Tình Chung (Tình Cuối)

Chương 25:




Cận Ngôn về đến nhà, cả buổi tối cũng không ngủ được.
Hai con mắt cậu sưng như hai hạt đào, nằm ở trên giường, nhớ lại từng chuyện một. Nghĩ xem mình đã làm cái gì, đã nói cái gì, có phải trong lúc vô tình cậu lại gây nên họa gì, mới có thể khiến cho Bạch Hạo chán ghét cậu đến như vậy.
Nhưng mà Bạch Hạo kêu cậu đi bảo vệ Tống Tư Nhạc, cậu đi, Tống Ttư Nhạc cuối cùng cũng không có một chút thương tích. Chuyện cậu đánh Khổng Nghị, chú Lý của cậu cũng đã nói không sao, sẽ không có ai đến tìm cậu hay Bạch Hạo để gây rắc rối.
Suy nghĩ rất lâu, Cận Ngôn cũng không tìm ra được đáp án. Cứ như vậy hết lần này tới lần khác, trời cũng đã dần sáng lên, mãi đến khi bên ngoài có mấy ông cụ mở radio để tập thể dục, Cận Ngôn cũng chưa ngủ được.
Vốn dĩ cậu mấy hôm nay đã vô cùng bận rộn, tối hôm qua còn thức trắng một đêm, bây giờ đôi mắt đã đau sắp chết, một chút ánh sáng xuyên vào cũng có thể làm cậu rơi nước mắt.
Trong đầu cứ có âm thanh ầm ầm vang lên không ngừng nghỉ, giống như là có ai đó đang đánh trống ở bên trong.
Cận Ngôn đang chuẩn bị đi rửa mặt, di động đột nhiên vang lên, là tin của Lý Thư Ý chuyển tới, đại khái là thông báo mình 10 giờ sáng nay sẽ đến.
Cận Ngôn trả lời: Dạ chú Lý, con sẽ tới đón chú.
Cậu nhìn dồng hồ, tính toán một chút, thấy mình có thể ngủ thêm hai tiếng nữa. Cậu không đi rủa mặt nữa, kéo chăn đắp lên người, cậu phải nghĩ ngơi một hồi, nếu không lát nữa sẽ không lái xe được.
Kết quả cậu lại ngủ say như chết, ngay cả chiếc điện thoại di động bên gối vang lên nữa buổi cũng không đánh thức cậu dậy đươc. Lý Thư Ý xuống máy bay không nhìn thấy Cận Ngôn, gọi điện thoại mấy lần cũng không có ai nghe. Đường Tuyết nói sẽ sắp xếp cho y một chiếc xe khác, y bảo: “Không cần, chắc là Cận Ngôn đang lái xe, không tiện nghe điện thoại, mọi người đi trước đi.”
Đường Tuyết nhìn sắc mặt tái nhợt của y có chút không yên tâm, từ buổi chiều hôm đó Lý Thư Ý một mình đi ra ngoài ra ngoài, Đường Tuyết cảm thấy có gì đó không đúng, cả người y như mất hồn, có khi cô báo cáo công việc với y, phải gọi mấy lần y mới có phản ứng lại.
Tổng thể mọi thứ có chút không giống với Lý Thư Ý.
Đường Tuyết khuyên vài câu, Lý Thư Ý vẫn kiên trì đứng chờ Cận Ngôn. Đường Tuyết nói muốn chờ cùng với y y cũng không cho, Đường Tuyết cũng không có cách nào, đành phải cùng những người khác đi trước.
Lý Thư Ý nhìn bọn họ rời đi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bây giờ y chỉ muốn ở một mình, không muốn nói chuyện với ai, càng không muốn động não để nói.
Lại đợi thêm một lúc, Cận Ngôn vẫn không nghe điện thoại, Lý Thư Ý dứt khoát tự mình đón taxi đi.
Tài xế hỏi y đi đâu, y nói vị trí khách sạn của mình ở. Chờ tài xế lái xe ra khỏi đường cao tốc, y mới đột ngột thay đổi: “Đến nghĩa trang Dương Sơn.”
Tài xế thông qua chiếc gương mà liếc nhìn y một cái, thầm nghĩ, làm gì có ai kéo một gương hành lý từ máy bay xuống lại đi đến nghĩa trang, thật là một người kì quái.
