Tình Chung (Tình Cuối)

Chương 26:




Lý Văn Trác và Giang Mạn Thanh quen biết nhau từ nhỏ.
Họ sống trong một khu nhà, kiểu nhà ống mà hai người không thể chen lọt qua một cái cầu thang, đó là khu dành cho những gia đình có hoàn cảnh cực kì khó khăn.
Cha của Lý Văn Trác mất sớm, mẹ thì thân mang bệnh nặng, dưới ông còn có một cô em gái nhỏ, ông đã bỏ học từ sớm, ra ngoài kiếm tiền để phụ giúp gia đình. Về phần Giang Mạn Thanh, sau khi mẹ bà ta qua đời cha bà ta đã lấy người phụ nữ khác, sau đó còn sinh ra một đứa con trai, từ đó ông ta liền không quan tâm tới Giang Mạn Thanh nữa.
Bà ta theo sống cùng bà ngoại, nhưng thân thể của bà ngoại không tốt, cuộc sống của hai người họ vô cùng túng quẫn.
Nhưng Giang Mạn Thanh khi lớn lên lại vô cùng xinh đẹp.
Ở một nơi rách nát dơ bẩn, khắp nơi đều tỏa ra mùi hôi hám, người nào người nấy ai cũng trông có phần lôi thôi nhếch nhác, nhưng gương mặt của Giang Mạn Thanh lại khiến cho người ta nhìn một lần sẽ không bao giờ quên được.
Vì vậy, từ nhỏ Giang Mạn Thanh đã được rất nhiều đàn ông theo đuổi, Lý Văn Trác cũng là một trong số những người đó.
Chỉ là Lý Văn Trác diện mạo quá bình thường, học cũng không cao, nhà lại còn nghèo như vậy, ông tự hiểu hoàn cảnh của mình, cũng không có ước mơ trèo cao với Giang Mạn Thanh.
Ông chỉ lặng lẽ chăm sóc cho hai người bọn họ, trong nhà có thứ gì cũng sẽ đưa qua cho bà ta một ít.
Giang Mạn Thanh từ trước tới nay luôn không để Lý Văn Trác vào trong mắt.
Quá nhiều người theo đuổi săn đón làm cho tánh tham hư vinh của bà ta không dừng lại được, bà ta cảm thấy mình cùng những người khác không hề giống nhau.
Bà ta muốn thoát khỏi cái căn nhà chật chội này, từng bước từng bước đi lên, bà ta muốn trở thành người của tầng lớp cao hơn, muốn thay đổi một cuộc sống khác hoàn toàn.
Trong mắt Giang Mạn Thanh, Lý Văn Trác giống như một con ruồi bọ không cùng đẳng cấp với mình, ngay cả nâng giày cho bà ta cũng không xứng.
Mang theo dã tâm to lớn như vậy, Giang Mạn Thanh liền bỏ học.
Bà ta cặp kè hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, qua mỗi người đàn ông như vậy bà ta sẽ tìm được một người cao cấp hơn. Sau đó, trong một bữa tiệc, Giang Mạn Thanh đã gặp được Tần Quang Chí, con trai thứ ba của Tần gia.
Ở thành phố Kim Hải thời bấy giờ, Tần gia như ánh mặt trời ban trưa, vượt qua Tần gia là điều không ai dám nghĩ tới. Đặc biệt Tần Quang Chí lớn lên còn đẹp trai hào hoa như vậy, ông ta trở thành người tình trong mộng của rất nhiều thiếu nữ lúc ấy.
Giang Mạn Thanh khi đó mười chín tuổi, phát triển rất hoàn hảo, các đường nét trên cơ thể cong lượn mềm mại, cử chỉ dịu dàng quyến rũ kết hợp cùng khuôn mặt xinh đẹp.
không hề ngoài ý muốn, Tần Quang Chí bị khiêu khích.
Giang Mạn Thanh cuối cùng cũng được như ý nguyện, bà ta được bước vào nơi mà bà ta hằng khao khát, sống một cuộc sống tiêu tiền như nước mà bà ta luôn mong muốn.
Đáng tiếc, lúc đó Giang Mạn Thanh vẫn còn quá trẻ, bà ta cho rằng mình có thể dễ dàng đem trái tim nam nhân ra mà đùa bỡn, nhưng đâu biết được mình mới là kẻ bị đàn ông xem là món đồ tiêu khiển.
Một năm sau, Tần Quang Chí muốn kết hôn. Cuộc hôn nhân này có liên quan đến lợi ích của cả gia tộc, cho nên ông ta không một chút do dự mà vứt bỏ Giang Mạn Thanh.
