Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 29:




Không để Mục Tử Yên toại nguyện, Trình Dư bước sang mở cửa xe nhìn Mục Tử Yên tỏ rõ thái độ nói.
“Mời Mục tiểu thư xuống xe, tôi có thể tự đưa chủ tịch về nhà được. Không dám phiền đến cô.”
“Anh dám dùng thái độ đó để nói chuyện với tôi? Anh biết tôi là ai không? Tôi là vợ hứa hôn của Mộ Thần đấy!”
“Hứa hôn có thể hủy, chưa cưới thì chưa thể là vợ. Mục tiểu thư không có quyền ra lệnh cho tôi bất cứ việc gì. Mời cô xuống xe!”
“Anh … Trình Dư anh nhớ lấy những gì anh nói ngày hôm nay. Sau này khi trở thành Mộ phu nhân việc đầu tiên tôi làm chính là sa thải anh.”
“Tôi rất mong chờ điều mà cô nói.”
Mục Tử Yên tức giận rời khỏi xe, Trình Dư ngay lập tức lái xe đi mà không thèm để ý đến Mục Tử Yên đang tức giận đến mức muốn giết người.
“Khốn kiếp, một trợ lý quèn cũng dám lên mặt với mình. Tưởng tôi dễ dàng từ bỏ sao? Mục Tử Yên này đã muốn thì không ai có thể cản được đâu.”
Đưa tay vẫy xe taxi nhanh chóng đuổi theo. Đến nơi cô ta không vội vào trong mà đứng đợi bên ngoài, khi chính mắt nhìn thấy Trình Dư đã rời khỏi cô ta mới nở nụ cười gian xảo bước đến.
“Anh tưởng anh không cho tôi lên xe thì tôi không thể tiếp cận được với Mộ Thần sao? Anh xem thường tôi quá đấy!”
Vẻ mặt kiêu ngạo cô ta bước đến cổng chính ấn chuông cửa. Người làm trong nhà vội vã chạy ra, nhìn thấy cô người giúp việc già khựng lại trước cổng lên tiếng.
“Mục tiểu thư, khuya như vậy rồi cô đến có việc gì không?”
“Mở cửa đi! Tôi muốn nói chuyện với Mộ Thần một chút.”
“Xin lỗi Mục tiểu thư Mộ thiếu đã ngủ rồi, ngày mai cô đến đi nhé!”
“Tôi có chuyện rất quan trọng cần gặp anh ấy ngày. Bà mau mở cửa cho tôi, nếu chậm trễ có chuyện gì bà gánh nổi không?”
“Xin lỗi Mục tiểu thư, trợ lý Trình có căn dặn tôi tuyệt đối không được để ai vào nhà làm phiền Mộ thiếu, kể cả cô cũng không được. Mời cô về cho.”
Nói rồi người giúp việc quay lưng trở vào nhà mà không mở cửa cho Mục Tử Yên, cô ta vô cùng tức giận cứ thế đứng bên ngoài gọi với theo thậm chí hét in ỏi cũng chẳng được gì. Tức mình cô ta co chân đá vào cánh cổng rồi ngồi thụp xuống ôm chân vì đau. Ánh mắt như muốn giết người cô ta nhìn vào bên trong biệt thự gằn từng chữ.
“Bọn khốn kiếp các người chờ đó, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.”
…****************…
Trở lại công ty với chiếc đầu đau như búa bổ của sáng hôm sau. Mộ Thần chẳng nhớ được gì chuyện của đêm qua, ngã người trên ghế anh xoa xoa vần thái dương lên tiếng hỏi.
“Đêm qua cậu đưa tôi về sao?”
“Vâng chủ tịch.”
“Cảm ơn.”
“Chủ tịch có cần gọi bác sĩ kiểm tra không, tôi thấy anh dường như không khỏe.”
“Không cần đâu, tôi đã uống thuốc giảm đau rồi.”
“Chủ tịch, hôm nay tổng giám đốc công ty thiết kế chúng ta đang hợp tác sẽ đến thăm. Hôm qua họ vừa sang có gọi báo nhưng tôi thấy chủ tịch không vui nên không nói.”
“Khoản mấy giờ họ đến?”
“Họ đã đến rồi ạ, tổng giám đốc Từ đang tiếp họ tại phòng họp. Anh có muốn tham gia không ạ?”
“Không cần, bảo Từ Chính Thuần sắp xếp là được rồi.”
“Vâng.”
Nhìn thấy Trình Dư vẫn còn chần chừ chưa đi, anh ngước mắt nhìn lên hỏi.
“Còn chuyện gì sao?”
“Chủ tịch, thật ra vị tổng giám đốc hôm nay đến làm khách chính là người thanh niên bước ra từ khách sạn cùng Lâm tiểu thư.”
Nghe câu nói của Trình Dư, Mộ Thần ánh mắt chết chóc ngước nhìn lên, không chút do dự anh đứng bật dậy nói.
“Đối tác lớn như vậy sao tôi có thể không đến chứ! Đi thôi, tôi cũng muốn xem anh ta xuất sắc thế nào.”
Mộ Thần vừa nói vừa lướt qua Trình Dư một cách nhanh chóng, hơi lạnh tỏa ra từ người anh khiến Trình Dư bỗng rùng mình. Rốt cuộc mình nói với chủ tịch chuyện vừa rồi là đúng hay sai nhỉ! Sát khí nặng quá, không được phải nhanh chóng đuổi theo thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.