Tới nơi, Lý Thư Ý thanh toán tiền xuống xe. Y lập tức đi tới chỗ quản lý của nghĩa trang, tạm gửi hành lý của mình ở đây, lại mua thêm hai bó hoa, sau đó mới từ từ mà đi lên.
Nhân viên quản lý chỗ này nhận ra y, chờ y đi rồi, mới có người nhỏ giọng nói: “Cậu Lý lại tới nữa rồi này….”
“Đúng vậy….”
“Các cậu thử đoán xem lần này cậu ta sẽ ở lại bao lâu?”
“Ai mà biết được… haizzz”
Cuộc đối thoại kết thúc bằng một tiếng thở dài.
Cảnh quang trong nghĩa trang cực kì tốt, xung quanh đều trồng những cây cổ thụ cao to. Lý Thư Ý đi trên con dường dài rộng rãi, đi qua hết bia mộ này tới bia mộ khác, cuối cùng dừng trước hai bia mộ màu đen.
Bên trái, từ phụ Lý Văn Trác, người lập bia mộ Lý Thư Ý.
Bên phải, ái thê Lý Văn Anh, ngươi lập bia mộ Triệu Huy.
Lý Thư Ý đặt hoa lên trước hai bia mộ, rồi từ từ quỳ xuống.
Từ trước tới nay y đến chỗ này không có đứng, chỉ có quỳ.
“Thật xin lỗi, con chưa kịp chuẩn bị gì đã tới đây…. Chỉ là đột nhiên con rất nhớ hai người.”
Lý Thư Ý hướng qua cái mộ bia bên phải, cười nói: “Cô à, con đã gặp qua chú Triệu, ông ấy sống rất tốt. Con gái của ông ấy….” nhắc tới hai chữ 'con gái' này, Lý Thư Ý dừng lại một chút, ánh mắt mang theo vô tận đau khổ “……..cũng rất đáng yêu, người đừng lo lắng.”
Trên ảnh là một người phụ nữ với nụ cười dịu dàng mà nhìn y, Lý Thư Ý nhớ lại lúc bà ấy còn sống thực sự rất thích cười,nếu lúc đó đứa bé được sinh ra, khẳng định nó sẽ rất giống mẹ, y không biết nó sẽ còn đáng yêu như thế nào.
Lý Thư Ý lại hướng đên bia mộ bên trái nói: “Ba, gần đây con sống rất tốt.”
Nói rồi, y liền nắm chặt lấy tay phải, xoay cánh tay vào trong, không để vết sẹo dài gớm ghiếc kia bị lộ ra.
Nghĩa trang rất yên tĩnh, chỉ có một mình Lý Thư Ý ở đây. Y lải nhải, nhớ tới cái gì sẽ nói cái đó, bất tri bất giác, đã nói không ít lời.
Chỉ là đang nói, Lý Thư Ý từ từ ngừng lại. Đôi mắt y thẳng tắp mà nhìn về phía trước, biểu tình sinh động trên gương mặt bỗng hóa thành chết lặng.
Trước đây bọn họ không biết có bao nhiêu mong chờ được cùng y nói chuyện, mỗi lần y chú ý tới họ một chút, bọn họ liền vui vẻ không kể xiết.
Nhưng mà bây giờ, y nói rất nhiều, nói một cách cẩn thận, cũng sẽ không có ai trả lời y nữa.
Từ nhỏ Lý Thư Ý đã sống trong một gia đình đặc biệt kì quái.
Nhà người khác đều là nghiêm phụ từ mẫu, còn nhà y thì ngược lại. Ba của y Lý Văn Trác là một người đối với y có thể nói là cần gì cứ lấy, trong trí nhớ của Lý Thư Ý, đừng nói là đánh chửi, ngay cả một lần cao giọng dạy bảo cũng không có. Ngoại trừ việc này, y còn có một người cô nhỏ chỉ lớn hơn y 12 tuổi, cũng giống như thế đối xử với y cực kì tốt.
Đáng lý ra được sống trong một gia đình như vậy Lý Thư Ý nhất định sẽ rất hạnh phúc, nhưng mà y lại có một người mẹ rất đỗi kỳ lạ, bà ta tên Giang Mạn Thanh.
Từ lúc Lý Thư Ý còn rất nhỏ, y đã biết Giang Mạn Thanh vô cùng chán ghét mình.
