Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 33:




Trần Nhược Nam cầm lấy mẫu tóc bước vào khu xét nghiệm, một lúc sau cô trở lại trên tay cầm theo giấy hẹn lấy kết quả bước về phía hai nhóc tì cười tươi nói.
“Xong rồi đây, nhưng năm ngày nữa mới có kết quả. Thế nào, có cần đến lúc đó cô đi cùng không?”
“Có ạ, cảm ơn cô ạ.”
“Cô rất thắc mắc, sao tiểu Kỳ biết được số điện thoại của cô thế? Chúng ta mới gặp nhau một lần, cô cũng đâu có cho số điện thoại, sao lại biết số cô thế?”
“Là vì anh cháu là…”
Lâm An còn chưa nói hết câu thì Lâm Kỳ đã đưa tay chặn miệng cô em gái nhanh mồm nhanh miệng của mình lại. Cậu bé nhìn về phía Nhược Nam nói.
“Cô có đưa cách liên lạc cho mẹ cháu cô quên rồi sao? Cháu lấy số điện thoại của cô từ điện thoại mẹ cháu ạ.”
“Thông minh quá đấy! Thôi được rồi cô đưa e nhóc về nhé, cô còn phải trở lại công ty, nếu không cấp trên lại quở trách cô đấy!”
“Vâng ạ.”
Nhược Nam giúp hai đứa trẻ gọi taxi, định đưa cả hai về tận nhà nhưng Lâm Kỳ đã từ chối. Đành căn dặn bác tài xế cẩn thận rồi để hai đứa trẻ tự về.
Xe vừa lăn bánh không xa, Lâm Kỳ quay sang nhìn em gái mình nói.
“Em đấy, chẳng giữ mồm giữ miệng gì cả, suýt chút nữa làm lộ chuyện cả rồi.”
“Em còn chưa nói gì mà.”
“Còn cãi sao? Anh không nhanh tay chặn miệng em lại, có phải em định nói với cô ấy là anh hack tài khoản lấy số điện thoại của cô ấy sao? Em đừng quên thân phận của anh không thể tiết lộ lúc này.”
“Đúng là lúc nãy em đã lỡ miệng định nói ra, nhưng cũng vì em thấy cô Trần cũng rất đáng tin. Nếu không sao anh lại chọn cô ấy mà nhờ vã chứ!”
“Đúng là cô Trần cũng là người tốt, nhưng cũng không nên quá tin tưởng vào ai một cách tuyệt đối như thế, hiểu không?”
“Biết rồi ạ.”
Xe dừng lại tại ngã tư chờ đèn đỏ, Mục Tử Yên đang trong cơn giận vì câu nói hủy hôn của Mộ Thần mà như phát điên lên. Ánh mắt như muốn giết người của cô ta nhìn đăm đăm về phía trước thầm mắng.
“Muốn hủy hôn ước sao? Mộ Thần cả đời này anh đừng mong có thể ruồng bỏ tôi, thứ mà Mục Tử Yên tôi muốn nhất định phải có, nếu không được cũng đừng mong ai có được.”
Chợt chiếc xe phía trước làm cô ta chú ý, đôi hàng lông mày cô ta nhíu lại khi phát hiện đó chính là Lâm Kỳ và Lâm An.
“Đó chẳng phải là hai đứa tạp chủng của Lâm Nhạc sao? Đúng là ông trời cũng muốn cho mình cơ hội xã giận mà.”
Đèn xanh vừa bật lên chiếc xe đằng trước cũng nhanh chóng lau đi, Mục Tử Yên cũng lái xe đuổi theo sau xe hai đứa trẻ.
Xe vừa dừng lại, hai đứa trẻ vừa bước xuống xe. Mục Tử Yên đợi chiếc xe taxi vừa rời khỏi liền đạp mạnh chân ga lau thẳng về phía hai đứa trẻ. ánh mắt tà ác cùng nụ cười kiêu ngạo trên môi cô ta thầm nói.
“Lâm Nhạc, để tao tiễn con mày đi trước rồi sẽ đưa mày theo sau.”
Tưởng chừng như sắp lấy đi mạng sống của hai đứa trẻ, chợt Phùng Lệ Quân và Phó Mạnh Đình xuất hiện ôm lấy hai đứa trẻ nhảy vào trong tránh đi. Mục Tử Yên vô cùng tức giận vì bị phá đám nhưng cũng nhanh chóng lái xe rời khỏi. Cả hai vội đỡ hai đứa trẻ lên lo lắng vừa kiểm tra vừa hỏi.
“Các con có sao không? Có bị đau ở đâu không?”
“Mẹ nuôi, con không sao ạ! Sao mẹ nuôi và chú Mạnh Đình lại ở đây thế?”
“Mẹ và chú sang đây công tác nên tiện thăm ba mẹ con. Sau này các con không được ra ngoài một mình thế này nghe không?”
“Con biết rồi ạ.”
Phó Mạnh Đình nhìn vào ánh mắt Lâm Kỳ, thấy cậu bé vẫn luôn nhìn theo hướng chiếc xe kia đã vụt mất với vẻ mặt phức tạp liền hỏi.
“Tiểu Kỳ, cháu sao vậy? Có bị thương không?”
“Không ạ.”
Cậu bé vội lấy quyền sổ ghi chép nhỏ trong túi ra ghi lại biển số xe của chiếc xe vừa rồi. Đối với cậu vừa rồi không phải là một tai nạn, mà là cố tình muốn lấy mạng hai anh em cậu. Trẻ con như cậu thì có thể đắc tội với ai, sao lại nhắm vào cậu chứ!
“Thôi được rồi, mau vào nhà thôi.”
Đưa bọn trẻ trở vào nhà, Mạnh Đình lúc này mới phát hiện tay của Lệ Quân bị thương do cú ngã vừa rồi. Anh kéo tay cô ra kiểm tra, vết thương đang rỉ máu làm anh có chút lo lắng.
“Em bị thương rồi này.”
“Vết thương nhỏ thôi không sao đâu.”
“Tiểu Kỳ, cho chú mượn hợp cứu thương.”
“Vâng ạ.”
Nhìn thái độ quan tâm cùng những động tác nhẹ nhàng của Mạnh Đình dành cho mình, trái tim Lệ Quân lại run lên những nhịp đập khó tả. Anh cứ dịu dàng thế này bảo cô từ bỏ thích anh kiểu gì đây! Cô biết anh có tình cảm đặc biệt với Lâm Nhạc, nhưng cô cũng thích anh. Mối quan hệ này rồi sẽ ra sao đây!
“Xong rồi, em đừng để vết thương chạm nước đấy.”
“Cảm ơn anh.”
“Wao … Chú Mạnh Đình chăm sóc cho mẹ nuôi giống như trong phim người yêu chăm sóc cho nhau vậy. Hai người định khi nào cho tiểu An làm phụ dâu ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.