Tín Đồ Ngày Xuân

Chương 30:




Trong buổi đầu tiên của tiết tự học buổi tối, có ai đó hô lên một câu, bảng điểm đã được trả rồi.
Phòng học lập tức ngập trong tiếng la hét om sòm.
Tuy lúc thi cử làm đến tê liệt người, nhưng lúc có kết quả mọi người vẫn rất để ý.
Kinh Trập chọc chọc Lâm Kiêu: “Anh đi xem đi.”
Lâm Kiêu không tình nguyện nhíu mày: “Em có cần tàn nhẫn như vậy không?”
Kinh Trập nói: “Không sao đâu, thứ tự không quan trọng, cho dù không được đứng đầu lớp thì cũng không có gì ghê gớm cả.”
Lâm Kiêu nhướng mày: “Vậy em đi đi?”
Kinh Trập lắc đầu: “Không được đâu.”
Lâm Kiêu: “…”
Bảng điểm vẫn đang ở nằm ở văn phòng, giáo viên chủ nhiệm các lớp còn đang họp ở bên trong, lớp phó học tập của các lớp đều đứng vây quanh cửa, nhưng không ai dám tùy tiện đi vào, đùn đẩy qua lại, ai cũng muốn cầm bảng điểm đầu tiên.
Một đằng là sợ hãi, một đằng là muốn xem.
Tuy biết rằng xem sớm hơn một vài phút cũng không thay đổi được điều gì, nhưng bọn họ một giây cũng không chờ nổi nữa.
Cuối cùng lớp phó lớp 4 khom lưng đi vào, thành công “trộm” được xấp bảng điểm mới được đóng dấu kia.
Lớp phó học tập của từng lớp đều đứng lên nhận bảng điểm của lớp mình, chỉ có đám người Lâm Kiêu vẫn đứng dựa lưng vào lan can, mắt ngóng về phía bên kia, cơ thể chậm chạp chưa muốn động đậy.
Tâm trạng lúc này chẳng khác gì phạm nhân đang đợi tuyên án, tâm như tro tàn, nhưng lại hy vọng tro tàn lại bùng cháy.
Lớp phó học tập lớp 4 chia cho mọi người xong, trên tay còn dư của hai lớp, quay đầu lại vừa đúng lúc nhìn thấy Lâm Kiêu, học kỳ 1 hai người còn học chung lớp đương nhiên là quen biết nhau, vì thế cậu ta cười nói: “Lớp trưởng, bảng điểm của lớp các cậu này.”
Lâm Kiêu duỗi tay: “Cảm ơn”
Trước khi đưa cho anh, đối phương còn nhịn không được nhìn bảng điểm hai cái, sau đó nhướng mày: “Woa.”
Tiếng kêu của đối phương làm ngón tay Lâm Kiêu hơi co lại, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn một nhịp, theo bản năng vẫn cảm thấy thành tích của mình có gì đó không đúng.
Anh mang tâm trạng thấy chết không sờn mà cầm bảng điểm đi về lớp học, Lương Trạch dẫn theo mấy bạn học lớp 2 lại đây xem náo nhiệt, vừa lúc gặp Lâm Kiêu, dò hỏi: “Thế nào, thế nào rồi lớp trưởng?”
Một người đứng cạnh chọc chọc tay Lương Trạch, ý bảo: Đừng hỏi nữa, cậu không thấy sắc mặt lớp trưởng kém như vậy à?
Đoán chừng là kết quả không ra gì rồi.
Lương Trạch gãi gãi đầu, nhất thời không biết nói gì.
Loại chuyện liên quan đến thành tích này, muốn an ủi cũng không biết an ủi thế nào.
Lâm Kiêu đưa bảng điểm qua, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tớ cũng chưa xem.”
Lương Trạch giơ tay ra nhận, vẻ mặt rõ ràng là không hiểu: “Hả?”
Lâm Kiêu kéo khóe môi: “Tớ không dám xem.”
Nghe xong, Lương Trạch cảm thấy mình đã nghe lầm, một lát sau lại cảm thấy buồn cười, cuối cùng mấy người ha ha cười rộ lên: “Không phải chứ lớp trưởng? Người luôn được thần thi cử bám vào người như cậu mà còn sợ xem điểm sao!”
Anh thì tính là thần thi cử cái gì chứ, vận may của anh đúng là mấy lần đều không tệ, nhưng vận may càng lớn anh càng cảm thấy chột dạ.
Lương Trạch vội mở bảng điểm ra, lập tức hô lên: “Con mẹ nó”.
Mấy người nghe thấy thế vội vây lại xem, sau đó đồng thời: “Con mẹ nó.”
Lâm Kiêu nghe vậy càng nhíu chặt hai hàng lông mày, “này” một tiếng: “Các cậu có thể đừng dọa người như thế được không?”
Lương Trạch ngẩng đầu lên, đột nhiên đấm một quyền vào ngực Lâm Kiêu: “Lớp trưởng, cậu thật quá đáng.”
Mấy bạn học kia cũng không nhịn được nói: “Mẹ kiếp, quá trâu bò rồi, cậu và em gái cậu, một người bậc 39 một người bậc 40.”
Kinh Trập 39, Lâm Kiêu 40.
Lần này bài thi Toán học của anh bị sai một lỗi khá lớn, nhưng tổng điểm vẫn đứng thứ tư.
Ngữ Văn không vượt qua mức 120 điểm, đạt 133 điểm.
Môn Ngữ văn luôn là điểm yếu của anh, bởi vì thành tích rất không ổn định nên cũng rất dễ dàng bị điểm môn Ngữ Văn kéo lại.
Nhưng lần này thành tích môn Ngữ Văn của anh lại rất tốt, hoàn toàn có thể dựa vào điểm môn Ngữ Văn để kéo tổng điểm lên.
Anh thở ra một hơi nhẹ nhõm, lúc trở về phòng học ngồi xuống thì phát hiện sau lưng mình đã đẫm mồ hôi lạnh.
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, bởi vì lúc nãy quá mức lo lắng lại còn có chút sợ hãi nên trên mặt không có một nét nào cho thấy anh đang vui sướng, cả người thâm trầm đến 200%.
Kinh Trập vốn đang giải đề, nhưng vẫn luôn lơ đễnh, thường xuyên ngoái đầu nhìn về phía cửa, nhìn mấy lần vẫn chưa thấy Lâm Kiêu trở về.
