Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 7:




 Vẫn một thái độ bình thản, Lâm Kỳ bàn tay lại tiếp tục lướt trên laptop của mình giọng nói lạnh lùng nói.
  "Không có gì, con thấy mẹ hay xem về tập đoàn Mộ thị nên có chút tò mò. Chỉ muốn xem hệ thống bảo mật của một tập đoàn lớn sẽ như thế nào, không ngờ cũng tầm thường quá."
  Vừa nghe con trai nói dứt lời, Lâm Nhạc nhìn lên màn hình thấy hệ thống của tập đoàn Mộ thị đã bị con trai mình phá vỡ. Cô há hốc mồm kinh ngạc trước tài năng của con trai mình. Truớc nay thấy thằng bé cứ hay dùng laptop cô cứ nghĩ là thằng bé chỉ chơi game mà thôi, không ngờ lại... Cô kéo Lâm Kỳ quay sang đối diện với mình nghiêm túc hỏi.
  "Sao còn lại biết những thứ này? Ai dạy con hả?"
  "Không ai dạy cả, là con tự mò mẫn học thôi."
  "Vậy bấy lâu nay con sử dụng laptop là để học những thứ này sao? Con có biết hack hệ thống của một tập đoàn lớn như Mộ thị nếu bị bắt được sẽ phải đi tù không?"
  "Mẹ yên tâm con không làm gì phạm pháp đâu. Chỉ xem chút thôi mà, họ không phát hiện được con đâu."
  "Nhưng như thế cũng không được, con lập tức ngưng lại ngay cho mẹ."
  "Muốn con không tấn công họ cũng được. Vậy mẹ nói cho con biết vì sao lúc nào mẹ cũng xem tin tức của tập đoàn Mộ thị và hay nhìn ảnh của chú ấy mà khóc đi? Có phải chú ấy là ba ba xấu xa của con không?"
Lâm Nhạc ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của con trai mình. Trước nay chỉ mỗi Lâm An thường xuyên hỏi ba con bé là ai? Nhưng riêng Lâm Kỳ thì chưa một lần hỏi. Vậy vì sao hôm nay thằng bé lại đặt một câu hỏi khó cho cô như vậy chứ!
  "Con nghĩ đi đâu vậy, mẹ con sao có thể có quan hệ với một người nổi tiếng như chú ấy chứ. Ba con...ba con đã chết lâu rồi."
  Cùng lúc này tại tổng công ty tập đoàn Mộ thị, bộ phận IT đang nháo nhào vì hệ thống của công ty đang bị tê liệt bởi hacker xâm nhập. Trình Dư vội vã chạy đến văn phòng chủ tịch, gấp gáp đến mức không kịp gõ cửa. Hơi thở dồn dập cậu ta lên tiếng.
  "Chủ tịch, hệ thống bảo mật của Mộ thị bị hacker làm tê liệt rồi. Không thể hoạt động được nữa."
  Mộ Thần không trả lời Trình Dư, ánh mắt anh chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính. Thì ra anh cũng đã phát hiện được hệ thống của Mộ thị gặp vấn đề. Người này là ai? Hack được cả hệ thống bảo mật của Mộ thị thì người này không phải dạng vừa đâu.
  "Thông báo với phòng IT nhanh chóng tra vị trí hacker cho tôi."
  "Vâng chủ tịch."
 Mộ Thần ánh mắt tập trung đôi hàng lông mày nhíu lại, đây là lần đầu tiên sau bao năm anh thành lập công ty gặp phải. Hacker này vô cùng thông minh không để lộ một chút sơ xuất nào, trước nay anh chưa từng gặp qua hacker cao tay thế này. Nếu không nhanh chóng lập lại bảo mật hệ thống, thì toàn bộ dữ liệu quan trọng của công ty sẽ bị mất vào tay hắn thôi.
  Nhưng mối lo âu của Mộ Thần đã nhanh chóng được tháo gỡ. Anh chưa làm gì được thì hacker đó đã tự động đóng lại hệ thống bảo mật, chẳng những thế còn để lại dòng chữ rất rõ ràng.
  "Chỉ là dạo chơi chút thôi không hề có ý xấu."
Đọc được dòng chữ bỡn cợt của hacker để lại, Mộ Thần vô cùng tức giận siết chặt tay thành nắm đấm nói.
  "Mộ thị là nơi để các người trêu đùa sao?Đừng để tôi tra được, nếu không các người sẽ không có kết cuộc tốt đâu."
  Lâm Kỳ lướt bàn tay nhỏ nhắn thật nhanh trên laptop rồi dừng lại quay sang nói với mẹ mình.
  "Xong rồi, nhưng nếu như con phát hiện được mẹ che dấu con chuyện gì về người đàn ông xấu xa kia, thì còn sẽ lại đánh sập hệ thống của chú ấy một lần nữa đấy. Nhưng lần sau không dễ dãi như lần này đâu."
  Nhìn thái độ của Lâm Kỳ sao cô cứ có cảm giác một Mộ Thần thứ hai đang hiện diện trước mặt cô vậy chứ! Đúng là cha nào con nấy mà. Lâm An cầm chiếc điện thoại đưa đến cho cô nói.
  "Mẹ nuôi muốn nói chuyện với mẹ ạ."
 "Được rồi."
  Cầm chiếc điện thoại đi ra xa cô đưa lên tai nhẹ giọng.
  "Mình đây."
  "Có một chuyện mình chưa nói với cậu, mình vừa biết được MT công ty chúng ta hợp tác thuộc tập đoàn Mộ thị."
  "Cậu nói gì? Sao MT lại thuộc tập đoàn Mộ thị được?"
  "Mình đã tra rất kỹ rồi, không sai được."
  Nói vậy lần này mình về đây là hợp tác với chú ấy sao? Sao lại như vậy được, đã cố tình tránh né, sao ông trời còn tạo cuộc gặp gỡ này chứ!
  "Cậu có thể đổi người không? Mình không thể đến MT được."
  "Mình biết giữa cậu và Mộ Thần có khúc mắc không thể gặp nhau, nhưng MT đã ghi rõ là muốn cậu là nhà thiết kế cho họ, chúng ta đã ký hợp đồng rồi không thể thay đổi người được."
  Lâm Nhạc khó xử trước việc đang xảy ra. Cô không thể nào gặp lại Mộ Thần trong lúc này được, cô không muốn trái tim cô lại nhói lên cơn đau của bảy năm về trước. Nhưng tình cảnh này thì cô phải làm sao đây?"
  "Nhạc Nhạc cậu còn đó không?"
 "Mình đây!"
  "Cậu đừng quá lo lắng, MT tuy thuộc tập đoàn Mộ thị, nhưng Mộ Thần không trực tiếp ở đó. Cậu chỉ cần nhanh chóng hoàn thành thiết kế trước thời hạn rồi trở lại Mỹ trước dự kiến và cố gắng tránh gặp mặt anh ta là được mà."
 "Chắc có lẽ chỉ còn cách đó thôi. Được rồi mình cúp máy đây, có gì mình sẽ gọi cho cậu sau."
  Tắt điện thoại của Lệ Quân, Lâm Nhạc rối rắm ngồi xuống ghế một cách chán nản. Tránh mặt thế nào đây, sao ông trời cứ trêu người như vậy chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.