, bây giờ mới phát hiện hắn cao quá đi mất, cao lắm, ta vốn là nữ võ thần nên vóc người cũng không nhỏ, nhưng ở trước hắn lại nhỏ nhắn đến mức không tưởng tượng nổi.
Ta lùi lại, lắp bắp nói: "Ngươi, chân ngươi khỏi rồi à?"
"Khi nãy bất thình lình khỏi, ngươi biết vì sao không?"
"Tại sao..."
Cơ thể hắn nghiêng xuống, ép ta đặt mông xuống ghế đá.
"Đương nhiên là vì để chỉnh đốn một vật nhỏ nào đó không biết trời cao đất dày."
"Vậy, chắc không phải là ta đó chứ?"
Ta co người lại về phía sau, vừa yếu ớt vừa bất lực.
"Còn ai nữa? Ngươi nói xem trong động này còn có ai?"
Hắn nghiêng hẳn người xuống, đưa tay chống lên hai bên, vây ta chặt chẽ đến mức gió thổi không lọt.
Hối hận, bây giờ ta chỉ có hối hận.
"Hu hu hu, ta sai rồi."
"Bây giờ biết sai rồi à? Ngươi biết một đêm này bổn tọa làm sao chịu đựng được không?"
"Hu hu hu, bỏ qua cho ta đi mà."
"Bỏ qua cho? Như vậy sao được, dù sao cũng phải làm cho xong chuyện đã."
"Đừng đừng đừng! Ngươi muốn làm chuyện đó với một con ma sao? Bây giờ ta còn không có cả nhiệt độ, lạnh lẽo thế khó chịu lắm!"
"Ta không ngại."
Ta khóc oa lên, "Á! Xin ngươi! Ta biết sai rồi, ta không dám nữa, ngươi đừng đụng vào ta!"
Ta khóc quá to, U Tồn xoa xoa lỗ tai, buồn cười đứng lên.
"Được rồi, ngươi ồn quá làm tai bổn tọa đau."
Ta thấy hắn đứng dậy, vội vàng trốn ra sau ghế đá.
"Trốn cái gì mà trốn? Nếu bổn tọa thật sự muốn làm gì ngươi, ngươi nghĩ có thể chạy được chắc?"
Cũng đúng, ta thút tha thút thít ló đầu ra quan sát hắn, chọc hắn buồn cười.
"Đi ra đi, bây giờ bổn tọa hết hứng rồi." Hắn bỏ lại một câu, rồi xoay người rời đi.
Ta vội vàng đuổi theo, xoa mặt hỏi hắn: "Ngươi, ngươi đi đâu vậy?"
"Rời khỏi nơi này."
Thật sự có thể ra ngoài! Ta xúc động đến nỗi quên hết mọi chuyện, vội vàng lẽo đẽo theo hắn.