Mấy bạn học của lớp 2 đi hỏi thăm thành tích cũng chưa thấy trở về, thậm chí cô còn nghe thấy mấy bạn học của lớp khác đi ngang qua đang bàn luận về điểm thi, nhưng cũng chưa nghe được câu nào về lớp 2 cả.
Sau đó cô liền hối hận vì sao mình không đi cùng, ngồi đây chờ đợi còn bị dày vò khó chịu hơn rất nhiều.
Nhưng cuối cùng cô vẫn ngồi chờ đến khi Lâm Kiêu trở về, hình như không phải là tin tức tốt.
Kinh Trập cũng không hỏi ngay, cô viết ra giấy nháp mấy phép tính của đề Toán mà lúc nãy cô làm thử mấy lần vẫn chưa ra được đáp án, sau đó mấp máy môi mấy lần, cuối cũng cũng lấy hết can đảm hỏi anh: “Điểm thi của anh có tốt không?”
Lâm Kiêu dường như lúc này mới lấy lại được tinh thần, anh liếc nhìn cô một cái, đột nhiên tò mò, hỏi: “Nếu anh không vào được lớp 1, em sẽ không vui sao?”
Kinh Trập gật đầu.
Có lẽ… sẽ rất không vui.
Cô gật đầu nhanh đến nỗi anh thậm chí cũng không phân biệt được đây là cô đang an ủi anh hay là thật sự luyến tiếc anh nữa.
Anh yên lặng một lúc, quyết định không trêu đùa nữa: “Trêu em thôi, lớp 1, 39, 40.”
Anh chỉ nói theo thứ tự, Kinh Trập nghe hiểu nhưng có cái lại cảm thấy không hiểu.
Cô chăm chú nhìn anh một hồi lâu, sau đó mới cười hỏi lại: “Thật sao?”
Lâm Kiêu buồn cười liếc nhìn cô một cái: “Anh lừa em làm gì? Để bị đánh sao!”
Kinh Trập nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, thật là may.
Lần này, ngay sau hôm có điểm thì bắt đầu chia lớp, mọi người vẫn dọn bàn chuyển qua như cũ.
Lên khối 12, bài thi nhiều đến mức không có cái bàn nào sạch sẽ, tất cả các bàn học đều xếp đầy sách vở lung tung, cho dù sửa sang lại ngay ngắn thì cũng chỉ một hồi là lại rối loạn.
Đôi khi chỉ đi WC một lát rồi trở về đã thấy trên bàn có thêm một xấp bài thi.
Lớp trưởng cũng không thể nhớ được mình đã phát những bài thi gì cho các bạn trong lớp, mỗi lần chỉ nói: trang 16, trang 20… để mọi người tự mình đối chiếu.
Cho nên mỗi lần giáo viên yêu cầu chuyển sách vở qua thì hầu hết mọi người đều ăn ý trực tiếp chuyển cả cái bàn qua.
Ngược lại cũng có một số bạn không muốn chuyển cả cái bàn thì cố ý nhờ bạn học khác kiểm tra xem phòng học của đối phương còn bàn trống không.
Lúc Kinh Trập và Lâm Kiêu kéo bàn đi tới lớp 1, Châu Tầm Nguyệt hô lớp: “Kinh Trập, bé con của tớ, hoan nghênh cậu trở về.”
Kinh Trập cười cười: “Cảm ơn.”
Cô ở lớp 1 rất được mọi người yêu quý, những người khác nghe thấy cũng lập tức vỗ tay hoan hô: “Bộp bộp bộp, tớ biết là cậu có thể mà.”
Chủ nhiệm lớp đã từng nói nếu từ lớp 1 rớt xuống lớp khác thì rất khó có thể quay trở lại lớp 1 được, bao nhiêu năm qua đều như thế.
Đó là một khảo nghiệm tâm lý cực gắt, nếu bạn do dự thì rất có khả năng bạn sẽ không có duyên phận với lớp 1 nữa.
Nếu có thể không bị ảnh hưởng tâm lý mà vẫn cố gắng quay trở lại một lần nữa thì thật sự rất tuyệt vời.
Lâm Kiêu dời tầm mắt nhìn cô, thuận tiện khoe khoang một câu: “Anh của em cũng rất lợi hại!”
Ý cười trên mặt Kinh Trập càng sâu, phảng phất như đang khen bản thân cô: “Cảm ơn.”
Cái đuôi của Lâm Kiêu sắp phất cao đến trời, nhưng mặt vẫn xị xuống, khiêm tốn nói: “Số đỏ thôi, may mà anh có một cô em gái… tốt nhất trên thế giới này.”
Hai chữ “em gái”, anh cố ý gằn xuống như muốn gọi hai chữ đó đến ngàn vạn lần.
(*Từ ‘em gái’ có nghĩa Hán Việt là muội muội, trùng với tên ở nhà của Kinh Trập.)
Mọi người xung quanh lại ồn ào cười rộ lên, thậm chí còn đập bàn.
Có người trêu chọc: “Hai cậu cũng có duyên phận quá nhỉ! Đợt thi phân lớp này, thứ tự của hai người cũng sát nhau luôn.”
Lương Trạch cũng từ lớp 2 chuyển qua lớp 1, không nhịn được chen ngang nói một câu: “Nếu tớ cũng có một bạn cùng bàn giỏi như vậy thì thật là tốt, có thể dốc hết tâm huyết ân cần dạy bảo!”
Châu Tầm Nguyệt hơi sửng sốt, tiện đà tấm tắc cảm thông: “Vậy về sau cậu ấy phải tự mình tay làm hàm nhai rồi, bởi vì thầy Đặng tuyệt đối không cho phép nam nữ ngồi cùng bàn đâu.
Nào nào nào, bé con, mau lao vào vòng tay ôm ấp của tớ nào.”
Cánh tay Lâm Kiêu đang định chống lên bàn tức khắc dừng lại, sắc mặt nháy mắt tái lại gần như màu trà, vô cùng khó coi.
Kinh Trập khẽ cười, chỉ chỉ Châu Tầm Nguyệt: “Vậy để tớ… đi qua.”
Nụ cười nhẹ nhàng vui sướng giống như ngày hôm qua lúc cô nói với anh: Anh, em vẫn muốn ngồi cùng bàn với anh.
