Gần đây Lâm Kiêu rất phiền muộn, bởi vì Kinh Trập bỗng nhiên không còn chút thời gian rảnh nào.
Cô làm cùng lúc hai công việc bán thời gian, ngoài làm thêm ở quán cà phê, cô còn đi làm gia sư, một chút thời gian ít ỏi còn lại đương nhiên sẽ dành cho bà.
Cô còn phải lo nghĩ chuyện báo danh, hầu như không có thời gian dành cho anh.
Sau khi buông xuống phiền muộn, anh cho rằng đây chính là thời điểm để anh bồi dưỡng tình cảm, thậm chí anh còn nghĩ đến việc đi du lịch với Kinh Trập sau khi tốt nghiệp.
Bởi vì sức khoẻ của bà vừa mới hồi phục, Kinh Trập cũng không muốn đi đâu xa.
Thế nên, kế hoạch của anh là sau khi điền xong giấy xác nhận nguyện vọng sẽ đi chơi trong tỉnh vài ngày.
Đến lúc đó sẽ kêu bố mẹ anh đến thăm bà mỗi ngày.
Cứ tưởng rằng mình đã suy nghĩ thấu đáo rồi, chỉ cần thương lượng với cô nữa là xong, ai ngờ mình đã quá xem nhẹ mọi việc.
Ngày thứ hai sau khi có kết quả, anh ngủ quên mất, khi tỉnh dậy thì Kinh Trập đã đi rồi.
Cô viết cho anh một tờ giấy note, đồ ăn sáng đặt ở trên bàn, anh dậy tự hâm nóng lại rồi ăn.
Cô nói cô đến quán cà phê làm thêm, anh nhớ quán cà phê đó nằm ở ngã rẽ ngoài khu chung cư, cửa ra vào rất nhỏ, lối vào là một gian hai tầng.
Lúc ăn cơm Lâm Kiêu vẫn luôn chau mày, anh nhắn tin hỏi cô tại sao không nói gì với anh.
Vì cô đang bận nên qua một lúc sau mới gửi tin nhắn thoại cho anh, cô hạ thấp giọng, vội vàng nói: “Lúc phỏng vấn em thấy không có cơ hội nên không nói với anh, đột nhiên hôm qua nhận được thông báo đi làm, mà tối hôm qua em bận quá nên quên mất.”
Lúc đó trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện thành tích, hơi đâu nhớ tới mấy việc này.
Anh ăn cơm xong thì nói tạm biệt bà, dặn hộ lý chăm sóc bà cẩn thận, tiện thể để lại số điện thoại của mình.
Nếu không liên lạc được với Kinh Trập thì còn liên lạc được với anh.
Anh không kêu tài xế đến đón, cũng không bắt xe, niềm vui thành tích bị vơi đi một chút, không mấy hứng thú trả lời tin nhắn hỏi thăm và chúc mừng của bạn bè họ hàng.
Trần Mộc Dương thi được 521 điểm, vừa hay sát nút điểm chuẩn, sáng sớm đã cười tươi như hoa, chạy đi khắp nơi khoe khoang.
Thành tích của Giang Dương tốt hơn một chút, 546 điểm, nhưng thành tích lúc thi thử của cậu ta cũng đã tốt rồi.
Vốn dĩ cậu ta nghĩ mình có thể thi được ít nhất trên 550 điểm, kết quả lại thấp hơn so với dự tính.
Kết quả vừa ra, cậu ta đã định từ bỏ nguyện vọng một.
Có nhà vui, có nhà buồn.
Thầy cô cũng rất vui mừng, giáo viên chủ nhiệm lớp điên cuồng phát lì xì trong nhóm chat, chúc mừng cả lớp hoàn thành năm Mười Hai một cách tốt đẹp, bước vào một cuộc hành trình mới.
Thầy Đặng vui mừng vì cả lớp đều đạt sáu trăm điểm trở lên.
Người xếp ở vị trí thứ nhất thậm chí còn đạt đến bảy trăm điểm, xém chút nữa trở thành người có điểm cao nhất.
Thành tích của lớp thử nghiệm và lớp ôn tập càng ưu tú hơn.
Tóm lại khắp nơi đều là không khí vui mừng.