Giang Mạn Thanh làm sao mà cam tâm, huống chi trước đó bà ta đã từng hai lần phá thai vì Tần Quang Chí. Bà ta đeo bám mãi không buông, sau đó cha mẹ của Tần Quang Chí biết chuyện, Giang Mạn Thanh không những không lấy được chút lợi lộc nào, còn bị người ta đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Lúc bà ta nằm ở bệnh viện không thể cử động nỗi, thì Tần Quang Chí và vị tiểu thư danh môn kia tiến hành hôn lễ xa hoa, được báo chí đưa tin rầm rộ. Về phần bà ngoại của Giang Mạn Thanh, sau khi nghe tin bà ta nhập viện lòng nóng như lửa đốt, trong lúc vội vàng đã trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống, qua đời.
Hung tin theo nhau kéo tới, thời điểm Giang Mạn Thanh suy sụp nhất, Lý Văn Trác đã đưa bà ta về nhà, còn giúp bà ta lo chu toàn cho hậu sự của bà ngoại.
Chỉ là sau lưng Lý Văn Trác, ông bị miệng đời cười nhạo, họ nói loại người như Giang Mạn Thanh đã bị người ta chơi nát, vậy mà ông cũng cần, ông cũng không chê bẩn.
Lý Văn Trác không hề lên tiếng đáp lại, chỉ âm thầm chăm sóc cho Giang Mạn Thanh.
Khi đó Giang Mạn Thanh bị kích động cực độ, cả người có chút điên loạn, lại ngã từ trên cao xuống vũng bùn nhơ thêm lần nữa, bà ta làm sao chấp nhận được. Bà ta không ngừng đánh mắng Lý Văn Trác, cười nhạo ông là loài cóc ghẻ mà dám học đòi ăn thịt thiên nga, nhưng đợi đến khi bình tĩnh lại, bà ta mới phát hiện, bên cạnh bà ta, ngoại trừ con cóc ghẻ này, đã không còn ai cần bà ta nữa.
Những gã đàn ông ngày xưa sớm tối săn đón bà ta cũng không biết đã biến mất từ lúc nào.
Không biết là xuất phát từ tâm lý trả thù hay là muốn báo ơn, Giang Mạn Thanh đã chủ động đề nghị kết hôn với Lý Văn Trác.
Lý Văn Trác biết Giang Mạn Thanh không yêu ông, thậm chí còn chán ghét ông, nhưng mà bà ta là người ông đã yêu từ nhỏ, ông làm sao đành lòng cự tuyệt.
Hai người kết hôn, Giang Mạn Thanh lại không cho Lý Văn Trác ở cùng một phòng. Ngàn vạn lần không nghĩ tới, cái yêu cầu khó khăn như thế, Lý Văn Trác cũng đồng ý. Sau đó có một lần, Giang Mạn Thanh uống say đã kéo Lý Văn Trác lên giường, trong lúc đó, miệng bà ta vẫn không ngừng gọi tên Tần Quang Chí.
Cũng chính vào lúc đó, mới có Lý Thư Ý.
Kỳ thật lúc đấy Giang Mạn Thanh đã muốn phá thai, bà ta làm sao có thể sinh con cho một người như Lý Băn Trác, chỉ là bác sĩ đã khuyên bà ta nên giữ lại, nếu phá đi về sau vĩnh viễn bà ta cũng sẽ không có con được. Hơn nữa, Lý Văn Trác ở trước mặt bà ta quỳ gối van xin thật lâu, bà ta mới miễn cưỡng chấp nhận sinh ra Lý Thư Ý.
Nhưng mà Lý Thư Ý đối với bà ta lại là một sự sỉ nhục, một sự sỉ nhục thời thời khắc khắc đều nhắc nhở bà ta rằng, bà ta đã rơi xuống vũng bùn, mà vết nhơ này vĩnh viễn không bao giờ tẩy rửa đi được.
Sau khi Lý Thư Ý biết những việc này, có quãng thời gian rất dài y đã không muốn nói chuyện với Lý Văn Trác.
Mỗi khi nhìn thấy Lý Văn Trác y liền cảm thấy ông ấy thật yếu đuối và hèn nhát. Càng hận ông ấy vì sao lại để Giang Mạn Thanh sinh mình ra, khiến cho mình phải sống trong một gia đình khiếm khuyết, khiến cho mình có một người mẹ dơ bẩn như vậy.
Lý Thư Ý càng ngày càng đi vào ngõ cụt, y cảm thấy tất cả mọi người đều có lỗi với mình, đối với mọi người càng thêm thù hận, tâm tình càng thêm bất định.
Lúc ấy Lý Văn Trác ở bên ngoài nhận rất nhiều công trình, mỗi ngày đều ở công trường, thật sự rất vất vả, khó khăn lắm mới có thể về nhà một chuyến. Ông ấy đã lâu lắm không có gặp được Lý Thư Ý, còn cố tình tới cửa hàng mua cho y một đống quần áo. Nhưng mà áo khoác trên người ông đã bị thủng vài lỗ, ông ấy cũng không muốn thay một cái áo mới.
