Mùa đông năm nay ở Nam Lâm rất lạnh, ở núi Lạc Âm cũng vậy.
Đã hai tuần lễ rồi Vạn Khôn chưa quay về chỗ bà Vạn.
Trong điện thoại, cậu ta nói khả năng phải nghỉ đông mới có thể trở về được.
Đường không dễ đi, bố mẹ cậu ta không dám cho cậu ta đi lại.
Bố mẹ Vạn Khôn mở một cái siêu thị ở thị trấn, buôn bán nhỏ lẻ, kiếm chút tiền lời, nhưng còn lâu mới đủ tiền mua được một căn nhà.
Mấy năm nay bọn họ đều cố gắng tích cóp, để dành sau này cho Vạn Khôn có thể vào trong huyện sinh sống.
Bà Vạn vẫn không muốn đi theo cậu ta lên trên thị trấn ở, bà cảm thấy tuy tuổi đã lớn nhưng chưa tới mức không thể nhúc nhích nổi, nên bà càng không muốn tạo thêm phiền phức cho con cháu.
Gia đình nhà bọn họ sống trong một căn nhà nhỏ trên thị trấn, mỗi lần bà Vạn lên chơi, Vạn Khôn đều phải ra phòng khách để ngủ, bà ấy không muốn thêm phiền toái cho con mình, cũng không muốn cháu trai mình phải chịu thiệt thòi.
Bà cụ rất cố chấp, bố mẹ Vạn Khôn lần nào về cũng nhắc mãi chuyện đấy, nhưng mỗi lần bà Vạn đều nói: “Chờ năm sau đi.”
Một năm lại một năm, cuối cùng rất nhiều năm.
Hiện giờ có bà Thẩm vào ở cùng với bà ấy, hai người có thể chăm sóc quan tâm lẫn nhau.
Vạn Khôn nói, bí thư chi bộ thôn cứ cách hai ngày lại đến thăm một lần, kêu Kinh Trập yên tâm.
Nhưng Kinh Trập không yên tâm được, rất nhiều đêm cô nằm ngủ mơ thấy cảnh tượng bà mở hộp sắt lấy tiền đưa cho chú Lâm.
Bà nắm tay chú Lâm, đầu ngón tay bà run run, khóe miệng khẽ mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không thành lời.
Đó là toàn bộ số tiền bà tích cóp mấy năm nay, bao gồm cả tiền trợ cấp của nhà nước sau khi bố cô hy sinh và tiền lương hưu hàng tháng, bà đều tích cóp cho cô.
Đoán chừng là bà muốn nói giúp tôi chăm sóc cho Kinh Trập thật tốt, nhưng những lời này dường như nói ra miệng thì không thích hợp lắm, cứ như không đủ tín nhiệm.
Giao phó là một chuyện rất khó khăn, mấy năm trước cũng có rất nhiều người muốn nhận nuôi Kinh Trập, vì bà cả đời cống đều hiến cho vùng đất này.
Rất nhiều người có thiện chí muốn giúp đỡ bà, nhưng đứa cháu gái này bà không thể giao ra được, có người có ý tốt thật, nhưng cũng có người chỉ muốn nhân cơ hội mà có ý đồ khác.
Kinh Trập được nhà nước bảo trợ hàng tháng, nếu giao cô cho người ta thì tất cả đãi ngộ đều giao qua cho họ.
Khi đó quanh vùng mọi người đều nghèo, một chút tiền bảo trợ ít ỏi này cũng đủ khiến bọn họ nhớ thương.
Bà cũng lo lắng Kinh Trập không hòa nhập được với gia đình khác, lo lắng cô có được đối xử tử tế hay không, cũng lo cháu mình có cho rằng mình vứt bỏ nó hay không…
Bà vừa mới mất cả con trai và con gái, mà Kinh Trập cũng vừa mới mất cả bố lẫn mẹ.
Khi đó bà cũng không còn trẻ nữa, trong tương lai, rất có thể Kinh Trập còn chưa kịp trưởng thành là bà đã già yếu rồi.
Năm đó Kinh Trập đã 6 tuổi, có rất nhiều chuyện lúc ấy cô không hiểu biết, sau này lớn lên cô mới hiểu rõ, bà đã từng đấu tranh tư tưởng, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn một mình nuôi nâng cô.
Cả một đời người sẽ gặp nhiều việc cần phải lựa chọn, mà họ cũng phải đưa ra rất nhiều lựa chọn, nhưng họ không có cách nào biết được quyết định đúng hay sai.
Bà cũng đã từng hối hận rất nhiều lần.
Một năm kia tuyết phủ trắng cả núi, đường đi cũng bị ngăn trở, đó là một năm mùa đông rất lạnh, cũng kéo dài rất lâu, cơm độn không đủ ăn, nước uống cũng không đủ uống, trong nhà lại không có giếng, muốn múc nước phải đi tới chỗ giếng nước rất xa, toàn bộ thôn dùng chung nước trong giếng đó.