Y còn nhớ rõ, có một lần y đưa tay muốn năm lấy Giang Mạn Thanh, kết quả vẫn chưa đụng được vào người đã bị bà ta dùng giầy cao gót đá lăn quay trên mặt đất. Còn may năm ấy là mùa đông, Lý Thư Ý mặc quần ào rất dày, may mắn hơn nữa là Lý Văn Trác trãi rất nhiều đệm dày trên đất. Nếu không với sức lực của bà ta, cho dù không đá Lý Thư Ý ngã chết, cũng sẽ biến y thành một tên đần độn. Khi đó y còn quá nhỏ, bị đá ngã cũng không dậy nỗi, Giang Mạn Thanh chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào y mà nói: “Dám còn lần sau tao sẽ đá chết mày.”
Vừa vặn lúc đó Lý Văn Anh tan học trở về, mới bước vào cửa đã nghe được câu nói này, cô bước lên ôm Lý Thư Ý vào lòng, đôi mắt đỏ hoe mà gào lên: “Chị bị điên rồi!” nhưng Giang Mạn Thanh lại bất động thanh sắc, đưa mắt liếc nhẹ Lý Văn Anh một cái, liền xoay người đi vào phòng ngủ.
Giang Mạn Thanh không chỉ thờ ơ với mỗi Lý Thư Ý, mà ở nhà bà ta cũng chưa bao giờ nói chuyện nhiều với ai, phần lớn thời gian đều ở trong phòng của mình.
Lý Văn Trác nấu cơm gọi bà ta ra ăn, bà ta cũng sẽ bưng chén ngồi cách một khoảng xa, nếu có ai tới gần bà ta một chút, bà ta liền chán ghét ra mặt.
Tuy rằng sống trong cùng một không gian, nhưng Lý Thư Ý luôn cảm thấy Giang Mạn Thanh phân chia ranh giới với mình rất rõ ràng. Một mình bà ta sống trong thế giới của bà ta, mà Lý Thư Ý bọn họ lại sống trong một thế giới khác, ai cũng không được vượt qua cái ranh giới này.
Đã có lần Lý Thư Ý cho rằng, gia đình nào cùng sẽ như thế, cũng đều có một bà mẹ kì lạ như vậy, vừa lạnh lùng còn vô cùng chán ghét con cái của mình.
Sau này y mới phát hiện, hóa ra không phải.
Mẹ của những người khác, đều sẽ vô cùng dịu dàng, sẽ nắm lấy tay của con mình, sẽ khom người hôn lên trán bọn họ, cũng sẽ vì bọn họ sinh bệnh mà trong lòng lo lắng, khổ sở.
Càng lớn lên, Lý Thư Ý càng cảm thấy đau khổ bởi sự thờ ơ của Giang Mạn Thanh dành cho mình, y sống khép kín, tính cách lại thêm phần kì quái.
Y đi ở trên đường, thấy một đứa trẻ khác đang không ngừng gào khóc, mẹ của đứa trẻ đó lại dịu dàng mà dỗ dành, y liền đứng ở một bên không chớp mắt mà nhìn vào bọn họ.
Cho đến khi người ta phát hiện ra sự kì quái của y, y mới vô biểu tình mà rời đi.
Bạn cùng bàn của y mang đến một hộp thức ăn nhanh do mẹ người ta làm, trong đó có đủ loại loại rau dưa hình thù động vật trông rất ngộ nghĩnh, các bạn học khác đều khen ngợi không ngớt lời, chỉ có y thừa dịp người ta không chú ý, đem hộp đồ ăn quăng xuống đất.
Bạn học cùng bàn oa oa khóc, cô giáo mới mắng cho Lý Thư Ý một trận, y bị mắng nhưng khuôn mặt vẫn không có chút cảm xúc nào.
Lý Văn Trác cùng Lý Văn Anh thấy được sự thay đổi của y, lại đối với y càng tốt hơn nữa. Nhưng dù cho bọn họ có đốt với y tốt đến thế nào đi nữa, cũng không thể bù đắp được sự thiếu thốn tình cảm trong y, tình mẫu tử có thể dùng một loại tình cảm khác thay thế sao? Nhất là Giang Mạn Thanh mỗi lần nhìn đến y đều chỉ hận không thể bóp chết y ngay lập tức.
Mãi cho đến khi Lý Thư Ý lớn lên một chút, lại nghe qua đủ lời bàn tán của xung quanh, y mới từ từ cẩn thận đem chuyện của ba mình và Giang Mạn Thanh từng mảnh ghép lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.