Sáng sớm hôm sau, như thường lệ các cuộc họp vẫn tiếp tục diễn ra.
Lý Thư Ý ngồi ở phía trên đem từng chuyện một thu xếp ổn thỏa, người bên dưới lại khổ không nói nổi.
Lý Thư Ý này bị điên rồi đúng không? Công việc của mấy ngày lại phải nhất định làm xong trong một ngày, y cô độc một mình thì không sao cả, nhưng những người khác thì không như vậy đâu nha, bọn họ ai mà không có vợ có con chứ?
Những người này đều là nhân linh, trong lòng âm thầm chửi rủa không ngừng, nhưng lại không để lộ ra mặt chút xíu nào cả. Đến lúc cuộc họp sắp kết thúc, nghe Lý Thư Ý nói y phải đến Lâm Thành công tác một chuyến, hai ngày sau mới trở về, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ âm thầm quyết định hôm nay phải tăng ca làm cho xong công việc, không ai muốn nói chuyện với Lý Thư Ý qua video trong chuyến công tác của y đâu, đáng sợ lắm.
Đến lúc Lý Thư Ý họp xong trở lại văn phòng, Đường Tuyết nhìn thấy y liền chào đón nói: "Lý tổng, em đã gọi điện thoại cho trợ lý Tả."
"Tả Minh Viễn nói như thế nào?"
"Bạch tổng cũng đang có cuộc họp, trợ lý Tả nói sau khi tan họp anh ấy sẽ chuyển lời lại cho Bạch tổng."
Lý Thư Ý gật đầu. Chỉ cần để cho Bạch Kính biết y có chuyến công tác đến Lâm Thành là được, những thứ khác không cần nói nhiều, Bạch Kính từ trước tới nay chưa từng hỏi qua việc riêng tư của y.
Đường Tuyết muốn nói rồi lại thôi cô chỉ nhìn Lý Thư Ý, mãi cho đến lúc Lý Thư Ý trở lại bàn làm việc, một lần nữa vùi đầu trong vào đó, lời cô cũng chưa hỏi ra được. Lý Thư Ý nói với người bên ngoài là muốn đến Lâm Thành công tác, nhưng mà y lại không để cô sắp xếp hành trình, trong lòng Đường Tuyết có chút bất an.
Giữa trưa luật sư Trịnh lại tới, Đường Tuyết bưng cà phê vào cho ông ấy, ông ấy gật đầu nói cảm ơn. Chờ Đường Tuyết đi rồi ông ấy mới lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu đưa cho Lý Thư Ý.
Lý Thư Ý không nói gì cả chỉ lật xem từng trang, xem đến tờ cuối cùng ở ngay chỗ kí tên, y liền cầm bút mà ký vào.
"Lý tổng!" Luật sư Trịnh vội vã lên tiếng.
Ngòi bút của Lý Thư Ý dừng lại, y ngẩng đầu lên nhướn mày hỏi: "Sao vậy? Còn có vấn đề?"
"Không... Không có!" Luật sư Trịnh khô khan mà đáp, nuốt nuốt nước miếng lại nói: "Tôi cần phải nhắc nhở anh, một khi anh ký tên, thì sẽ không còn đường để lui nữa."
Lý Thư Ý nghe vậy khóe miệng lại nở một nụ cười, rũ ánh mắt xuống không một chút do dự kí tên của mình vào.
Đến giờ cơm, Lý Thư Ý đi ra văn phòng hỏi Đường Tuyết: "Giữa trưa có rảnh không?"
Đường Tuyết đứng lên ngơ ngác mà nhìn y, Lý Thư Ý cầm trong tay tập tài liệu mà luật sư Trịnh mang tới, không chút để ý mà cầm nó huơ huơ: "Mời em ăn cơm. Sau đó, có chuyện muốn nhờ em làm."
Đường Tuyết gật đầu, đi cùng với Lý Thư Ý ra ngoài. Trong lòng cô không có chút vui vẻ nào, ngược lại cô cảm thấy từ sau khi Lý Thư Ý xuất viện trở về, thoạt nhìn cuộc sống có vẻ sóng yên biển lặng, thế nhưng chuyện cô vẫn luôn lo lắng, không muốn đối mặt cuối cùng nó cũng đã tới.
Chiều nay lại là một buổi chiều bận rộn.
Những người đến tìm Lý Thư Ý lại phát hiện, cô thư kí xinh đẹp nụ cười như hoa này của y, không biết hôm nay bị làm sao rồi, đột nhiên lại trở nên lạnh lùng như bị kết một tầng băng lạnh. Đôi mắt biết cười kia dường như giấu dao trong đó, mặc kệ là ai tới muốn hỏi thăm chuyện gần đây của Lý Thư Ý, cô đều không để tâm tới, một chút mặt mũi cũng không chừa lại cho người ta.
Thật vất vả cuối cùng cũng đến giờ tan ca.
Lý Thư Ý hoàn thành nốt công việc cuối cùng trong tay. Y xóa tất cả thư mục trên máy tính nơi lưu trữ nội dung cá nhân của mình, sau đó tắt máy tính đi, những văn kiện trên bàn làm việc đều đã được phân loại xong xuôi. Lại cầm cây bút đã làm bạn với y thật lâu, nắp bút đã có chút hư tổn y cũng đành miễn cưỡng đậy nắp lại, cẩn thận bỏ vào ống đựng bút.