Có thể nói, về mặt bằng chung, khóa học sinh này có trình độ tốt nhất trong các kỳ chiêu sinh của trường cấp ba.
Trong nhóm lớp đang hú hét, than thở về những tủi thân, đau khổ, đấu tranh của bản thân trong năm Mười Hai.
Nói một hồi, dường như cũng không có gì ghê gớm cho lắm.
Thay vào đó, mọi người bắt đầu bàn luận những tình tiết thú vị, bầu không khí trở nên thoải mái hơn.
Lâm Kiêu đi đến tiệm cà phê, nhét điện thoại vào túi quần, lúc anh đẩy cửa bước vào, chuông cửa vang lên khe khẽ.
Bên trong có người nói: “Xin chào quý khách.”
Anh ngồi ở trước cửa sổ, tùy ý gọi một ly Latte, ánh mắt hơi chần chừ, không nhìn thấy Kinh Trập đâu cả.
Anh nắng mặt trời chiếu qua ô cửa, rót xuống bàn một mảnh vàng ươm.
Sau khi trái tim treo lơ lửng được buông xuống, cả thế giới dường như trở nên chậm rãi ấm áp.
Quán cà phê này không lớn cũng không nhỏ, lầu một có khoảng bảy tám chỗ ngồi, lầu hai chắc sẽ có mèo.
Trên cửa thang máy có dán bản chỉ dẫn hình mèo con.
Anh nhìn chằm chằm một lúc, nghĩ rằng Kinh Trập chắc đang ở trên lầu.
Qua một lúc sau, quả nhiên nhìn thấy cô đi từ trên lầu xuống, trên người mặc một bộ đồng phục nhân viên quán.
Quần áo rất vừa người, phác hoạ ra đường nét trên cơ thể cô.
Hình như sau khi tốt nghiệp mỗi người đều có những thay đổi vi diệu.
Có những khoảnh khắc, anh cảm thấy cô có chút xa lạ.
Cô cầm theo một cuốn sổ nhỏ, nghiêm túc ghi chép những lời dặn dò của quản lý.
Giống như có cảm ứng vậy, đột nhiên cô nhìn sang đây, ở một khoảng cách không xa, nhìn anh một cách ngạc nhiên, sau đó cười với anh.
Cô nghiêng đầu lắc cuốn sổ trong tay, ý là: Em đang bận.
Cảm giác xa lạ phút chốc tan biến.
Cô làm việc gì cũng rất nghiêm túc, nhìn thì ngây thơ đơn thuần, nhưng xác định rất rõ ràng bản thân mình muốn gì.
Cô cũng không phải là một người liều mạng, nhưng luôn hướng tới mục tiêu đã xác định.
Lâm Kiêu đưa tay lên, vẫy nhẹ một chút, ý là em cứ làm việc của em đi, không cần để ý đến anh.
Tuy không quá vui vẻ, nhưng anh cảm thấy như vậy mới là bình thường.
Nếu cô không làm gì mà chỉ ở với anh thì đó mới là bất thường.
Chỉ là anh bị tình yêu cuồng nhiệt che mờ hai mắt, quên đi sự khác biệt to lớn giữa hai người.
Từ tính cách cho đến thói quen, từ nguyên tắc làm việc cho đến kế hoạch tương lai, có thể nói là khác một trời một vực.
Không biết vì sao anh lại nhớ đến câu nói đó của cô: “Em phải chăm sóc cho bà, thi lên đại học cũng sẽ ở chung với bà, nếu bà xảy ra chuyện gì, em sẽ ở bên bà trước, những chuyện khác vứt sang một bên.
Em với bà không có tiền tiết kiệm, kể cả có cũng không tiêu xài hoang phí, chúng ta quá khác nhau.
Nếu như anh không để ý, chúng ta có thể thử xem.”
Lúc đó nghe không lọt tai mấy lời này, chỉ biết vui sướng khi chiếm được lợi thế, anh cảm thấy không có gì là không thể khắc phục.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, Kinh Trập vẫn luôn lý trí hơn anh.
Đến bây giờ anh cũng không cảm thấy hối hận, chỉ là đột nhiên có chút buồn bã.