Quả nhiên, tụi con gái đều dễ thay đổi.
Lâm Kiêu nghiến răng nghiến lợi, anh vừa nhìn thấy Châu Tầm Nguyệt là lại nhớ đến Châu Bất Ngôn, chỉ cần nghĩ đến Châu Bất Ngôn là anh liền cảm thấy đau đầu, cả người khó chịu không thoải mái.
Anh u oán nhìn Kinh Trập: “Em đi đi, không cần quan tâm đến sự sống chết của anh.”
Lương Trạch kéo cái bàn dịch qua: “Để tớ qua ngồi với cậu đi lớp trưởng, cậu đừng trưng bộ dạng bị vứt bỏ ra nữa, ha ha ha.”

Lên khối 12 thì ngay cả thứ Bảy cũng không có, bọn họ chỉ được nghỉ vào ngày Chủ Nhật.
Mỗi lần anh về nhà đều cảm thấy như mình đang trong thời gian thi hành án vô cùng nghẹt thở, không biết khi nào mới được mãn hạn ra tù.
Thành tích của Lâm Kiêu giống như lại bị đánh trở về nguyên hình, thậm chí trực tiếp rơi xuống bậc 70, dao động lớn như vậy khiến anh thậm chí hoài nghi không biết mình có thể thi đậu đại học Lâm không nữa.
Con người là giống loài vĩnh viễn không bao giờ biết thỏa mãn, khi anh không đạt mức điểm tiêu chuẩn, anh cảm thấy nếu một ngày nào đó mình có thể thi đạt điểm tiêu chuẩn thì thật là lợi hại, một lần tiến bộ vượt bậc đột nhiên lại cảm thấy mình chính là thiên tài ẩn náu, nhưng nhiệt huyết dành cho học tập ngắn ngủi không đủ để chống đỡ dã tâm làm một “Thiên tài”, các nguyên nhân bên trong và cả những nhân tố bên ngoài đẩy anh lên đến con đường học tập không quay đầu, một đường đến bây giờ, lần này anh đã trở thành truyền kỳ, rất nhiều người lúc nhắc đến anh thậm chí còn không nhớ nổi anh đã thi trượt vài môn trong lần thi thử trước đó.
Năm cấp Hai, lực học của anh cũng không tính là quá kém, thuộc về dạng nửa vời, lúc thi cử thì vẫn có thể thi được điểm khá mà không trở ngại gì, lúc thi cuối kỳ thậm chí điểm còn suýt soát có thể tiến vào trường trung học phụ thuộc, nhưng lúc thi thử thì thành tích lại kém chưa từng có.
Anh còn tự trêu chọc mình nói may mắn của anh bị tiêu hao hết rồi, bị đánh trở lại nguyên hình, anh cũng rất thản nhiên chấp nhận sự thật mình thật sự là một người vô dụng và cũng không cảm thấy hổ thẹn.
Nếu không có Kinh Trập thì có lẽ anh vẫn bình yên chấp nhận mình là một người bình thường, một thiếu gia ngốc nghếch nhiều tiền trong mắt người khác.
Nhưng cố tính chính là anh lại có mục tiêu để phấn đấu, vì thế anh từng bước đi đến bước hiện tại này.
Thậm chí chính anh mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Nếu tại thời điểm khai giảng khối Mười, có ai đó nói với anh là: Cậu phải chăm chỉ, chỉ cần cậu chăm chỉ nhất định cậu có thể được vào lớp 1.
Anh chắc chắn sẽ cảm thấy đối phương bị điên rồi.
Nếu quay lại khối mười Một, có ai nói với anh là: Cậu phải chăm chỉ, chỉ cần cậu chăm chỉ nhất định cậu có thể được vào lớp 1.
Anh cũng sẽ cảm thấy đối phương nói chuyện hão huyền.
Thứ hạng càng cao thì anh càng phát hiện ra rất khó để tiếp tục tăng thứ hạng, không bị tụt hạng đã là rất tiến bộ rồi, thậm chí anh còn không nhịn được thường xuyên tự hỏi có phải chỉ cố gắng thôi vẫn chưa đủ.
Ở học kỳ cuối cùng anh được vào lớp 1 như mong muốn, nhưng thời gian vui vẻ còn chưa đầy một tháng thì phát hiện khoảng cách của mình với mục tiêu vẫn còn rất xa.
Mô hình thi thử được chia thành hai vòng, vòng đầu tiên điểm chuẩn là 570 điểm, anh thi được 614 điểm, nếu dựa theo điểm chuẩn năm ngoái để thi đỗ vào đại học Lâm thì căn bản anh vô duyên với đại học Lâm.
Lúc này anh giống như đột nhiên rơi vào thời kỳ mệt mỏi, mỗi ngày cầm bút học nhưng đầu óc trống rỗng, sai sót càng lúc càng nhiều, thậm chí thỉnh thoảng cầm đề anh còn cảm thấy cái gì mình cũng không biết làm.
Kinh Trập thi rất tốt, sau khi thi phân lớp xong dường như cô càng tự tin hơn, điểm thi lần này của cô trực tiếp lên hạng 14.
Đây là lần thứ hai cô lọt tốp 15.
Cô biết anh thi không tốt, cầm bài thi của anh lên tỉ mỉ kiểm tra lại một lần, sau đó lúc đi học cô phân tích những chỗ anh làm sai rồi viết ra giấy đưa cho anh.
Anh liếc mắt nhìn một cái, lại bỏ xuống.
Tan học, cô đến gần hỏi: “Anh, anh xem xong chưa?”
Anh vùi đầu trong khuỷu tay giả vờ ngủ, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô thì tức khắc trong lòng cảm thấy ủ rũ, anh phiền muộn nói: “Anh chưa xem.”
“Oh, vậy anh xem đi rồi em giảng tiếp cho anh.” Kinh Trập ngồi ở bên cạnh anh, muốn an ủi nhưng lại không biết an ủi như thế nào.
Lần này cô thi quá tốt mà thành tích của anh thì lại trượt dốc nghiêm trọng, cô mà an ủi có khi lại càng tạo áp lực cho anh.
Kinh Trập không nói gì nữa, cứ như thế ngồi ở bên cạnh anh.
Cô vẫn luôn như vậy, ngoan ngoãn đến mức làm người khác muốn giơ tay xoa đầu cô.
