Tình Chung (Tình Cuối)

Chương 51:




Sau khi Tống Phú Hoa chết. Tuy rằng công ty Tống gia nằm trong tay Tống Tiêu Tiêu nhưng lại xảy ra rất nhiều vấn đề.
Ban đầu Tống Tiêu Tiêu ở công ty bị phản đối rất lớn, thế nên cô dứt khoát tiến hành thay máu toàn bộ, rất nhiều nhân vật kỳ cựu đã bị cô đá đi. Nguồn vốn của công ty rơi vào thiếu hụt trầm trọng, nội bộ cũng xuất hiện vấn đề, hơn nữa bên trên còn không ngừng phái người tới kiểm toán, ngay cả việc kinh doanh bình thường cũng trở nên khó khăn.
Tiền của Tống Phú Hoa đa phần nằm trong tay của Tống Tư Nhạc, cậu ta thản nhiên nhìn Tống Tiêu Tiêu gặp khó khăn mà không có hành động gì, chính là muốn chờ Tống Tiêu Tiêu chống đỡ không được nữa đến cầu xin cậu ta.
Tống Tư Nhạc lại không ngờ tới Bạch gia đột nhiên sẽ nhúng tay vào hợp tác với Tông Tiêu Tiêu.
Tống Tư Nhạc vừa mới từ chỗ của Khổng Nghị trở về thì nhận được tin Cận Ngôn đã chết.
Khổng Nghị nói ba hắn đã cảnh cáo hắn, nếu còn tiếp tục can thiệp vào chuyện của Tống gia nhất định sẽ đá hắn ra khỏi nhà, cho nên hắn không thể tiếp tục dùng thế lực của ba mình gây áp lực cho Tống Tiêu Tiêu được nữa.
Tâm trạng của Tống Tư Nhạc cực kì khó chịu, thậm chí uống nước còn bị sặc một hơi.
Lúc cậu ta đang ho khan, thì có người tiến vào nói với cậu ta là Cận Ngôn đã chết.
Tay Tống Tư Nhạc run lên, cái ly rơi trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh.
Cậu ta trừng lớn mắt nhìn người nọ: "Ngươi nói cái gì?"
Người nọ cúi đầu nói: "Thiếu gia, Cận Ngôn đã chết."
"Sao.... Chết như thế nào! Không phải nói là đã được đưa đến bệnh viện sao?"
"Bị thương quá nặng, tối hôm qua đã không cứu được."
Tống Tư nhạc nghiến răng thét lớn: "Lúc trước không phải tôi đã nói các người nhẹ tay một chút! Nhẹ một chút! Không cần phải đánh chết người sao!"
Người nọ ngẩng đầu lên nhìn Tống Tư Nhạc một cái, không lên tiếng.
Quả thật Tống Tư Nhạc có nói với bọn họ đừng đánh chết Cận Ngôn, nhưng đó là chuyện sau khi bọ họ bắt được Cận Ngôn một ngày. Lúc vừa bắt được Cận Ngôn rõ ràng chính là Tống Tư nhạc nói để cho bọn họ dùng hết thảy mọi thủ đoạn, khiến cho Cận Ngôn phải khai ra mục đích cậu hợp tác với Tống Tiêu Tiêu là gì, còn chuyện của Lý Thư Ý ở Bạch gia. Nếu thật sự không hỏi được, đánh chết người cũng không vấn đề.
Cho nên bọn họ mới ra tay nặng như vậy.
Chính là không nghĩ tới Cận Ngôn đúng thật quá kiên cường, cho dù tay chân bị đánh gãy cũng không hề thốt ra một chữ. Khi bọn họ đang gấp rút hành động, Tống Tư Nhạc lại bất ngờ nói không được để Cận Ngôn chết.
Hai tay Tống Tư Nhạc chống lên bàn, ngón tay chậm rãi nắm thành quyền, hơi thở ngày càng nặng nề, biểu tình rất là hoảng loạn.