Anh cảm thấy mình đã sớm mất đi lý trí, còn cô trước sau như một, vẫn luôn tỉnh táo như vậy.
Nhịn không được lại bắt đầu ghét cô, ghét cô tại sao lại xuất hiện.
Rõ ràng tối hôm qua còn cho rằng mình là người hạnh phúc nhất thế giới này, hôm nay lại thấy rằng mình chỉ là loại cát sỏi hèn mọn.
Cứ nghĩ rằng đã có một cái kết tươi đẹp cho một mối tình đơn phương, không ngờ tâm trạng lại bị cô làm cho hỗn loạn.
Hai người mặt đối mặt trong chốc lát, sau đó anh cũng không nhìn cô thêm lần nào nữa.
Ngồi ở đấy nghịch điện thoại một lúc, cho đến khi ba mẹ hối anh về nhà, trách anh cứ bám dính lấy người ta.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, bà sẽ có ý kiến về anh.
Anh cười cười, lại giương mắt nhìn Kinh Trập.
Ngày đầu tiên cô đi làm, luôn có người hướng dẫn cho cô làm quen với công việc, xem ra rất bận rộn.
Qua một hồi lâu, Kinh Trập tận dụng được một chút thời gian rảnh rỗi ít ỏi lúc đi vệ sinh, trả lời anh bằng một cái mặt khóc: Phức tạp quá.
Sau đó hối anh về nhà: Anh, đừng ngồi đợi nữa, ở đây chán lắm.
Cô gửi một cái icon hôn hôn.
Nháy mắt, anh lại tha thứ cho cô rồi.
Người ở bên kia rất nhiều, Kinh Trập không có nhiều thời gian rảnh rỗi, mà kể cả có đi nữa thì cô cũng sẽ không lười biếng lúc làm việc.
Thật ra anh ngồi ở đây chỉ vì muốn vơi bớt cảm giác ngột ngạt trong lòng mà thôi.
Lâm Kiêu thở dài một hơi, tuân lệnh trả lời: Được.
Qua ngày thứ ba mới quen với công việc, trước đó chỉ được tính là đào tạo công việc.
Ca làm cố định của cô là vào buổi chiều, nhưng cô vừa mới nhận thêm một công việc gia sư, cô còn phải chăm sóc cho bà nội, đã mệt rồi còn phải lo chuyện nguyện vọng.
May là mục tiêu của cô vẫn luôn rõ ràng, cũng đã hiểu rõ từ sớm nên cứ điền thẳng vào thôi.
Năm hàng nguyện vọng, cô chỉ điền hai cái.
Để tránh xác suất một phần nghìn, cái cuối cùng cô dùng để làm dự phòng.
Cả năm hàng Lâm Kiêu đều điền vào Lâm Đại, không dám báo danh trường thứ hai, anh sợ bị trượt, vuột mất cơ hội khó khăn lắm mới có được.
Không cùng một chuyên ngành, phải chấp nhận điều chỉnh.
Kinh Trập phàn nàn một câu: “Hay là anh điền hết đi!”
Với điểm số của anh thì quả thật có hơi nguy hiểm.
Lâm Kiêu từ chối: “Không thì đi học lại thôi.”
Quá trình chờ đợi kết quả trúng tuyển vừa lâu vừa tra tấn người, dường như mỗi ngày anh đều phải đi tra xem tình hình trúng tuyển của mình như thế nào rồi.
Lúc công bố kết quả trúng tuyển, thậm chí anh còn chưa kịp phản ứng lại, qua một lúc lâu mới ấn vào ngực mình, thở dài một hơi.
Tốt quá rồi.
Kinh Trập bận rộn đi làm thêm, thật ra cô không túng thiếu gì lắm, chỉ là cô cảm thấy nếu không làm một việc gì đó, ngồi không mỏ vàng cũng ăn hết.
Sức khỏe của bà không còn tốt như trước, nếu cô không sớm ngày đứng vững, cô biết bà sẽ lo lắng cho cô.
Kiếm tiền không hề dễ dàng như trong tưởng tượng.