Chờ Lý Văn Trác xách trên tay một đống túi lớn túi nhỏ về nhà, Lý Thư Ý đã tan học trở về. Lý Văn Anh cùng Triệu Huy cũng ở đó, chỉ có Giang Mạn Thanh là vẫn giống lúc trước ở trong phòng của mình.
Lý Văn Trác giống như là dâng bảo vật đem tất cả mớ quần áo đều lấy ra, ân cần hỏi: “Ý Ý à, con nhìn xem quần áo này là ba mua cho con đó con có thích không?”
Lý Văn Anh lại ‘phụt’ cười: “Anh à, anh xem con trai đã lớn vậy rồi, sao còn mặc mấy bộ độ lòe loẹt như vậy được.”
Lý Thư Ý ở bên cạnh rũ mắt không nói lời nào, Lý Văn Trác có chút xấu hổ sờ sờ đầu: “Đúng đúng đúng… nếu không thích, thì bỏ đi.”
Bọn họ ở bên này nói tới nói lui, Lý Thư Ý trầm mặc nãy giờ đột nhiên đứng lên, ôm hết đống quần áo đi đến chỗ thùng rác nặng nề mà ném đi. Thùng rác quá nhỏ không thể chứa hết, quần áo chất thành đống trong góc.
Tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, khuôn mặt Lý Thư Ý vẫn lạnh băng, lúc đi ngang qua Lý Văn Trác còn cố tình nhấn mạnh hai chữ.
“Kinh tởm.”
Sau đó y mang theo cặp sách rời đi.
Không quay lại nhìn xem trên mặt của ba y có bao nhiêu buồn bã, cũng không nhìn đến cô của mình có bao nhiêu đau xót.
Từ đó về sau Lý Thư Ý chưa bao giờ cho Lý Văn Trác một sắc mặt tốt.
Y đối với cô mình còn đỡ hơn một chút, cô nói chuyện với y, y cũng sẽ hờ hững mà đáp lại, Lý Văn Trác nói chuyện với y, y trước sau vẫn không để ý tới. Lý Văn Trác dùng đủ mọi cách để lấy lòng y, cũng không có tác dụng gì, có đôi khi còn bị y châm chọc. Nhưng bất luận y nói chuyện khó nghe đến mức nào, ông ấy cũng sẽ không tức giận, càng không la mắng Lý Thư Ý.
Sự nhẫn nại của ông ấy ngược lại càng làm cho Lý Thư Ý chán ghét hơn, Lý Thư Ý còn nghĩ hiếm có một người cha nào lại không có tôn nghiêm và lòng tự trọng đến như vậy.
Năm đó Lý Thư Ý thi đậu trường cao trung tốt nhất thành phố với thành tích xuất sắc nhất, y chọn cách ở lại phòng kí túc của trường.
Lý Văn Trác trước đó còn vui mừng vì thành tích của Lý Thư Ý, sau đó đã bị cái tin y ở lại kí túc kia làm cho say xẩm mặt mày.
Ông không yên tâm để Lý Thư Ý ở lại trường học, sợ y không biết cách tự chăm sóc cho bản thân mình, khuyên thật lâu, Lý Thư Ý mới đáp lại: “Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy ông.”
Thoáng cái khóe mắt của Lý Văn Trác đỏ ửng.
Lý Thư Ý lại sinh ra một loại khoái cảm trả thù khó tả. Giống như chỉ có cách này mới khiến cho y có thể chứng mình rằng mình có bao nhiêu cao ngạo, mình có bao nhiêu tự tôn, khiến cho y không để ý tới yêu hận của người khác.
Lần này Lý Văn Trác đã thật sự thương tâm, từ đó về sau ông luôn dùng mọi cách tránh né Lý Thư Ý.
Nhưng mà mỗi lần Lý Thư Ý đi học, Lý Văn Trác sẽ đứng ở cửa sổ nhìn y thật lâu. Nếu Lý Thư Ý quay đầu lại, ông sẽ trốn phía sau bức tường, chờ khi Lý Thư Ý xoay người bước đi, ông lại thật cẩn thận mà thò đầu ra. Mãi cho đến khi Lý Thư Ý đi qua đường cái rẽ vào ngã tư, hoàn toàn không nhìn thấy hình ảnh nữa, ông ấy mới có thể rời đi.
Sau khi vào học cao trung, con người Lý Thư Ý trước sau vẫn quái gỡ như thế.
Lớp của bọn họ có vài đứa con nhà giàu khét tiếng, Bạch Kính của Bạch gia, Ninh Việt của Ninh gia,… những người khác đều nghĩ mọi biện pháp để nịnh nọt, còn y trước sau vẫn đơn độc một mình như thế.