Vì vào đông nước trong giếng thường bị đóng băng, mọi người vốn có rất nhiều kinh nghiệm đối với việc này, nhưng đáng tiếc năm đó mùa đông quá lạnh lẽo, tuyết phủ kín giếng.
Mọi người cố gắng dùng tất cả đồ có thể chứa được ở trong nhà để trữ nước, nhưng vẫn như trứng chọi đá.
Nhu cầu sưởi ấm quá lớn, than đá cũng không đủ.
Có một buổi sáng tỉnh dậy, qua một đêm tuyết rơi chất dày nửa người, Kinh Trập cảm thấy tuyết phải cao quá eo cô, rất nhiều người không thể nhóm được lửa, không làm cơm được, mọi người phải nghĩ đủ biện pháp.
Bà cũng phải chạy ra ngoài một chuyến.
Ngày hôm đó, Kinh Trập sốt cao đến mơ mơ màng màng, trong mộng còn mơ thấy mình được uống một ngụm cháo nóng.
Năm đó đồn công an trên thị trấn phải mạo hiểm vượt tuyết để chuyển hàng cứu trợ lên thôn.
Cũng trong mùa đông năm đó, Kinh Trập bị ốm nhiều lần, nhiều hôm còn bị đói khát.
Cô vừa ốm vừa đói bụng, nhưng không khóc lóc hay náo loạn, song bà đều biết.
Bà là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng một năm kia Kinh Trập thường xuyên nhìn thấy bà bái lạy ở sườn núi.
Đầu xuân năm đó, bà đi chùa để lễ tạ thần linh, từ chân núi đến đỉnh núi, cứ một bước bà lại quỳ lạy 3 lần.
Kinh Trập còn nhận một cây hòe rất lớn ở cổng chùa làm mẹ nuôi, hy vọng các vị trên cao có thể phù hộ cô không ốm đau bệnh tật, không tai nạn rủi ro.
Về sau mỗi năm ăn tết, Kinh Trập đều đến cúi chào cây hoè đó.
…
Sau này mỗi nhà đều có một cái giếng, đường cũng được tu sửa lại tốt hơn, chính sách năm sau lại tốt hơn năm trước, cuộc sống năm sau cũng tốt hơn năm trước.
Nhưng sức khỏe của bà lại càng lúc càng yếu đi.
Nhà máy điện gió xây ở trên núi cao, cột phát sóng gần như phủ sóng khắp cả ngọn núi, đường quốc lộ chạy vào tận thôn.
Kinh Trập nhớ rõ năm trước đi lên đỉnh Vân Phong tế bái bố mẹ cô, đó là nơi cao nhất trên núi Lạc Âm.
Bà đứng trên tảng đá lớn phóng tầm mắt nhìn toàn bộ núi rừng trập trùng nhấp nhô, nơi xa xa có những chiếc “Chong chóng lớn” đang chuyển động, đường quốc lộ như ẩn như hiện uốn lượn quanh núi đồi.
Những người thuộc thế hệ trước cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày đường quốc lộ có thể xây dựng đến nơi này.
Bà nhìn rồi thở dài một tiếng: “Thật tốt! Thật là tốt!”
Trong tiếng thở dài kia, có cả vui mừng, có cả tiếc nuối.
Năm đó, một mình bà nuôi hai đứa nhỏ cũng sợ không qua nổi, khi đó cuộc sống vô cùng khó khăn.
Hiện giờ hết thảy đều đang tốt lên, lòng bà có thừa nhưng lại không còn đủ sức.
Kinh Trập không biết bà suy nghĩ gì lúc bà giao cô cho chú Lâm, những hình ảnh kia mãi khắc sâu trong đầu cô, mà mỗi lần cô nhớ tới ngực cô đều nhói đau.
–
Trước kia Nam Lâm rất ít khi có tuyết rơi, một năm chỉ hai đến ba lần có tuyết rơi đã là nhiều rồi.
Năm nay từ mùa thu thời tiết đã bắt đầu dị thường, vừa vào mùa đông đã có mấy trận tuyết rơi, sáng nay thế mà lại có một trận mưa tuyết lớn.
Sáng sớm ngủ dậy thấy bên ngoài cửa sổ trắng xóa một mảnh, những bông tuyết trắng như những mảnh giấy trắng bay khắp trời.
Trường học tổ chức cho học sinh đi tham quan viện bảo tàng, hôm nay đến lượt bốn lớp cuối cùng.
Sáng sớm, trong group chat của lớp mọi người điên cuồng xem tin tức, còn đánh cược xem hôm nay nhà trường có hủy bỏ chuyến tham quan hay không.
Đáng tiếc, tất cả đều đúng hẹn mà tiến hành, mọi người tập hợp ở trường học, sau đó lên xe buýt để di chuyển đến địa điểm tham quan.