Làm thêm một lúc hai công việc khiến cô mệt nhoài, mỗi ngày về nhà chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
Có lúc phải vật lộn ngồi dậy gửi cho Lâm Kiêu một tin nhắn, nhưng cũng chỉ gửi một câu: “Ngủ ngon.”
Thỉnh thoảng cũng cảm thấy áy náy, dường như lúc anh hẹn hò với cô, cô đã không thể mang lại niềm vui cho anh, ngược lại anh phải luôn thích nghi với tiến độ của cô.
Cuối tháng Bảy, lần đầu tiên Kinh Trập nhận được tiền lương, là tiền lương của tiệm cà phê, vừa đúng bốn nghìn tệ.
Cô rất vui, đây là số tiền đầu tiên mà cô kiếm được.
Cô muốn chia sẻ niềm vui này với Lâm Kiêu, lúc mở khung chat ra cô mới phát hiện, mấy ngày hôm nay bọn họ chẳng nhắn gì ngoài chào buổi sáng và chúc ngủ ngon.
Thậm chí Kinh Trập còn không biết dạo gần đây anh đang làm gì.
Cô xin nghỉ hai ngày, lúc rảnh rỗi rồi lại không dám đi tìm anh.
Chắc do cô nhận ra đã lâu rồi hai người không nói chuyện với nhau, giữa cả hai đột nhiên trở nên xa lạ.
Thậm chí cô còn nghi ngờ rằng mình có phải đang hẹn hò không?
Cô không đi hỏi trực tiếp, thay vào đó đi lòng vòng xem vòng bạn bè của anh.
Phát hiện đã ba ngày rồi anh không có động thái gì, bèn đi xem vòng bạn bè của Trần Mộc Dương và Giang Dương.
Trần Mộc Dương đã đi đến Florida với ba mẹ, còn Giang Dương đưa em gái đi Disney, cả hai người đều không ở Nam Lâm.
Vậy dạo gần đây anh làm gì?
Kinh Trập vuốt ve điện thoại một lúc, gọi điện thoại cảm ơn chú Lâm vì ngày hôm qua đã đến thăm bà.
Ngày hôm qua cô đang đi làm, lúc quay về mới biết.
Chú Lâm còn mua một chút thức ăn cho cô, cô nên cảm ơn chú ấy một tiếng.
Cô hỏi thăm chú ấy vài câu, nhưng không nghe ngóng được chút xíu tin tức nào về anh, vẫn không biết anh đang làm gì.
Sau đó cô không thể không gọi điện thoại cho dì Hình Mạn, biết được tin anh đi họp lớp rồi.
Anh rất ít khi tham gia mấy loại tiệc này, huống hồ Trần Mộc Dương và Giang Dương đều không có ở đấy.
Kinh Trập xem tin nhắn trong từng nhóm lớp, không thấy có lớp nào tổ chức họp lớp, cuối cùng chỉ có thể đoán là lớp Bốn anh học lúc trước.
Kinh Trập nhớ mình từng kết bạn với Hồ Hiểu Hiểu của lớp Bốn, lật mở đến phần hoạt động của đối phương, quả nhiên nhìn thấy ảnh họp lớp.
Cô phóng ảnh to lên xem thử có anh ở trong đấy không.
Tuy không nhìn thấy Lâm Kiêu, nhưng cô lại thấy Thư Oanh.
Cô sắp quên mất cô ta rồi, năm nay nay cô ta cũng thi rất tốt, thành tích gần gần với Lâm Kiêu.
Cô có hơi ghen một chút, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đào xem tất cả những người bạn mà cô quen biết có xuất hiện trong bữa tiệc hay không.
Sau đó cô nhìn thấy một bình luận: anh Thủy sẽ không di tình biệt luyến* đấy chứ? Hôm nay người đó thật xinh đẹp.
(*Di tình biệt luyến: Cắt đứt một mối quan hệ với ai đó và chuyển sang một mối quan hệ khác.)
Trong đầu đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ ngớ ngẩn, có khi nào anh đột nhiên nhận ra bản thân cô mờ nhạt quá không?
Cô muốn vào xem người bạn kia còn động thái nào khác không, bỗng nhiên có chút ngây người, không biết bản thân mình đang làm cái gì.
Quanh co vòng vèo đến mức khó chịu.