Lâm Kiêu rất muốn ôm cô, anh đã không còn sức lực để kháng cự lại mối quan hệ này nữa rồi.
Anh chăm chú nhìn cô, hai tròng mắt đều không thể che giấu được cảm giác nóng bỏng.
Con người đúng là không bao giờ thỏa mãn.
Mới đầu anh chỉ nghĩ muốn ngồi cùng bàn với cô, sau lại muốn học cùng lớp với cô, hiện tại lại muốn thi vào cùng trường đại học với cô.
Muốn ôm, muốn hôn cô, anh không muốn làm bạn bè, làm anh em, anh muốn làm người yêu của cô, muốn ở bên cô cả đời.
Nhưng anh đã không còn cảm thấy lần này mình sẽ may mắn như trước nữa.
May mắn sẽ không thể luôn theo anh được.
Vì thế anh nói: “Em đi học bài đi! Đừng quan tâm đến anh nữa, em còn có thể quản anh cả đời được sao?”
Thỉnh thoảng anh cũng tự nghi ngờ, có thể bản thân mình thực sự kém cỏi.
Nếu không phải có Kinh Trập ân cần dạy bảo, có lẽ anh cũng không thể nào vào được lớp 1.
Anh cũng không cảm thấy mình lười biếng, nhưng bài thi lần này khiến anh có cảm giác hai mắt như bị bôi đen.
Lúc thi, có rất nhiều bài anh không thể nghĩ ra được, thực sự là không nghĩ ra được hướng giải quyết.
Anh còn nghi ngờ người ra đề thi có tật xấu, nhưng ra khỏi phòng thi nghe các bạn học xung quanh sôi nổi thảo luận, anh lại hoảng hốt phát hiện ra chỉ có mình anh không hiểu được.
Anh không phù hợp ở lớp 1.
Bùn nhão không thể trát tường, nên không cần phải cố gắng chống đỡ nữa.
Kinh Trập nhìn anh một cái thật sâu, cúi đầu dựa vào gần: “Anh, anh là người giỏi nhất.”
Lần này anh không đáp lại cô: Muội Muội, em cũng là người giỏi nhất.
Trước kia mỗi lần anh không vui, anh đều phụ họa theo cô một câu như thế.
Anh mím môi, chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái, sau đó cười khổ, quay đầu đi, tiếp tục nằm bò ra ngủ, không để ý đến cô nữa.
Thấy Lương Trạch ngồi cùng bàn anh đã trở lại, Kinh Trập đứng dậy tránh ra, cô đứng yên một lát, cuối cùng không nói lời nào, rời đi.
Đầu tháng Ba năm nay, mùa Xuân còn chưa tới, bên ngoài gió lạnh thổi xào xạc.
Kinh Trập cầm theo chiếc khăn quàng cổ màu nâu nhạt mà năm ngoái cô đan đưa cho Châu Tầm Nguyệt, nói: “Cậu chuyển cho anh cậu giúp tớ nhé! Thay tới nói một tiếng cảm ơn.”
Châu Tầm Nguyệt mở ra nhìn: “Cậu thật là bất công! Tại sao anh ấy có mà tớ không có?”
Kinh Trập cười khổ: “Năm ngoái tớ còn đan được, năm nay quá bận không có thời gian, đợi tốt nghiệp xong, tớ đan cho cậu nhé.”
Châu Tầm Nguyệt cười cười: “Trêu cậu thôi, học tập quan trọng hơn, lần thi này cậu rất lợi hại đấy.
Cuối tuần tớ sẽ gửi đến trường cho anh ấy, khẳng định anh ấy sẽ rất vui.”
Tay cầm bút của Kinh Trập hơi ngừng lại một chút, cô phát hiện ra dường như mình thi đạt bậc 14 nhưng lại không cảm thấy vui chút nào.

Trường học đột nhiên thông báo trên loa yêu cầu toàn bộ khối 12 tập trung, tất cả mọi người đều đem ghế ra sân thể dục.
Ngồi ở sân ngoài trời, mỗi lần gió lạnh thổi qua, cả đám đều run cầm cập, răng va vào nhau, thầy Phó chủ nhiệm phòng Giáo vụ thông qua loa phát biểu.
Mới đầu còn có người làm ồn, nhưng dần dần cả sân trường đều yên lặng, tất cả học sinh đều cúi đầu.
Với thành tích thi lần này, trường trung học phụ thuộc xếp hạng chót trong danh sách các trường trung học phổ thông của thành phố.
Vốn có không ít người còn đang đắc chí về thứ hạng và điểm thi lần này của mình.
Cả khóa năm nay có tổng cộng trên dưới một ngàn học sinh, lần này có khoản hơn 700 người thi đạt trên 500 điểm, nhưng sự chênh lệch giữa các điểm là rất ít, thậm chí xuất hiện tình huống mười mấy người cùng thi được một điểm số.
Với kết quả như vậy mà so sánh với các năm trước, ngay cả khi tuyển sinh mở rộng, tỷ lệ học sinh tham gia thi tuyển đạt 100% thì tỷ lệ đỗ các trường thuộc top trên chỉ 2% đến 6%, tỷ lệ học sinh thi vượt mức điểm chuẩn thấp nhất chỉ khoảng 60%.
Lần này tuy có nhiều học sinh thi đạt trên 500 điểm, nhưng cả khối có chưa đến 400 người thi đạt đến 570 điểm.
Lần thi trước, các bạn học sinh nói nhà trường quá nóng nảy, rất nhiều người còn không tin tưởng, nhưng không nghĩ tới lần này thật sự xảy ra điều mà tất cả mọi người đều không mong muốn.
Ngày hôm qua, chủ nhiệm lớp cũng nói rằng việc mở rộng tuyển sinh là một thảm họa, sau hai năm mở rộng tuyển sinh, rõ ràng tinh thần của các trường học đều sa sút.
Các lớp thuộc đám người Lâm Kiêu, Trần Mộc Dương và Giang Dương sau này chính là kết quả của tuyển sinh mở rộng, thế nên ngày hôm qua, thầy Hồ chủ nhiệm lớp 26 còn lấy Lâm Kiêu ra làm ví dụ để cố gắng phản bác lại.
Thậm chí còn nhắc tới đề tài sự công bằng trong giáo dục và phân lớp học hợp lý.