Trên đường cái có rất nhiều xe quét tuyết nặng nề di chuyển, đường phố nội thành đều được dọn dẹp sạch sẽ tuyết.
Kinh Trập chưa nhìn thấy xe quét tuyết bao giờ, cô ghé vào cửa sổ kính của xe buýt nhìn chằm chằm bên ngoài, trong lòng còn cảm thấy thật thần kỳ.
Đối với những người khác mà nói thì những hình ảnh này quá bình thường, vì thế một đám dựa lệch trên ghế lén chơi di động hoặc ngủ bù.
Từ sáng sớm Lâm Kiêu đã cảm thấy cảm xúc của Kinh Trập không thích hợp, buổi sáng sau khi anh sắp xếp cho các bạn lớp 26 lên xe xòn, còn cố ý dặn Trần Mộc Dương giữ một chỗ ngồi bên cạnh Kinh Trập, chờ lúc anh lên xe thì đổi qua cho anh.
Lúc này anh nghiêng đầu nhìn cô, rồi hỏi: “Em đang nhìn gì đấy?”
Cửa sổ bằng kính bị một tầng hơi nước bao phủ mờ mờ ảo ảo, Kinh Trập không ngừng dùng tay lau, nghe thấy Lâm Kiêu hỏi mới dừng tay lại, quay đầu nhìn anh, sau đó lắc đầu.
Lâm Kiêu lại hỏi: “Em không vui sao?”
Trước khi đến Nam Lâm, bà từng dặn đi dặn lại là nếu phải mở miệng thì nên nói nhiều lời một chút, đừng nói nửa vời làm người khác phải đoán mò.
Vì thế, Kinh Trập gật đầu: “Em nhớ bà.”
Sáng nay, cô nghe Lâm Chính Trạch và Hình Mạn nói chuyện, năm nay núi Lạc Âm lại có gió to tuyết lớn, lo lắng bà ở bên đó cuộc sống có đảm bảo hay không.
Nói đến chuyện này, bọn họ không khỏi nhắc lại một năm kia cũng gió to tuyết lớn, Lâm Chính Trạch đến thăm núi Lạc Âm, chú ấy ở lại trong huyện đợi một tuần liền, muốn lên thị trấn cũng không thể đi được, cuối cùng chỉ có thể đăng ký ở bưu cục để gửi một bức thư và một ít tiền, nghĩ là đợi đường thông là có thể chuyển đi được.
Tháng Tư năm sau, chú ấy mới nhận được thư hồi âm cùng với một thùng đầy đặc sản của bà gửi.
Khi đó, đường núi vẫn rất khó đi lại, không biết thùng đồ lớn như thế được vận chuyển lên thị trấn bằng cách nào.
Mỗi khi nhắc đến nhà họ Thẩm, Lâm Chính Trạch đều thở dài cảm khái.
Nghe hai người nói chuyện, Kinh Trập không nói lời nào, chỉ vùi đầu vào ăn sáng, Lâm Kiêu lúc này mới ý thức được rằng, cô đang lo lắng cho bà.
Cả đời bà đều phải gồng mình lên thật mạnh mẽ, cả đời phải đấu tranh với vận mệnh, số tiền mà Lâm Chính Trạch gửi, bà hoặc là không nhận, hoặc là đổi sang một thứ gì đó rồi biếu ngược trở lại.
Khi đó, bố mẹ Kinh Trập vừa mới mất, xung quanh bà có đủ những loại người, có ý tốt cũng có, không có ý tốt cũng có, bà không có cách nào phân biệt được, đành phải cự tuyệt tất cả.
Rất nhiều người dần dần về sau không thấy liên lạc nữa, chỉ có Lâm Chính Trạch năm nào cũng kiên trì tìm đến thăm.
Một là để trả ơn ân tình năm xưa, hai là chú ấy cũng thật sự kính trọng bà.
Thật ra Lâm Kiêu cũng không biết phải đồng cảm như thế nào, nhưng bởi vì thấy cô rầu rĩ không vui nên anh cũng cảm thấy phiền muộn theo, anh yên lặng một lát rồi nói: “Nghỉ đông, anh dẫn em về thăm bà.”
Anh bẻ đầu ngón tay tính tính: “Nhiều nhất chỉ khoảng một tháng nữa.”
Kinh Trập ngẩng đầu nhìn anh một cái, kỳ thật cô rất muốn trở về, nhưng đường xá xa xôi, nếu cô một mình trở về, chú và dì nhất định sẽ không đồng ý.
Nhưng nếu chú và dì khăng khăng muốn đưa cô về, cô sẽ rơi vào tình thế không thể ở lại lâu được, mà cô cũng không thể làm phiền bọn họ mãi.
Từ trước cô đã suy xét đến chuyện này, bà cũng nói nghỉ đông cô không cần về thăm bà, có lẽ bà cũng đã suy xét đến vấn đề này.