Cô nhắm mắt lại, hít thở nhẹ nhàng, im lặng suy nghĩ một lúc.
Cuối cùng cô cũng nhận ra, cô đang sợ.
Sợ anh đã hối hận.
Trong nhóm lớn đang nhắc đến bức tường tỏ tình, cô tê dại lướt xem, có người phát hiện miếng giấy note tỏ tình với Kinh Trập không còn nữa, không biết là ai đã xé đi rồi.
Có thể do kỳ nghỉ kéo dài, ngay cả việc này cũng trở thành đề tài bàn tán sôi nổi.
Bạn học Giáp: Chắc là người viết làm đó! Giữ lại làm kỷ niệm, hoặc đang tiêu hủy “chứng cứ phạm tội”.
Bạn học Ất: Không sợ bị anh Thủy ám sát sao? Hahaha.
Bạn học Bính: Cũng có thể là fan couple của anh Thủy và chị Thủy làm đó.…
Thật ra cũng có thể bị xé do nhầm lẫn.
Kinh Trập không hứng thú với đề tài này, thậm chí cái người được suy đoán là chủ nhân của miếng giấy note kia cô cũng không quen lắm, ngay cả tên cũng đoán không ra.
Lúc cô đang định thoát ra thì nhìn thấy một cái nickname quen thuộc.
Ôm Lấy Mùa Xuân: Tôi xé đấy.
Bạn học Giáp:?
Bạn học Ất:??…
Bạn học N:!!!!!!
Xuất hiện một loạt các dấu chấm hỏi và dấu chấm than, thậm chí có người còn không tin đây là lời của Lâm Kiêu, cũng không thể tin được Lâm Kiêu lại có thể làm ra chuyện đó.
Không biết ai đó hỏi một câu: Không phải chứ lớp trưởng? Chỉ là một tờ giấy thôi mà?
Bạn học Giáp: Mạnh mẽ lên án hành vi trái đạo đức của cậu!
Bạn học Ất: Hành vi của cậu là đang chà đạp lên trái tim của một người con trai đấy!
Bạn học Bính: Thật quá đáng!
Lông mày của Kinh Trập hơi động đậy, đột nhiên có mộ loại cảm giác kỳ lạ.
Sau đó liền nhìn thấy——
Ôm Lấy Mùa Xuân:… Tôi viết đấy.
Ôm Lấy Mùa Xuân: Người xé cũng là tôi.
Ôm Lấy Mùa Xuân: Tôi chuẩn bị đưa cho bạn gái tôi làm kỷ niệm.
Cả nhóm chat im lặng vài giây, sau đó tin nhắn nhanh chóng bị trôi lên trên.
Mấy con cá cảnh hay lặn trong nhóm cũng ngoi lên biểu thị sự ngưỡng mộ.
Bạn học Đinh: Cảm giác như phát hiện chuyện gì đó rất khủng khiếp.
Bạn Học Mậu: Lượng tin tức siêu lớn.
Bạn học Tuất: Đây là nội dung mà tớ có thể nghe miễn phí sao?…
Nhịp tim của Kinh Trập gia tăng đột ngột, bỗng nhiên đóng nhóm chat.
Lâm Kiêu đang trong tiệc họp lớp, có chút buồn chán, có một cô gái anh không quen biết mấy cứ trêu chọc anh và Thư Oanh.
Không nói thẳng với anh, mà nhỏ giọng thảo luận với cô gái bên cạnh.
Đúng lúc anh có thể nghe thấy.
Câu chữ giữ đúng chừng mực, không quá trắng trợn, nhưng lại ám chỉ trong từng lời nói.
Tiếc cho anh và Thư Oanh môn đăng hộ đối, tại sao lại có một Thẩm Kinh Trập chen chân vào.
Thậm chí còn ví dụ giống như giữa hoàng tử và công chúa lại xuất hiện một cô bé Lọ Lem.
Không cảm thấy xúc phạm, ngược lại rất buồn cười.
Nếu như con người chỉ cần cân nhắc vài thứ đơn giản như tiền bạc và gia cảnh thì anh đã không phải lo được lo mất như vậy.