Ngày đó chủ nhiệm các lớp mở họp chính là nói về chuyện thành tích trượt dốc này.
Có học sinh nghe lén được, cũng có một vài nhóm nhỏ thảo luận chuyện này, nhưng mọi người đều không phải học sinh lớp ôn tập hay lớp thực nghiệm, nên cũng không đủ nhạy cảm với bảng xếp hạng cấp tỉnh.
Mặc dù bọn họ cũng mơ hồ nhận thức được mức độ nghiêm trọng của việc này, nhưng thầy Phó đang đứng ở chỗ này cầm loa công kích học sinh khóa này kém cỏi khiến tất cả mọi người đều bị sốc.
“Tôi cho rằng khóa các em là khóa kém nhất trong lịch sử trường chúng ta.”
Cả đám nghe xong lời này đều như bị đóng băng.
Những người thi tốt tức khắc không còn cảm thấy mình ưu việt nữa, những người thi không tốt ngược lại có tâm lý được an ủi: Dù sao tất cả mọi người đều kém cỏi.
Nhưng rồi bất chợt tất cả đều bị một cảm xúc khác bao trùm lên __ bọn họ thực sự rất kém cỏi sao? Vậy lúc thi đại học phải làm sao bây giờ?
Lúc này Lâm Kiêu có cảm giác gì?
Anh không có cảm giác gì, tuy biết lần này thành tích thi vốn là quá mức, ngược lại rất bình tĩnh đón nhận, chỉ là vẫn không thể vực dậy tinh thần hăng hái nữa, mỗi ngày đều yên lặng làm đề, yên lặng ôn tập.
Những người khác đều căng dây thần kinh chờ rửa mối nhục xưa, còn anh đột nhiên trở thành được chăng hay chớ, chờ đợi cọng rơm cứu mạng cuối cùng đến, anh có thể yên tâm thoải mái mà từ bỏ.
Cũng không phải anh tự sa ngã, chỉ là đột nhiên anh cảm giác mình không có phương hướng mục tiêu để cố gắng, giống như càng cố sức thì càng phản tác dụng vậy.
Nhìn xem, các giáo viên chủ nhiệm lớp đều đang tự soi lại mình, nhưng chính họ cũng không biết vấn đề nằm ở đâu.
Nhưng đó cũng không phải vấn đề gì ghê gớm đối với anh.
Trên đầu mọi người như có thêm một tầng mây đen.
Thầy Đặng chủ nhiệm lớp 1 ngày nào cũng trưng ra khuôn mặt mất mùa, khóe môi rũ xuống, cứ ba đến năm giờ lại lắc lư bên ngoài phòng học một lần.
Trước kia đều nói lớp 1,2,3 là có ý thức tự giác nhất, hiện giờ thì lớp 1,2,3 bị răn dạy nghiêm trọng nhất.
Buổi tổng kết ngày hôm đó, thầy Đặng đứng trên bục giảng, tức giận đến mức đập bàn: “Các em cảm thấy mình giỏi hết rồi có đúng không? Các em tự xem lại mình thi được thứ hạng bao nhiêu đi!”
Lần này toàn bộ điểm số của lớp đều tập trung trong khoảng 500 đến 600 điểm, số người đạt điểm trên 600 không nhiều lắm, trên 650 lại càng ít, càng đừng nói đến 700 điểm trở lên, hầu như không có ai đạt đến con số đó cả.
Nói cách khác, phân khúc cao vô cùng ít.
Bầu không khí trong lớp 1 mỗi ngày đều nặng nề như đi viếng đám ma.
Sự ủ rũ của Lâm Kiêu dường như cũng không phải đặc biệt trong lớp nữa.
Chỉ là anh không có cách nào đối mặt với Kinh Trập, càng lúc càng ít nói chuyện với cô, nhiều lần cô chủ động tìm anh nói chuyện, nhưng anh đều uể oải không muốn mở miệng.
Tiết Thanh Minh, học sinh được nghỉ trở về nhà, anh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, nếu cứ tiếp tục ở trong trường học như thế, khả năng anh sẽ phát điên mất.
Dì Tôn biết bọn họ trở về thì cố ý đi mua nguyên liệu làm một bàn đồ ăn ngon, nhưng anh lại không có hứng thú, Kinh Trập nhìn anh vài lần, anh cũng nhận ra nhưng không muốn để ý tới.
Kinh Trập đại khái cũng tức giận, không thèm nói câu nào với anh, ăn xong cô trực tiếp đi lên lầu.
Ngày hôm qua vừa mới mưa, thời tiết hôm nay vẫn âm u như cũ, không khí lạnh đột nhiên tràn về, mùa xuân tựa như bị ai trộm mất, bầu trời vẫn như mùa đông.
Kinh Trập không để ý đến anh, ngược lại anh càng cảm thấy thoải mái.
Trần Mộc Dương gọi điện thoại cho anh, hỏi xem anh có ở nhà không, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi vào, vừa đổi giày vừa nói một câu: “Thiếu gia, cậu có đồ chuyển phát nhanh.”
Lâm Kiêu quay đầu ra: “Tớ không có đồ chuyển phát nhanh.”
Trần Mộc Dương đi dép lê xong, nhanh chóng đi tới: “Tớ không biết, vừa đi tới cửa thì nhìn thấy, nên tớ thuận tay cầm vào.”
Anh nhận lấy xem, phát hiện trên phiếu thông tin đúng là tên anh, số điện thoại cũng là số điện thoại bàn trong nhà.
Vì thế anh thuận tay bóc lớp vỏ hộp bên ngoài ra, bên ngoài hộp quà có một tấm thiệp, bên trên ghi: Tặng Kinh Trập.
__ Là Châu Bất Ngôn.
Lâm Kiêu nhíu mày, một suy nghĩ bất chợt nhảy ra trong đầu: Thế nào vẫn là âm hồn không tan này!
Trần Mộc Dương đập bàn gắt lên: “Người anh em này quá trắng trợn rồi!”
Lâm Kiêu quay đầu liếc Trần Mộc Dương một cái: “Cậu ta viết tên tớ, tớ nhìn thử một cái liệu có quá phận không?”
Trần Mộc Dương lắc đầu: “Không quá phận.”