Hiện giờ cô không chỉ lo lắng mà trong đầu đủ thứ cảm xúc phức tạp hỗn loạn.
Nghe Lâm Kiêu nói như vậy, đột nhiên vành mắt cô nóng lên, cô nhìn Lâm Kiêu, nói: “Anh, như thế có phiền phức không?”
Lâm Kiêu không nghĩ tới phản ứng của cô sẽ như thế này, anh có chút sửng sốt: “Có gì phiền phức đâu, bố mẹ anh chắc chắn sẽ đồng ý thôi, kể cả bọn họ không có thời gian rảnh thì vẫn có thể để A Long chở chúng ta đi.
Em muốn ở lại bao lâu thì ở lại bấy lâu, đến lúc đó lại nói A Long tới đón chúng ta về.”
Tâm trạng buồn rầu từ sáng sớm lập tức được xoay chuyển, Kinh Trập nở nụ cười, giống như một con thỏ con nhảy lên một cái, khom người đến gần anh: “Cảm ơn anh.”
Lâm Kiêu bị cô đột nhiên nhảy lên một cái làm hoảng loạn đến mức suýt chạy trốn ra đằng sau, anh căng da đầu không nhúc nhích, ánh mắt phức tạp nhìn cô, sau đó giơ tay búng trán cô một cái: “Chuyện nhỏ thôi.
Bởi vì chuyện này mà em buồn bực cả ngày hôm nay sao?”
Có lẽ do giọng điệu nói chuyện của anh quá tùy ý nên cô cũng cảm thấy sự tình đơn giản hơn, cô vui đến mức muốn nhảy dựng lên, ở trên ghế nhích tới nhích lui.
“Anh, anh thật tốt.”
Sáng sớm đã được phát thẻ người tốt, Lâm Kiêu “Hừ” một tiếng, bất mãn nói: “Tốt cái rắm.
Thật ra là anh muốn đi chơi thôi, anh dẫn em về nhà, em phải chiêu đãi anh thật tốt vào.”
Kinh Trập gật đầu một cái thật mạnh: “Vâng.”
Lúc xuống xe, Kinh Trập còn chủ động lấy cặp sách cho anh, dáng vẻ nóng lòng muốn báo đáp ân tình.
Lâm Kiêu cầm lấy cặp sách, đeo lên vai, không khỏi cười thành tiếng: “Ai không biết còn tưởng anh thuê lao động trẻ con đấy.”
Kinh Trập sờ sờ thỏ con nhồi bông treo ở cặp sách của anh, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh, cùng các bạn học đi vào viện bảo tàng.
Giáo viên hướng dẫn đi phía trước, vừa đi vừa giảng giải cho học sinh.
Kinh Trập giải quyết được tâm bệnh nên vẫn luôn dính bên cạnh Lâm Kiêu, cuối cùng hai người bị rơi xuống cuối hàng từ lúc nào không hay.
Lâm Kiêu chơi xấu, lúc thì đi nhanh, lúc thì đi chậm lại, cuối cùng dứt khoát dừng lại, chờ Kinh Trập đâm đầu vào lưng anh thì nghiêng đầu, nhíu mày nhìn cô: “Đâm hỏng rồi em có chịu trách nhiệm không?”
Kinh Trập còn đang thất thần, cô chần chờ giơ tay xoa xoa lưng cho anh, chậm rì rì nói: “Vậy anh cũng… thật là yếu ớt.”
Lâm Kiêu định trêu đùa cô nhưng lại không được, ngược lại còn tự chọc mình cười, anh cười cười xoay đầu nói: “Chẳng có chút nào đáng yêu.”
Kinh Trập không hiểu như nào trợn mắt lên.
Trần Mộc Dương thấy hết thảy, cậu ta cố ý vòng về phía sau nhìn Lâm Kiêu đầy ẩn ý, lại nhớ tới con gâu gâu nào đó từng nói một câu, ‘Tội ác sinh ra từ lòng dạ’.
Cậu ta hung hăng véo Lâm Kiêu một cái, sau đó nhảy cách xa Lâm Kiêu, mắt nhìn Kinh Trập, rồi học theo lời kịch kinh điển của em bé hồ lô: “Đầu của tôi cũng không phải làm bằng bột.”
Kinh Trập bị làm cho buồn cười, Lâm Kiêu quay đầu, đúng lúc đối diện với mắt cô, anh giơ tay véo hai bên má cô, uy hiếp: “Không được cười.”
Giáo viên đứng cách đó không xa rốt cuộc để ý tới chỗ này, cách một đám học sinh quát to mắng anh: “Lâm Kiêu, em đang làm gì đấy!”
Các bạn học nghe vậy thì quay đầu nhìn anh.
Anh bình tĩnh buông tay ra, giáo viên tức giận nói: “Đừng có ngày nào cũng bắt nạt bạn cùng bàn của em.”
Các bạn học nghe xong thì cười vang.
Lâm Kiêu cười như không cười: “Là ai bắt nạt ai!”