Có người hỏi anh, tại sao bạn gái không đi cùng? Anh trả lời một câu bận việc, đi họp lớp đa số là những người cô đơn lẻ bóng, thi thoảng sẽ có một hai đôi ngồi gần nhau.
Vốn dĩ cũng không cảm thấy quá lạc lõng, nhưng đột nhiên lại không còn chút hứng thú nào.
Người đông, không khí rất náo nhiệt, nhưng âm thanh nho nhỏ của cô gái kia cứ chui vào tai anh.
Anh cũng lười để ý, nếu ở nơi này náo loạn cùng người khác thì có vẻ không tốt lắm, Kinh Trập biết được cũng sẽ không vui.
Anh thay đổi vị trí để suy nghĩ, giữ cho đôi tai thật yên lặng.
Mở điện thoại vào nhóm chat thì nhìn thấy tin nhắn về bức tường tỏ tình, sau đó liền thu hồi.
Nhìn thấy tin nhắn lớp nhảy liên tục, anh lại rất bình tĩnh, đột nhiên nhận ra anh thích cô nhiều hơn anh tưởng.
Trong buổi tiệc cũng có người ngạc nhiên hô “mẹ kiếp” một tiếng, ngẩng đầu lên hỏi Lâm Kiêu: “Lớp trưởng, là cậu viết thật sao?”
Lâm Kiêu “ừm” một tiếng.
Người kia giơ ngón tay cái với anh: “Lớp trưởng, ghê thật ghê thật.”
Anh cười một tiếng.
Khi cửa bị đẩy ra, anh là người sau cùng quay đầu lại, bất ngờ nhướng mày, nhìn Kinh Trập bước từng bước về phía anh.
Cô cúi người xuống xin lỗi mọi người trước: “Thật ngại quá, tớ tìm anh ấy có chút việc.”
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô khẽ kéo tay anh: “Có thể về trước được không?”
Cô cũng có thể gọi điện kêu anh ra ngoài, nhưng cô lại muốn chứng minh danh phận của mình một chút.
Trái tim Lâm Kiêu nhảy lên, xoay người nói lời tạm biệt với mọi người.
Lúc xuống lầu anh đã thanh toán trước, sau đó cô kéo tay chạy ra ngoài.
Bên ngoài, ánh đèn neon lấp lánh, cảnh sắc của Nam Lâm vào ban đêm vừa lộng lẫy lại bắt mắt.
Anh nghiêng đầu hỏi cô: “Đi đâu đây?”
Kinh Trập cũng không biết, bỗng nhiên chỉ muốn gặp anh, rất muốn ở riêng với anh một lúc.
Vị trí của nhà hàng có hơi vắng vẻ, vốn dĩ cô muốn bắt xe, nhưng rẽ trái rẽ phải một hồi lại kéo anh lên một cây cầu lớn bắc qua sông.
Đây là cây cầu lớn nhất Nam Lâm, lúc đi lên giữa cầu, trong đêm tối thậm chí còn chẳng thể nhìn rõ đâu là đầu cầu, đâu là cuối cầu.
Thế giới rộng lớn bao la, con người lại như một hạt cát.
Thế nhưng hai ngôi sao nhỏ bé gặp nhau cũng đã đủ để thắp sáng cho nhau.
Trong đêm yên tĩnh không người, Kinh Trập kiễng chân lên hôn anh một cách non nớt.
Lâm Kiêu dựa lưng vào lan can, đột nhiên cất tiếng cười khẽ.
Kinh Trập dừng lại, chăm chăm nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
Lâm Kiêu lắc đầu, vẫn còn cười cười: “Lúc nãy em giống như…”
Kinh Trập: “Hửm?”
Lâm Kiêu đã chuẩn bị sẵn tư thế bỏ chạy, bước ra sau một bước, nói: “Giống như chú lợn nhỏ gặm cải trắng.”
Kinh Trập tức giận đánh anh, cuối cùng khó chịu nói: “Em không hôn anh nữa đâu.”
Lâm Kiêu ngây người, thầm mắng bản thân, sau đó kéo cô lại: “Anh xin lỗi, anh sai rồi, Muội Muội đừng đối xử với anh như vậy mà, anh là con lợn, anh gặm em.”