Không đợi cậu ta nghĩ xem bây giờ nên làm như thế nào, thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Cậu ta vừa nhìn thấy tên người gọi đến trên màn hình, cả người liền run rẩy.
Cậu ta ngẩng đầu lên nói: "Ngươi ra ngoài trước đi."
Người nọ nghe lời rời đi còn nhẹ nhàng khép cánh cửa lại.
Điện thoại vẫn còn đổ chuông, Tống Tư Nhạc đưa tay ra, còn chưa kịp chạm đến điện thoại đã thu tay trở về. Cứ lặp lại như vậy vài lần cho đến khi tiếng chuông ngừng hẳn
Tâm cậu ta vừa mới thả lỏng, tiếng chuông lại vang lên, lần này không chờ lâu, cậu ta đã nghe máy.
"Bạch Hạo."
"Em bận?"
"Không có."
Cậu ta không thừa nhận, Bạch Hạo cũng không có kiên nhẫn nên nói sơ qua về tình hình hiện tại của mình.
Sau khi Tống Phú Hoa chết, ban đầu bọn họ muốn thỏa thuận với những người đã từng có quan hệ hợp tác với Tống gia, yêu cầu những người đó hợp tác với Tống Tư nhạc, không cần bận tâm đến Tống Tiêu Tiêu. Vốn dĩ đã dàn xếp êm đẹp, không biết vì cái gì đột nhiên thái độ của mọi người đều thay đổi, thậm chí gặp Bạch Hạo còn tránh không kịp.
Tống Tư Nhạc nghe xong không hé răng, Bạch Hạo hỏi: "Tình hình hiện giờ ở bên em như thế nào?"
"Bên này em.... Vẫn giống như lúc trước." Giọng nói của Tống Tư Nhạc có chút khẩn trương.
"Bỏ đi, ngày mai anh sẽ về nước."
Đột nhiên Tống Tư Nhạc lại trở nên kích động: "Đừng đừng đừng...... Anh không cần, không cần về nước!"
"Tại sao?"
"Anh...." Tống Tư Nhạc siết chặt di động, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh trở lại, "Anh cứ ở lại tiếp tục thương lượng với những người đó, chúng ta có thể nhượng bộ nhiều hơn. Nếu bọn họ còn tạo áp lực, Tống Tiêu Tiêu nhất định sẽ không còn gượng được bao lâu nữa."
Tống Tư Nhạc căn bản không dám nói cho Bạch Hạo biết, cho dù những người ở bên đó không chịu từ bỏ, thì bây giờ Tống Tiêu Tiêu cũng đã có Bạch thị làm chỗ dựa, nhất định sẽ không phải chịu nhiều ảnh hưởng.
Tống Tư Nhạc thừa biết thái độ của những người đó thay đổi, chắc chắn là vì đã nghe ngóng được tình hình trong nước.
Bạch Hạo trầm mặc một lúc mới nói: "Được rồi, ngày mai anh sẽ thử lại."
Nói được một lúc, Tống Tư Nhạc đang muốn cúp điện thoại, Bạch Hạo đột nhiên lại hỏi: "Đúng rồi, đã tìm được Cận Ngôn chưa?"
Biết rõ Bạch Hạo đang ở bên kia đại dương chắn hẳn là không biết chuyện, nhưng Tống Tư Nhạc cũng tái mặt. Cậu ta nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh nhất có thể mà trả lời: "Vẫn chưa."
"Lý Thư Ý cũng không tìm được người?" Giọng nói của Bạch Hạo rất là nghi ngờ.
"Có lẽ đã tìm được rồi, cũng có thể đã đem người giấu đi."
Bạch Hạo hừ lạnh một tiếng: "Nói cũng đúng. Vậy đi, tắt đây."
Tống Tư Nhạc "ừ" một tiếng, tắt máy.