–
Lúc trở lại trường học cũng đã hơn mười một giờ, mọi người cũng không về phòng học nữa mà trực tiếp kéo nhau đi ăn cơm.
Một lớp hai mươi ba người cùng nhau đi vào nhà ăn, vô cùng náo nhiệt.
Không biết từ lúc nào Kinh Trập và Lâm Kiêu lại đi tuốt tận đằng trước.
Lâm Kiêu tay cắm vào túi quần, đoán chừng là do mệt mỏi nên sắc mặt không được tốt cho lắm.
Kỳ thật các bạn học lớp 26 đều biết tính tình Lâm Kiêu đa số thời điểm đều khá tốt, những mỗi lúc như thế này, mọi người vẫn không nhịn được cách xa anh ra một chút.
Cả lớp học cũng chỉ có mình Trần Mộc Dương là không sợ cái khí thế này của anh, nếu thêm một người nữa thì cũng chỉ có Giang Dương ở lớp bên cạnh.
Hiện tại, lại có thêm Thẩm Kinh Trập.
Hôm nay, tâm trạng của học sinh giỏi không tệ, sắc mặt luôn phảng phất ý cười, đôi mắt lấp lánh, đôi con ngươi đen nhánh đơn thuần, nhìn qua thì có vẻ rất thuần khiết, nhưng ở trước mặt lớp trưởng thì lộ ra vẻ anh dũng, “người không biết gì thì không sợ hãi”.
Kinh Trập đang hỏi anh: “Nhất định phải biểu diễn sao?”
Lúc nãy Đàm Nhã Nhã hứng trí bừng bừng chạy lại nói rằng cô ấy mới nghĩ ra được một cách rất hay.
Đó là để cho hai người bọn họ cùng lên sân khấu hợp tấu, Lâm Kiêu đàn piano, cô kéo đàn nhị hồ.
Cô ấy tìm được một ca khúc vô cùng phù hợp mà bản nhạc gốc có sự kết hợp của piano và đàn nhị hồ.
Kinh Trập “Hả” một tiếng thật dài, cả cơ thể và tâm hồn đều không muốn làm.
Lúc còn nhỏ, Kinh Trập có theo một ông cụ học đàn nhị hồ.
Người trong thôn rất thích hát tuồng, mùa đông không có nhiều hoạt động giải trí, mọi người sẽ tập trung trong một phòng kéo đàn nhị hồ, thổi sáo, đánh trống đơn… Giống như một ban nhạc dân gian.
Thôn bọn họ ở sâu trong núi, các hộ gia đình sống rải rác, người cũng ít, “Ban nhạc” thường không được tổ chức đều đặn, mỗi lần nhạc công ra tay dàn dựng một tiết mục mới thì ban nhạc lại thiếu đi một nhân lực.
Thế là Kinh Trập, cô gái học cái gì cũng vừa nhanh lại vừa giỏi trở thành tay kéo đàn nhị hồ dự bị.
Thậm chí khi không có người hát, Kinh Trập còn hát tuồng.
Lúc ấy, cô đứng giữa đám đông cất giọng hát, sau khi hát xong thì mặt đỏ đến tận mang tai, hận không thể chôn cả người vào trong lòng ngực bà.
Tóm lại, đây không phải là tài năng để đem ra khoe khoang.
Cô cũng đã tính rồi, nếu phải hợp tấu với Lâm Kiêu thì cô cảm thấy mình sẽ cản trở anh, hơn nữa cô cũng chưa hoàn toàn quen cách đàn piano.
Cô vẫn luôn cảm thấy phương án này không phải là phương án tốt.
Lâm Kiêu nghiêng đầu nhìn cô: “Bây giờ em mới hối hận sao? Muộn rồi.”
Kinh Trập lập tức nhíu mày.
Đúng là cô tự mình đồng ý, nếu cô lật lọng, Đàm Nhã Nhã nhất định sẽ rất buồn, cô không muốn làm cho bất kỳ ai buồn cả.
Mỗi lần Lâm Kiêu thấy bộ dạng không vui của cô đều rất muốn trêu đùa, lúc này anh làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Không sao đâu, nếu làm hỏng thì chúng ta cứ biểu diễn ngẫu hứng luôn, dù sao bọn họ nghe cũng không hiểu.”
Kinh Trập nghe vậy thì không còn lời nào để nói, cô ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Da mặt anh dày thật đấy.”
Lâm Kiêu: “Hôm nay em mới biết sao?”
Kinh Trập lười nói qua lại với anh, cô cúi đầu nhìn mũi chân mình, trong lòng vẫn chưa biết phải làm sao.
Lâm Kiêu cũng không lên tiếng nữa, anh quá mệt mỏi, một câu cũng không muốn nói, khuôn mặt không một chút cảm xúc nào.
Anh cũng không ý thức được mọi người xung quanh đều đã kéo khoảng cách với mình.