Nhưng nhìn vẻ mặt của cậu, tớ sợ là cậu sẽ vứt luôn đồ người ta tặng.
Ngón tay Lâm Kiêu gõ gõ lên hộp chuyển phát nhanh hai cái, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, không nhúc nhích, chỉ lớn tiếng gọi một câu: “Muội Muội.”
Kinh Trập ở trong phòng ngủ nghe thấy tiếng anh gọi, trong nháy mắt còn tưởng mình nghe lầm, trong nhà rất lớn, gọi lớn như thế rất bất tiện, trong nhà mỗi phòng đều có điện thoại, mỗi lần dì Tôn gọi bọn họ cũng không cần phải gân cổ lên hét như vậy.
Cô đi ra khỏi phòng ngủ, ghé vào lan can tầng, từ trên cao nhìn xuống.
Lâm Kiêu dựa lưng vào sô pha, chỉ chỉ vào cái hộp trên bàn: “Có người gửi đồ cho em.”
Giọng điệu chua đến mức có thể đem ngâm dưa chuột được.
Nhất thời Kinh Trập cũng không nghĩ ra được ai sẽ gửi đồ cho cô: “Gửi cái gì thế?”
Lâm Kiêu cảm thấy giọng điệu của mình rất không kiềm chế được, nên cứng rắn gằn một tiếng: “Làm sao anh biết được.”
Kinh Trập thấy thái độ anh kỳ kỳ, nhưng cũng không hỏi nhiều, thẳng thừng đi xuống lầu mở hộp ra, bên trong có một cây bút máy.
Lâm Kiêu nghĩ thầm: Màu hồng phấn sao, thẩm mỹ thật kém.
Kinh Trập khẽ cười, sắc mặt Lâm Kiêu lập tức đen lại.
Trần Mộc Dương biết rõ còn cố hỏi: “Ai gửi thế Kinh Trập?”
Kinh Trập cầm tấm thiệp giơ trước mắt cho cậu ta xem: “Là anh họ của Tầm Nguyệt.”
Cô vẫn thản nhiên như vậy khiến cho Trần Mộc Dương và Lâm Kiêu nhất thời không biết nói gì, sau đó cô lại lên lầu.
Trần Mộc Dương vỗ vai Lâm Kiêu: “Thiếu gia, cậu yên tâm, tớ nhất định giúp cậu hỏi thăm rõ ràng.”
“Không cần.” Lâm Kiêu lạnh giọng nói.
Anh mạnh miệng nói: “Liên quan gì đến tớ.”
Lâm Kiêu không biết một chút gì về mối quan hệ của Kinh Trập và Châu Bất Ngôn, cô trước nay chưa từng nói qua.
Cô vẫn luôn như thế, nếu không hỏi cô, vĩnh viễn không bao giờ cô chủ động mở miệng nói.
Nhưng cô trước nay đều không phát hiện ra, anh không vui, rất không vui.
Anh luôn nghĩ đến cô, nhưng cô lại cùng người khác vui vẻ ngất trời, lại còn trao đổi quà tặng nhau nữa.
Buổi tối, Trần Mộc Dương nhắn tin đến, nói hai ngày trước Kinh Trập tặng cho Châu Bất Ngôn một chiếc khăn quàng cổ, Châu Tầm Nguyệt gửi đến trường học cho anh họ cô ấy.
Anh đột nhiên nhớ tới lần trước vào kỳ nghỉ đông, cô và Châu Bất Ngôn nói chuyện hơn nửa giờ đồng hồ, còn nhận đồ ăn vặt từ chỗ anh ta.
Anh cũng không biết hai người nói chuyện gì, ban đầu anh cảm thấy không cần phải hỏi cô, nhưng bây giờ trong lòng anh hệt như đang bị giằng xé.
Cho nên bút máy là quà tặng đáp lễ sao?
Anh cũng không cảm thấy Kinh Trập sẽ yêu sớm.
Mặc dù biết hai người họ chỉ là bạn tốt, nhưng vẫn làm anh sinh lòng đố kỵ.
Anh không phải là duy nhất, không phải là trường hợp đặc biệt.
Từ lòng đố kỵ đột nhiên anh có cảm giác tức giận.
Từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình dính líu đến mấy từ này.
Nếu chỉ vì một đoạn tình cảm mà làm cho bản thân bị cảm xúc tiêu cực quấn lấy, vậy thì không cần thiết phải tiếp tục nữa.
Anh nghĩ mình hiện tại đã nhìn thấu từ trong ra ngoài rồi.
Nhưng tại sao chứ?
Từ bỏ đi Lâm Kiêu, người ta cũng chưa từng nói thích mày, nhưng mày đã chịu hết cảm giác đau khổ rồi.
Anh ngồi bên bàn học làm đề thi, vô thức viết lên giấy nháp cái tên Thẩm Kinh Trập, viết xong lại viết bên dưới cái tên đó một chữ: Hận.
Sau khi viết xong, anh lại cảm thấy mình thật sự ngớ ngẩn, thế là lại lấy bút tẩy xóa chữ hận đi.
Hành vi này không khác gì hành vi của một đứa trẻ ở lớp mầm sau khi ẩu đả với một đứa trẻ khác ở lớp lá.
Làm đề thi một lát, anh nghiêng đầu xoa xoa cái cổ đã cứng đờ, đột nhiên lại nhìn thấy mấy chữ kia, tức khắc cảm thấy tâm tư đều sáng tỏ.
Vì thế anh cũng tẩy sạch cái tên Thẩm Kinh Trập.
Có lẽ lúc viết anh đã quá dùng sức nên sau khi tẩy xong hết chữ, trên giấy vẫn còn lưu lại dấu vết.
Đúng vậy, nếu còn chút dấu vết thì càng khó tẩy sạch được.
Lâm Kiêu nhắn tin cho Trần Mộc Dương và Giang Dương, nói: Tớ xong đời rồi.
Song Mộc Lâm: Tớ bị cái tên Thẩm Kinh Trập quấn lấy gắt gao.
Song Mộc Lâm: Vì sao chứ?
Song Mộc Lâm: Mẹ kiếp.
Thiếu gia rất ít khi nói tục, như thế này có nghĩa là đang thẹn quá hóa giận.
Trần Mộc Dương và Giang Dương cũng không keo kiệt, gửi đoạn ghi âm sang, bên trong đều là tiếng ha ha cười đến mười giây.