Lúc đó Lý Thư Ý đã quyết định ra nước ngoài du học, cho nên từ sớm đã có chuẩn bị, bao gồm việc thi ngoại ngữ, các loại tài liệu và thư giới thiệu, cuối cùng y cũng trúng tuyển với thành tích cực kì xuất sắc. Trường cao trung của bọn họ chỉ có y và Bạch Kính là được chọn.
Thời điểm Lý Thư Ý quyết định việc này chưa từng thương lượng với Lý Văn Trác, nhưng thật ra y đã nói qua với cô của mình. Lý Văn Anh chỉ nói, bất luận y muốn làm gì, cả nhà đều sẽ ủng hộ y. Càng nói y không cần phải lo lắng vấn đề tiền bạc, nói ba của y nhiều năm bán mạng ở bên ngoài làm việc như vậy, nhận thầu không ít công trình, đã tích cóp đủ tiền học phí cho y từ lâu.
Kỳ thật trãi qua ba năm cao trung, Lý Thư Ý đã trưởng thành rất nhiều, cũng dần dần bước ra khỏi những cảm xúc tiêu cực kia. Cũng biết rằng, y không cần phải dùng cách tổn thương những người thương yêu mình nhất, chỉ để tìm được cảm giác tồn tại của mình.
Chỉ là Lý Thư Ý có chút nhạy cảm, nhất thời không bỏ được tính cách của mình, càng không quen cách sống chung thân mật với mọi người.
Sau khi mọi việc đều đã định, Lý Văn Anh mang thai.
Cô cùng với Triệu Huy kết hôn đã nhiều năm, bây giờ ba mươi tuổi mới sinh con.
Triệu Huy âm thầm nói cho Lý Thư Ý biết, cô của y lo lắng sau khi mình sinh con rồi Lý Thư Ý sẽ cảm thấy bị bạc đãi, cho nên cô vẫn hết lòng hết dạ chăm lo cho Lý Thư Ý, chờ Lý Thư Ý học xong đại học, mới quyết định chuyện sinh con.
Nói xong, ông còn vỗ vỗ vào vai Lý Thư Ý nhẹ giọng nói: “Bọn họ thực sự rất yêu cậu.”
Lý Thư Ý sau khi nghe xong trầm mặt thật lâu, mãi cho đến khi nước mắt rơi đầy trên mặt, y mới phục hồi lại tinh thần.
Ngày ra sân bay, ngoại trừ Giang Mạn Thanh tất cả mọi người đều có mặt tiễn y đi. Giang Mạn Thanh cả ngày đi sớm về trễ, ngay cả Lý Thư Ý đi lúc nào cũng không biết, Lý Thư Ý sớm đã không có chút cảm giác nào, y sẽ không vì Giang Mạn Thanh mà thương tâm khổ sở nữa.
Trước khi lên máy bay Lý Văn Trác còn nhắc mãi, ông dặn dò Lý Thư Ý phải tự chăm sóc tốt cho mình, dặn Lý Thư Ý tiêu tiền đừng tiết kiệm.
Lý Thư Ý nhìn bộ quần áo trên người ông sớm đã bị bạc màu, trầm giọng nói: "Ba tự mua cho mình bộ quần áo mới đi.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Lý Thư Ý quan tâm tới ông ấy, Lý Văn Trác cả người thoáng ngây ngốc.
Lý Thư Ý lại bước tới ôm lấy ông ấy rồi nói; “Ba cũng phải giữ gìn sức khỏe.”
Đôi môi Lý Văn Trác run run, hốc mắt đỏ hồng qua thật lâu mới nói: “Con yên tâm… yên tâm….”
Lý Thư Ý lại nhẹ nhàng ôm lấy cô của mình, nhìn cái bụng có phần nhô lên nói: “Chờ con về đã lên chức anh trai rồi.”
Lý Văn Anh cười: “Không phải anh trai, mà là anh già, sắp thành ông chú tới nơi rồi.”
Trong lúc nhất thời mọi người đều nở nụ cười.
Thông báo của sân bay, nhắc nhở mọi người hoàn thành thủ tục để lên máy bay, Lý Thư Ý kéo hành lý vào trong.
Khi quay đầu nhìn lại, y vẫn thấy ba người bọn họ đứng ở đó vẫy tay chào y.
Lý Thư Ý mỉm cười nhìn họ một lần nữa mới rời đi.
Y không biết.
Cái nhìn này, là cái nhìn cuối cùng.
Y không biết, từ sau khi y lớn lên đây là lần đầu tiên y ôm lấy ba và cô của mình.
Lại càng không biết, đây cũng là cái ôm cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.