Một đám người đi phía sau nhìn hai người ở phía trước sóng vai nhau.
Không biết ai nhỏ giọng nói một câu: “Trước kia tớ còn cảm thấy học bá giống người hầu nhỏ của lớp trường, hiện tại lại cảm thấy lớp trưởng mới là cận vệ của học bá.”
Một đám người thấp giọng cười với nhau.
Thái độ của lớp trưởng đối với học bá chính là mạnh miệng nhưng luôn mềm lòng, miệng thì nói ghét bỏ nhưng hành động lại rất cẩn thận tỉ mỉ.
Bọn họ ở bên ngoài nhìn thấu hết.
Một lát sau, Kinh Trập lại hỏi: “Em kéo đàn không hay lắm, liệu bọn họ có chê cười anh không?”
Lâm Kiêu liếc nhìn cô một cái, không chút lưu tình nói: “Tất nhiên là không, bọn họ sẽ chê cười em.”
Lông mi Kinh Trập lập tức rũ xuống, cô khẽ hừ một tiếng: “Không sao, da mặt em dày.”
Lâm Kiêu nhún vai nở nụ cười.
Cô quá dễ thương rồi.
Ngay cả Trần Mộc Dương cũng cảm thấy từ khi Kinh Trập tới, cả người Lâm Kiêu đều có sức sống hơn.
Trước kia anh không thích học hành cho lắm, nhưng cũng không phải là phần tử quấy rối phá phách, mỗi ngày chỉ ăn không rồi ngồi, không có một sở thích nhất định, giống như một cậu ấm nhàn tản.
Nói đến Lâm Kiêu, thực ra cũng không giống như nhiều người tưởng tượng.
Thoạt nhìn thì anh không mấy hòa đồng, nhưng kỳ thật lại khá dễ gần, có điều cũng rất kén chọn và bắt bẻ.
Trần Mộc Dương, Giang Dương và anh chơi với nhau từ nhỏ nên đã thành thói quen, nhưng thói quen này cũng là do bọn họ suốt ngày đánh chửi mới được như vậy.
Còn với Kinh Trập, thật ra lúc cô vừa mới tới, Trần Mộc Dương còn cho rằng hai người này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, nhưng không ngờ chỉ ngắn ngủi mấy tháng mà hai người này đã thân thiết như thể anh em.
Lúc ăn cơm, Trần Mộc Dương không nhịn được than thở một tiếng: “Thế sự vô thường, thế sự vô thường.”
Kinh Trập còn chưa quá quen với trình độ dùng từ ngữ của cậu ta, còn tưởng rằng cậu ta gặp chuyện buồn gì, nhịn không được nhỏ giọng hỏi Lâm Kiêu: “Cậu ấy xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Kiêu cười nhạo một tiếng: “Cậu ta à? Chắc là phần thịt viên sốt xì dầu cuối cùng bị người khác cuỗm mất ấy mà! Đối với cậu ta thì đây là chuyện lớn nhất.”
Kinh Trập “à” một tiếng.
Trần Mộc Dương bất mãn nói một câu: “Cậu bớt cười nhạo tớ đi.
Cậu cho rằng tớ nghe không hiểu sao?”
Lâm Kiêu cười nói: “Ừm, cậu là nhất, nhất cậu.”
Trần Mộc Dương bị ghê tởm đến mức nổi một tầng da gà, nhịn không được liếc mắt nhìn Kinh Trập một cái, nói: “Đều là cậu dạy hư cậu ấy.”
Kinh Trập mờ mịt lắc đầu: “Không liên quan đến tớ.”
Trần Mộc Dương nghiêng đầu nói với Kinh Trập: “Thật ra tớ có chuyện thật, mối tình đầu của tớ còn chưa kịp nảy sinh đã bị người khác bóp chết từ trong trứng nước.”
Kinh Trập gặp cậu ta mỗi ngày, cũng không hề phát hiện cậu ta có mối tình đầu gì, nhưng cô vẫn nhịn không được vỗ nhẹ bả vai cậu ta, nói một câu: “Nén bi thương.”
Với cái thái độ này, Trần Mộc Dương biết ngay cô không hề có một chút ý tứ gì với mình, thuần túy chỉ là tình anh em.
Nhưng nếu nói cậu ta có thương tâm không thì cậu ta cũng không có.
Thật ra, cậu ta cảm thấy Kinh Trập đặc biệt và cũng rất đáng yêu, ngược lại cũng không có tình cảm nam nữ gì cả.
Sau khi bị thiếu gia bóp chết, tâm cậu ta lặng như nước, chỉ là lúc này nhớ lại vẫn nhịn không được muốn nghiến răng nghiến lợi lao lên cắn con gâu gâu kia.
Lâm Kiêu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trần Mộc Dương, Trần Mộc Dương chỉ cảm thấy ánh mắt của thiếu gia nhà bọn họ đầy tính xâm lược.