Lâm Kiêu nghe cả đoạn ghi âm trừ bỏ ha ha ha thì một câu cũng không có, anh tức giận suýt muốn ném luôn di động.
Anh nghe thấy phòng đối diện mở cửa, vì thế cũng đứng dậy mở cửa theo.
Hai người đứng ở cửa bốn mắt nhìn nhau, anh hỏi: “Em làm gì đấy?”
Kinh Trập không thể hiểu nổi vì sao anh hỏi câu đó, cô hỏi lại anh: “Thế anh làm gì đấy?”
Lâm Kiêu cúi đầu nhìn cô, mím môi không nói lời nào, vẻ mặt ủy khuất phảng phất như đang lên án cô.
Kinh Trập cảm thấy gần đầy không hiểu anh phát bệnh thần kinh gì, khẽ thở dài: “Em đi gửi đồ.”
Vừa nhận được quà tặng đã gấp không chờ nổi phải đi hồi âm sao? Khá lắm.
Sắc mặt anh vô cùng kém, nhìn cô một hồi nhưng không nói câu gì, chỉ “À” một tiếng rồi xoay người trở về phòng.
Cửa phòng cũng không đóng, anh đang đợi cô đi vào hỏi một câu anh làm sao vậy.
Loại suy nghĩ này thật buồn cười, nhưng lúc đó anh thật sự đã nghĩ như vậy.
Đáng tiếc cô lại bỏ đi.
Kinh Trập đi xuống lầu, anh nằm ngửa trên giường một lát, lại cảm thấy mình sắp điên rồi.
Tình huống của anh giống như đã có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng kỳ thật anh cái gì cũng không có.
Anh đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, thấy cô ôm một cái hộp kha khá đưa cho nhân viên chuyển phát nhanh đang đứng trước cửa.
Không biết bên trong là cái gì, có lẽ là khăn quàng cổ, cũng có thể là găng tay.
Những thứ này cô đều không cho anh.
Đến nay cũng chỉ có một con thỏ nhỏ treo ở cặp sách, quần áo của anh chưa bao giờ mặc lại vào mùa khác, thế mà một thứ đồ trang trí anh lại có thể treo gần ba năm, còn có một cây bút có hình gấu nhỏ anh vẫn thuận tay dùng.
Anh bẻ đầu ngón tay tính nhẩm rất lâu, phát hiện cô chưa từng chủ động tặng anh món đồ nào cả.
Sinh nhật của anh là ngày mùng Bảy tháng Một, nghe nói ngày này rất không tốt, hơn nữa ngày anh sinh ra, cậu nhỏ đưa mẹ anh đi bệnh viện, lúc trở về thì bị tai nạn ngoài ý muốn mà qua đời.
Đó là người con trai mà ông bà ngoại yêu thương nhất, đáng tiếc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Sau này mỗi năm vào ngày mùng Bảy tháng Một, bố mẹ anh đều đi tế bái cậu nhỏ, hơn nữa cũng không cho phép anh đón sinh nhật, anh cũng chưa từng có cảm giác mong chờ ngày sinh nhật.
Cho nên ngay cả quà sinh nhật anh cũng không có.
Đột nhiên anh cảm thấy mình thật đáng thương, cũng cảm thấy Thẩm Kinh Trập không có lương tâm.
Anh chỉ đối tốt với mình cô, nhưng cô lại đối xử tốt với tất cả mọi người, thậm chí còn đối với người khác tốt hơn với anh.
Lâm Kiêu vẫn còn đang hờn dỗi lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thẩm Kinh Trập đứng ở trước cửa, nhẹ giọng gọi: “Anh, anh ra đây một chút đi.”
Lâm Kiêu rất muốn biết cô gọi anh ra làm gì, nhưng quanh quẩn tới lui tận nửa phút sau mới đi ra mở cửa, giống như bản thân không thèm để ý, theo cô tới sân thượng.
Hai người ngồi trên ghế, Kinh Trập lấy từ trong túi ra một khối gỗ đưa cho anh.
Là một tấm bùa cầu an, ngụ ý cầu mong bình bình an an, không gặp chuyện gì phiền nhiễu.
Kinh Trập nhét vào trong tay anh: “Em không biết vì sao anh không vui, nhưng em hy vọng anh có thể vui vẻ hơn một chút.
Thành tích rất quan trọng, nhưng bản thân anh mới quan trọng hơn.”
Cô cho rằng anh buồn vì chuyện thành tích, nhưng lại mơ hồ cảm thấy không phải.
Cô không đoán ra được, cũng không muốn đoán.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động tặng đồ cho anh, vì thế nháy mắt anh lại tha thứ cho cô.
Sau đó lại cảm thấy mình thật không có tiền đồ.
Lâm Kiêu hỏi cô: “Thứ này chỉ tặng cho anh, hay cũng từng tặng cho người khác rồi?”
Kinh Trập biết anh thích những thứ độc nhất vô nhị, nhưng cô vẫn không nhịn được yên lặng một lát, sau đó thở dài nói: “Chỉ tặng cho anh, chỉ anh mới có.”
Lâm Kiêu nửa thỏa mãn nửa chua xót, không nhịn được hỏi: “Vậy khăn quàng cổ thì sao? Cái của Châu Bất Ngôn là đặc biệt sao?”
Kinh Trập há miệng thở dốc, cuối cùng nói: “… Em đan cho rất nhiều người.”
Lâm Kiêu bĩu môi: “À, cho nên anh không có!”
Kinh Trập: “…”
Lâm Kiêu quanh co lòng vòng dò hỏi: “Em đối xử với Châu Bất Ngôn khá tốt, em cảm thấy anh ta được lắm sao?”
Kinh Trập lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Con người anh ấy khá tốt.”
Lâm Kiêu hận không thể bịt lỗ tai lại: Anh không muốn nghe!
Nhưng vẫn ngẩng đầu hỏi: “Anh ta tốt ở chỗ nào?”
Kinh Trập ngẫm nghĩ: “Thì… đẹp trai này, tính cách cũng tốt, còn hay tặng quà cho em nữa.”
Cô rất ít khi tặng đồ mình tự làm cho người khác, bởi vì những thứ đó đều không đáng giá, cũng không phải rất xinh đẹp, chỉ là một chút tâm ý nhưng lại sợ tâm ý của mình bị coi thường.