Anh giữ lấy cổ của cô, thật sự gặm cắn đôi môi cô.
Khoảnh khắc đó dường như còn tình sắc hơn cả hôn môi, Kinh Trập tức giận một lúc rồi bật cười, giơ chân đá anh: “Đồ phiền phức.”
Nói một cách hữu khí vô lực, rất mềm mại.
Lâm Kiêu kề trán mình lên trán của cô, suy đoán nguyên nhân vì sao cô lại đột ngột tìm đến đây: “Em nhìn thấy tin nhắn trong nhóm lớp rồi à?”
Kinh Trập gật gật đầu.
Lâm Kiêu “chậc” một tiếng, ra vẻ đáng thương, phóng đại nói: “Làm sao đây, anh yêu em, yêu đến mất hết tôn nghiêm.”
Kinh Trập dùng hai tay ôm lấy mặt anh, nghiêm túc hôn một cái.
“Hôm nay em chỉ muốn biết dạo gần anh đang làm gì, lật tìm tất cả những hoạt động của những người có liên quan đến anh.”
Lâm Kiêu kinh ngạc: “Sao em không hỏi thẳng anh?”
Kinh Trập hạ mi mắt: “Đã nhiều ngày rồi anh không nói chuyện với em, em cũng không nói gì với anh.
Tự nhiên em lại sợ anh hối hận.
Bởi vì dường như em chẳng thể cho anh một thứ gì, em nghe người khác nói anh đến đó là vì Thư Oanh.”
Lâm Kiêu cảm thấy có chút vớ vẩn: “Còn không phải vì anh sợ em mệt quá, không muốn làm phiền em, để em nghỉ ngơi nhiều hơn sao? Sao em lại nghĩ lung tung thế hả? Có trời đất chứng giám, anh chưa nói với cậu ta một câu nào, cũng không biết cậu ta sẽ tới.”
Kinh Trập ngẩng đầu nhìn anh, khẽ nhíu mày: “Có thể do anh ngốc.”
Lâm Kiêu: “?”
Kinh Trập nhéo má anh, buồn bực nói: “Em nói là, em rất thích anh, không muốn mất anh.
Có thể do em làm chưa tốt, nhưng em sẽ cố gắng thay đổi, đừng thất vọng về em nha.”
Lâm Kiêu ngây người, rồi đột nhiên bật cười, ôm cô vào lòng, muốn khảm cô vào trong tim.
“Muội Muội, anh thật sự, rất yêu em.”
Sẽ vì dáng vẻ lạnh lùng của em mà cảm thấy lạc lõng, nhưng nếu như em bước về phía anh thêm một lần nữa, dường như cả thế giới đều sáng bừng lên.
Chỉ cần em nói yêu anh, anh sẽ tha thứ tất cả những lần hờn ghen và cả sự bất an.
“Này, chú lợn nhỏ, nên về nhà rồi.” Kinh Trập khều khều anh.
Anh liền cảm thấy không vui: “Có thể về nhà cùng em không?”
Kinh Trập lắc đầu: “Không được.”
Nếu để chú và dì biết được, chắc chắn họ sẽ cảm thấy hai người không biết chừng mực.
Lâm Kiêu bĩu môi: “Lúc nào mình mới cưới nhau được đây!”
Kinh Trập phì cười: “Anh lo nghĩ sớm quá rồi đấy.”
Lâm Kiêu hừ nhẹ: “Đến tên con là gì anh cũng nghĩ ra rồi.”
Khuôn mặt Kinh Trập đỏ bừng, nhéo anh một cái.
Lâm Kiêu trốn tránh, thuận thế ôm eo cô: “Gặm thêm xíu nữa được không?”
Kinh Trập nhón chân làm bộ muốn hôn anh, lúc môi sắp chạm môi lại quay mặt đi, nhìn yết hầu của anh chịu không được mà cử động, ôm mặt cười khúc khích.
Gió thổi qua lồng ngực, nơi đó có tuổi trẻ và nhiệt huyết dâng trào.
Hai người họ tin rằng, cho dù có phải lòng nhau trong nháy mắt, thì khoảnh khắc đó vẫn mãi là khoảnh khắc vĩnh hằng.
—- Hoàn Chính Văn—-.