Giống như mãnh thú săn mồi cảnh giác khi nó cảm thấy con mồi của mình có thể bị cướp đoạt.
Cậu ta thấy vậy nhịn không được cười thành tiếng, nhìn chằm chằm vào mắt thiếu gia, nói với Kinh Trập: “Cũng không có gì phải nén bi thương cả, dù sao cũng chưa tiến triển được gì.
Tớ chỉ hận có con gâu gâu nào đó cắn tớ một cái thôi.”
Kinh Trập an ủi cậu ta: “Yêu sớm không tốt, cậu phải học tập chăm chỉ, tương lai còn trả ơn xã hội, xây dựng tổ quốc.”
Kinh Trập không quen an ủi người khác, những lời này hoàn toàn gượng ép lắm mới có thể nói ra được, Trần Mộc Dương nghe xong cười đến mức muốn đập bàn, cơm cũng không ăn vào nữa, sau đó nhìn Lâm Kiêu nói: “Cậu có nghe thấy không, yêu sớm không tốt, phải học tập chăm chỉ.”
Lâm Kiêu nhíu mày: “Liên quan gì đến tớ.”
Trần Mộc Dương không tiếng động làm khẩu hình: Nói ai thì người đấy tự hiểu rõ.
–
Gần đây, mỗi ngày Kinh Trập đều học bài, ôn tập, sau đó đếm ngược mỗi ngày hy vọng đến ngày nghỉ.
Cô sắp xếp thời gian thật tốt, rõ ràng biết rất nhanh sẽ đến ngày nghỉ đông nhưng cô vẫn vô cùng sốt ruột, hận thời gian không thể ngay lập tức nhảy đến ngày nghỉ đó là có thể gặp được bà.
Nỗi nhớ là một thứ cảm xúc rất thần kỳ, nó mãnh liệt đến mức gần như một khắc cũng không chờ được.
Nhưng thời gian vẫn trôi qua từng ngày từng ngày.
Mỗi ngày Kinh Trập đều phải bớt thời gian để đi tập luyện tiết mục biểu diễn.
Lâm Kiêu phải dùng đàn piano của trường học, anh bắt bẻ vô cùng, trái ghét phải ghét, cuối cùng kêu người chuyển đàn piano trong nhà mình đến.
Chiếc đàn piano Steinway để trong phòng sinh hoạt chung làm Đàm Nhã Nhã lúc nào cũng lo sợ ai đó không cẩn thận làm xước nó, vì thế mỗi lần tập luyện xong đi ra ngoài, cô ấy đều cẩn thận khóa kỹ cửa ra vào.
Kinh Trập dùng đàn nhị hồ mượn của giáo viên âm nhạc.
Lần đầu tiên cô ôm đàn nhị hồ ngồi trên ghế, Lâm Kiêu đứng cười chừng năm phút, cười đến mức làm Kinh Trập phát bực, hung hăng đấm anh một đấm.
Bọn họ hợp tấu ca khúc.
Đây là một ca khúc buồn.
Vào ngày biểu diễn, dưới sân mọi người rất vui vẻ náo nhiệt.
Kinh Trập mặc một chiếc váy trắng do Lâm Kiêu chọn cho cô, đai thắt lưng tinh tế, phía sau lưng còn thắt thành một chiếc nơ bướm lớn, làn váy nhiều tầng.
Thật ra cô cảm thấy khó coi và không được tự nhiên cho lắm, nhưng Lâm Kiêu nói rất đẹp nên cô không tranh cãi với anh nữa.
Nhưng thế nào thì thế cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên, phần cổ lộ ra quá nhiều, vì để tạo hiệu ứng thị giác tốt nhất, dì Hình Mạn còn cho cô mượn một chiếc vòng đeo cổ.
Cô sợ dẫm vào chân váy, lúc đi, một tay nâng làn váy lên, một tay cầm đàn nhị hồ.
Lâm Kiêu mặc áo vest, hai người dưới tiếng thét chói tai bên dưới, chậm rãi đi lên sân khấu, lúc biểu diễn bên dưới có yên tĩnh hơn một chút, nhưng lúc xuống sân khấu thì bên dưới lại rất ồn ào.
Kinh Trập không biết bọn họ đang hoan hô cái gì, còn tưởng rằng Lâm Kiêu ở trường học quá nổi tiếng, nhưng sau khi kết thúc ngày hôm đấy cô mới biết được, lúc lên sân khấu, Kinh Trập vì quá khẩn trương nên Lâm Kiêu phải giúp cô nâng làn váy, sau đó nghiêng đầu nói lời trấn an cô.
Khi đó hai người đã đứng trên sân khấu đợi đạo cụ dọn ra, trên sân khấu được trang trí rất nhiều hoa, hai người đứng đó kề vai nhau nhỏ giọng nói chuyện.