Lâm Kiêu hừ nhẹ một tiếng: “Anh cũng thích, nhưng không thấy em tặng cho anh.”
Kinh Trập chỉ chỉ tấm bùa bình an trong tay anh: “Hửm?”
Lâm Kiêu: “Dù sao em cũng đối xử với anh không tốt.”
Kinh Trập cũng không tức giận, chỉ cảm thấy anh giống như một bạn nhỏ vô cớ gây sự, vì thế đứng dậy vỗ vỗ đầu anh như đang dỗ trẻ con: “Anh, anh đi ngủ một giấc đi! Nghỉ ngơi không tốt dễ dẫn đến tinh thần thất thường lắm đấy.”
Anh nghe ra được cô đang nói anh tinh thần thất thường.
Vừa khen ngợi người khác xong giờ đến lượt anh thì lại nói tinh thần thất thường.
Lâm Kiêu trở về phòng, đứng trước gương quan sát mình một chút, rồi nhắn tin hỏi Trần Mộc Dương: Tớ đẹp trai không?
Nhĩ Đông Trần: Thiếu gia đẹp trai nhất thế giới, anh tuấn nhất vũ trụ.
Nhĩ Đông Trần: Nhưng mà, đã hơn nửa đêm, cậu hỏi câu này nghe đáng sợ quá.
Song Mộc Lâm: So với Châu Bất Ngôn thì sao?
Nhĩ Đông Trần: Hóa ra là bởi vì vậy.
Mẹ kiếp, cậu sớm hay muộn gì cũng biến thành thằng ngốc thôi.
Lâm Kiêu cảm thấy không phục, dựa vào cái gì mà Châu Bất Ngôn lại có thể từng bước tiến tới còn anh chỉ có thể né xa ba thước?
Cả đêm anh đều nằm mơ mình và Châu Bất Ngôn cãi nhau.
Hơn nữa anh cũng cảm thấy mình so với Châu Bất Ngôn đẹp trai hơn.
Không, là thẩm mỹ của Thẩm Kinh Trập có vấn đề, hay là cô thích mấy loại ăn mặc đơn giản chất phác như thế?
Sáng hôm sau, Lâm Kiêu thay một bộ quần áo giản dị nhất, đơn giản nhất rồi mới đi ra ngoài.
Anh đi ra vườn hoa thấy Kinh Trập vừa làm cỏ vừa nghe chương trình phát thanh bằng tiếng Anh.
Vì thế anh đứng ở chỗ đó nhìn cô một lúc lâu, thẳng đến khi Kinh Trập nhìn thấy anh thì mới sửa sửa cổ áo, trên mặt giống như viết chữ giận dỗi và không phục.
Kinh Trập không chớp mắt nhìn anh một lúc, nhìn đến mức Lâm Kiêu cảm thấy ngượng ngùng, anh nhướng mày hỏi cô: “Em nhìn cái gì?”
Kinh Trập lắc đầu, thành thật nói: “Anh mặc như này… nhìn hơi ngốc nghếch.”
Lâm Kiêu bĩu môi: “Mỗi ngày anh đều ăn mặc style thì chưa từng thấy em khen, anh còn tưởng rằng em thích kiểu này.”
Kinh Trập khó hiểu nhìn anh, chỉ cảm thấy anh vẫn thần kinh thất thường.
Một lát sau, Lâm Kiêu còn hỏi: “Anh so với Châu Bất Ngôn, ai đẹp trai hơn?”
Anh cảm thấy mình còn có thể nói ra câu anh thích em, em có thể cũng thích anh được không.
Kinh Trập rốt cuộc nhịn không được nói: “Anh rốt cuộc là làm sao vậy, gần đây anh rất kỳ lạ?”
Lâm Kiêu nhìn mấy gốc cây hoa hồng, năm nay thời tiết quá lạnh, cây cối trong vườn đều không phát triển tốt được.
Ngày nào Kinh Trập cũng có ý định trồng một ít rau ở chỗ này, vì thế ma xui quỷ khiến thế nào Lâm Kiêu lại nói: “Anh định chuyển bớt hoa hồng chỗ này đi, để đất cho em trồng đậu phộng.”
Kinh Trập sửng sốt, trong lòng vẫn biết không có khả năng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Thật sự có thể sao?”
Không phải cô muốn trồng đậu phộng, cô chỉ muốn biết nơi này liệu có thể trồng được đậu phộng hay không thôi.
Từ trước đến giờ cô chưa nhìn thấy người trong thành phố trồng đậu phộng.
Lâm Kiêu nhìn cô: “Đương nhiên có thể, nhưng em cũng biết là đất trong thành phố rất đắt, miếng đất này là anh để dành cho vợ anh.”
Kinh Trập: “… Vậy anh trêu đùa em làm gì?”
Lâm Kiêu chăm chú nhìn cô một lát, cuối cùng nhụt chí nói: “Đúng là đầu gỗ.”
Anh bị lạnh đến mức hàm răng va vào nhau, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, một câu “để dành cho em” cuối cùng chưa nói ra miệng.
Bất kể Châu Bất Ngôn được đằng chân lân đằng đầu, thì anh ta cũng không thể quấy nhiễu Kinh Trập của lúc này được.
Anh đi vào phòng, vội vàng báo chiến tích cho Trần Mộc Dương: “Tớ cảm thấy tớ đang đứng ở đỉnh cao của đạo đức, tớ thăng hoa rồi.”
Kinh Trập vừa định đi vào nhà thì nghe thấy có tiếng người gọi cô: “Muội Muội.”
Cô tìm nửa ngày, cuối cùng mới phát hiện tiếng nói phát ra từ cameras trong sân.
Cô gọi một tiếng: “Chú?”
Lâm Chính Trạch “ừm” một tiếng: “Đừng bận rộn làm việc nữa, đi học bài đi! Lâm Kiêu nói chuyện hành xử không giống ai, cháu đừng để ý đến nó, khi nào về chú sẽ dạy dỗ nó sau.”
Kinh Trập há miệng thở dốc: “Không phải, chú, anh ấy không…”
__ để dành cho vợ anh.
Kinh Trập mím môi, là tự anh nói chuyện không đàng hoàng, cô cũng không có cách nào giải thích giúp anh, chỉ có thể mặc anh tự cầu phúc..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.