Chờ đến khi màn hình hiển thị mấy chữ "Cuộc trò chuyện đã kết thúc", Tống Tư Nhạc đã sắp không đứng vững. Đỡ lấy bàn từ từ ngồi xuống, chiếc di động trong tay cậu ta thấm ướt mồ hôi.
Tống Tư Nhạc cúi đầu, trên mặt hiện rõ vẻ u ám.
Nếu Bạch Hạo biết Cận Ngôn đã chết, lại còn là do cậu ta đánh chết, thì cậu ta coi như xong đời rồi.
Sau khi Lý Thư Ý trở về cũng không có quá nhiều tiếp xúc với Bạch Kính, đa số thời gian đều ở công ty của Tống gia.
Hiện tại người mà Tống Tiêu Tiêu có thể sử dụng không nhiều lắm, trong công ty tương đối hỗn loạn. Lý Thư Ý chọn một vài người đã đi theo y những năm qua, lại dựa vào mối quan hệ của mình mượn được ít người của một công ty tài chính danh tiếng, tất cả đều được đưa tới chỗ của Tống Tiêu Tiêu, tiến hành kiểm toán thuế vụ.
Sau mấy ngày đêm làm việc không kể thời gian, mới tạm thời không chế được cục diện.
Hợp tác giữa Bạch gia và Tống Tiêu Tiêu vốn không cần phải tỉ mỉ đến thế, y làm như vậy hoàn toàn là vì chính bản thân mình. Trước tiên, xem như là lời cảm ơn dành cho Tống Tiêu Tiêu vì trước đây cô đã kịp thời báo tin tức của Cận Ngôn. Thứ hai, y không muốn để lại cho Tống Tư Nhạc dù chỉ một chút cơ hội.
Tống Tiêu Tiêu vốn dĩ là một người phụ nữ có bản lĩnh và thủ đoạn, nếu không, với sự chèn ép của Tống Phú hoa cô cũng không thể có được ngày hôm nay. Hiện tại những vướng mắc khó khăn đã được xử lý, công ty cũng dần đi vào ổn định, những chuyện tiếp theo cô có thể tự mình giải quyết.
Ngoài ra, những hạng mục hợp tác cụ thể giữa Bạch gia và Tống Tiêu Tiêu cũng đã được định xong.
Tuy rằng lần này Bạch Kính quăng vào đó không ít tiền, cũng dùng tới rất nhiều mối quan hệ. Nhưng sản nghiệp của Tống gia, từ họ "Tống" đã biến thành một nữa của họ "Bạch". Xem ra về lâu dài, chỉ có lợi chứ không có hại.
Sau khi kí kết hợp đồng, Tống Tiêu Tiêu nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, có chút bất lực nói: "Lý Thư Ý, anh chính là đã cắt đi một nữa thịt trên người em, bây giờ biểu tình này của anh là sao vậy?"
Tống Tiêu Tiêu nói một hồi, nhưng trong giọng nói lại không có chút tức giận nào cả. Nếu không nhờ có Bạch Kính và Lý Thư Ý, nói không chừng hiện tại cô vẫn còn đang bị kẹt trong vũng bùn, không biết khi nào mới có thể tìm được con đường sống. Muốn cô đi cầu xin Tống Tư nhạc, cô thà để Tống gia bị hủy đi còn hơn.
Lý Thư Ý ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái không nói lời nào, thần sắc của Tống Tiêu Tiêu có vẻ rất là nghiền ngẫm: "Bây giờ coi như em đã hiểu, tại sao người nào cũng hâm mộ Bạch Kính." Cô dùng bàn tay chống cằm, lười biếng mà cười nói, "Khi nào anh có hứng thú với phụ nữ, có thể suy xét nhìn đến em không?"
[Hy: Lần thứ bao nhiêu đụng phải câu này rồi không biết. Toai quá là mệt mỏi mà. Tiêu tỷ chị có thể PK với Tuyết tỷ, nhưng mà khẳng định hai chị không tranh được người với lão Bạch đâu]
Mấy ngày này Tống Tiêu Tiêu làm việc chung với Lý Thư Ý, nói cô không động tâm, đó là nói dối.