Kinh Trập rất xinh đẹp, ngày thường cô vùi đầu đọc sách nên không nhìn ra được, nhưng lúc thay đổi quần áo rồi đứng dưới ánh đèn sân khấu, cô dường như đã thay đổi thành một người khác, xinh đẹp đến không chân thật.
Lâm Kiêu vẫn luôn nổi tiếng là bình hoa của trường cấp 3, tuy rằng ai cũng biết điều đó, nhưng mỗi lần anh lên sân khấu, mọi người vẫn bị kinh diễm như cũ.
Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ là không nghĩ tới lúc “hai anh em” nhà này ghé vào nhau nói chuyện lại đẹp mắt đến vậy.
Bên dưới sân khấu mọi người sôi nổi nghị luận.
“Bình hoa trường chúng ta vẫn thật chói mắt.”
“Khí chất của Thẩm Kinh Trập quá thanh thuần!”
“Hai người này thật đẹp đôi!”
…
Lại nói, lúc đó Lâm Kiêu cúi đầu nói câu gì đó bên tai Kinh Trập, Kinh Trập đáp lại một câu, Lâm Kiêu dường như không nghe rõ, anh cong eo thấp xuống một chút, thậm chí còn nhìn như thành kính ghé tai để sát vào cô hơn, Kinh Trập bị anh ghé sát vào suýt nữa đứng không vững, vì thế cô nắm lỗ tai anh nói chuyện.
Có lẽ không khí quá vi diệu, không biết ai hô một câu: “Ôi đệch, xin hỏi đây có phải là cảnh hôn lễ không vậy?”
Chung quanh nghe vậy đột nhiên yên tĩnh, sau đó tất cả ầm ầm cười to.
Sau đó, suy nghĩ của mọi người mãi vẫn không trở về như cũ.
Thế là bên dưới sân khấu cứ lao nhao ồn ào đến lúc hai người đi xuống.
Lúc xuống sân khấu, Lâm Kiêu và Kinh Trập ngồi ở phía sau lớp 26.
Đám người phía sau mặt mày hớn hở, khoa tay múa chân miêu tả cho hai người khung cảnh trên sân khấu vừa rồi.
Kinh Trập ngượng ngùng đến mức hận không thể giấu mình hoàn toàn sau lưng Lâm Kiêu, trốn không cho người khác nhìn thấy.
Ngược lại, Lâm Kiêu lại hứng thú bừng bừng nghe, nghe xong còn ngoắc ngón tay: “Đưa cảnh hôn lễ của tớ đây cho tớ thưởng thức một chút.”
Một đám người đã chụp ảnh rồi đăng lên nhóm chat của lớp, Lâm Kiêu xem qua, lựa chọn từng bức ảnh một, sau đó lưu lại.
Lưu xong, anh còn nghiêng đầu hỏi Kinh Trập: “Em có muốn không? Anh đem hai tấm ảnh in thành tranh dán tường nhé?”
Kinh Trập tiếp tục cố gắng co người lại, lắc đầu, nhịn không được nhắc nhở anh: “Chú và dì đang ở phía sau.”
Lâm Kiêu sớm đã quên chuyện đó, nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ, anh quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt của mẹ anh ngồi cách đó không xa.
Hình Mạn cười cười với anh, đuôi lông mày giật giật, không tiếng động nói: Đừng nhìn mẹ, nhìn bố con ấy!
Khuôn mặt Lâm Chính Trạch vô cùng nghiêm túc, nhìn anh với ánh mắt cảnh cáo và phức tạp.
Lâm Kiêu cố gắng nặn ra một nụ cười, sau đó quay đầu lại, chuyên tâm xem biểu diễn.
Nhìn qua như không nhiễm dục vọng thế tục.
Lúc buổi biểu diễn kết thúc, mọi người đứng dậy, Lâm Kiêu quay người, vừa lúc dẫm phải đuôi váy của Kinh Trập.
Kinh Trập sợ dây thắt lưng bị dẫm đứt, cả người bổ nhào vào lòng anh, anh lập tức ôm lấy Kinh Trập, lúc ngẩng đầu lên lại vô tình đối diện với ánh mắt của bố, tay anh buông cũng không được mà tiếp tục đỡ cũng không xong, cuối cùng cố làm ra vẻ bình tĩnh đỡ cô đứng ổn định lại, sau đó giọng điệu bình bình nói: “Em gái, anh không cố ý đâu.”
Kinh Trập bị giọng điệu đột nhiên trịnh trọng của anh làm cho ngây ngốc, lắc đầu: “Không… Không sao.”
Lâm Chính Trạch và Hình Mạn đi theo các phụ huynh ra ngoài, Lâm Kiêu cảm giác trán mình mướt hết mồ hôi.
Trần Mộc Dương đi tới nâng váy cho Kinh Trập, cậu ta nghiêng đầu nhìn Lâm Kiêu, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, cậu khẩn trương cái gì vậy?”
Lâm Kiêu làm một động tác cắt cổ, không tiếng động nói: “Câm miệng.”.