Kỳ thật những người đàn ông xuất sắc mà cô đã gặp không phải là ít, nhưng tham vọng của cô quá lớn, những thứ tình cảm nhi nữ thường tình đó cô đã sớm bỏ qua một bên. Chỉ là khi làm việc với Lý Thư Ý, sự quyết đoán trên người của y, thật sự khiến người ta rất ấn tượng.
Từ trước tới nay Tống Tiêu Tiêu không nghĩ tới việc bản thân phải tìm một chỗ dựa, nhưng nếu đối tượng là Lý Thư Ý, cô đúng thật là muốn cân nhắc một chút.
Lý Thư Ý hờ hững nói: "Thật là đáng tiếc khi một người phụ nữ xuất sắc như em lại nhìn trúng tôi."
Tống Tiêu Tiêu lắc đầu "sặc" một tiếng: "Dừng dừng dừng. Nếu anh còn nói thêm mấy lời như thế này nữa, em nhất định sẽ đi tranh người với Bạch Kính."
Lý Thư Ý không nhịn được bật cười.
Đây là lần đầu tiên Tống Tiêu Tiêu nhìn thấy y cười. Ngày thường y lạnh như băng, mặc kệ nghe được tin tức gì, biểu cảm trên mặt đều không biến đổi.
Bây giờ lại cười rộ lên như vậy, khí chất trên người nhu hòa đi rất nhiều, khiến cho người ta không tránh khỏi cảm giác muốn thân cận.
Tống Tiêu Tiêu khẽ thở dài một hơi.
Sau này vẫn là nên nỗ lực tránh tiếp xúc với Lý Thư Ý đi, cô không muốn trở thành nữ phụ giống như trên phim truyền hình "vì yêu mà si cuồng" đâu.
Lý Thư Ý đem hợp đồng đã kí kết với Tống Tiêu Tiêu về công ty, sau đó lập tức đi đến văn phòng của Bạch Kính.
Tả Minh Viễn không ở đó, văn phòng chỉ có mỗi mình Bạch Kính, Lý Thư Ý vẫn giống như lúc trước, gọi một tiếng
"Bạch tổng."
Bạch Kính không trả lời, Lý Thư Ý đem hợp đồng để lên trên bàn của hắn.
Lúc Bạch Kính đưa tay mở tài liệu ra, Lý Thư Ý nhìn thấy ngón áp út của hắn đeo một chiếc nhẫn, sắc mặt y lập tức cứng đờ.
Bạch Kính cúi đầu xem tài liệu, cho nên không phát hiện ra biểu hiện thất thố của Lý Thư Ý.
Chiếc nhẫn màu bạc kia quá sức chói mắt, Lý Thư Ý không dám nhìn nó thêm một giây nào nữa, nhanh chóng dời tầm mắt đi. Đến lúc Bạch Kính ngẩng đầu lên, y đã khôi phục lại bình thường.
"Có vấn đề gì sao?" Lý Thư Ý lạnh giọng hỏi.
"Không có." Bạch Kính lắc đầu.
Căn phòng nhất thời rơi vào im lặng, Bạch Kính mở miệng trước: "Lý Thư Ý, cậu.........."
Hắn đương nhiên là còn có chuyện muốn nói, nhưng Lý Thư Ý lại nhanh chóng ngắt ngang lời của hắn: "Xin lỗi Bạch tổng, tôi còn có việc."
Nói xong cũng không đợi Bạch Kính trả lời, đã nhanh chóng rời đi. Bước chân gấp rút, giống như phía sau đang có thứ gì đáng sợ đuổi theo y vậy.
Lúc trở lại văn phòng, Đường Tuyết chào hỏi y, Lý Thư Ý cũng đáp lại.
Vừa mới bước vào phòng, khóa trái cửa, nước mắt đã từ khóe mi rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.