Đi tới cửa, quay đầu nhìn thoáng qua văn phòng này một lần sau cuối, Lý Thư Ý thu hồi ánh mắt, đóng cửa lại.
Đường Tuyết vẫn còn ngồi đó vùi đầu làm việc, Lý Thư Ý đi ngang qua để ngón tay lên bàn làm việc của cô gõ nhè nhẹ, Đường Tuyết ngẩng mặt lên, Lý Thư Ý cười nói: "Đường tiểu thư, tan ca rồi."
Đường Tuyết cố gắng duy trì cảm xúc của mình, nhẹ giọng nói: "Lý tổng anh đi trước đi, em sẽ đi sau."
Lý Thư Ý nhìn Đường Tuyết, cuối cùng những lời muốn nói lại không thể nói ra.
Y sợ y vừa mới mở lời, người này sẽ khóc òa lên mất.
Từ biệt một cách quá nghiêm túc cũng không hẳn là chuyện tốt.
Lý Thư Ý xoay người rời đi, Đường Tuyết nhìn theo bóng lưng của y, có lẽ những người khác hoàn toàn không chú ý, cô cúi đầu, từng giọt nước mắt từ khóe mi rơi xuống.
Lý Thư Ý xuống lầu, người y sắp xếp đã chờ sẵn. Hai người đó nhìn thấy y vội chào hỏi, chờ y lái xe đi, bọn họ cũng lái xe theo sát phía sau.
Trên đường Lý Thư Ý nhận được điện thoại của Tống Tiêu Tiêu, y có chút ngoài ý muốn, nhưng Tống Tiêu Tiêu lại vừa nghe thấy giọng y đã cười không ngừng, lời cũng nói không rõ ràng.
Lý Thư Ý cũng không thúc giục cô, chờ Tống Tiêu Tiêu bình tĩnh hơn mới mở miệng: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
"Anh vẫn chưa nghe gì sao?" Tống Tiêu Tiêu có vẻ hưng phấn tột độ, "Cái tên cháu ngoại trai của Bạch Kính đó đúng thật là không khiến em phải thất vọng."
Lý Thư Ý sửng sốt, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"
Tống Tiêu Tiêu lại tiếp tục cười, qua một lúc lâu mới ngắt quãng từng câu mà nói rõ mọi việc với Lý Thư Ý.
Trước đó Bạch Hạo có tới tìm cô, hỏi cô về chuyện Tống Phú Hoa đã hại chết cha mẹ của hắn. Cô thấy Lý Thư Ý cũng đã nói rồi, nên cũng không hề giấu diếm nữa, đem toàn bộ câu chuyện kể hết một lần. Bao gồm cả chuyện Cận Ngôn tới tìm cô nói những lời không thể ngu ngốc hơn như, cậu muốn tự mình giải quyết hết tất cả mọi chuyện, không để cho Bạch Hạo biết, càng không được để ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hắn và Tống Tư Nhạc.
Lúc ấy Bạch Hạo nghe xong sắc mặt âm trầm đi rất nhiều, Tống Tiêu Tiêu cũng không để ý lắm, nào ngờ hôm nay lại nhận được tin nói Bạch Hạo nổ súng đả thương Tống Tư Nhạc, bản thân hắn cũng bị thương, hai người đã được đưa vào bệnh viện.
"Lý Thư Ý anh có biết không, Tống Tư Nhạc bị điên rồi, Bạch Hạo không đánh chết nó, là tự nó lấy súng dí vào đầu mình bắn một phát. Nếu không phải người bên cạnh hành động nhanh nhẹn, phát súng đó đã trúng rồi." Tống Tiêu Tiêu lại "sặc" một tiếng, "Quả thật không thể nhìn ra nha, đứa em trai này của em cũng là một kẻ si tình."
Lý Thư Ý lại không thấy vui mừng khi người ta gặp họa, trầm mặc một chút mới hỏi: "Bị thương có nghiêm trọng không?"
"Cũng không nghiêm trọng lắm, viên đạn kia trúng vào tay của Tống Tư Nhạc, Bạch Hạo cũng chỉ bị thương ngoài da, nằm viện vài ngày sẽ khỏe lại thôi."
"Anh biết rồi, chuyện của Cận Ngôn em nhớ giữ bí mật."
Tống Tiêu Tiêu nhìn thấy bọn họ chó cắn lẫn nhau thì rất là vui vẻ, lại nghe ngữ khí của Lý Thư Ý bình tĩnh như vậy cô còn cảm thấy có chút khó hiểu.
Lý Thư Ý cũng không giải thích nhiều. Mặc kệ Bạch Hạo làm cái gì, những thương tổn Cận Ngôn đã chịu không có cách nào thay đổi, hơn nữa thằng nhóc đó không biết khi nghe được tin Bạch Hạo gặp chuyện sẽ cảm thấy hả giận, hay là lại vì Bạch Hạo mà lo lắng nữa.
So với y thì Cận Ngôn đúng là còn ngu xuẩn hết thuốc chưa hơn, nếu không y cũng sẽ không nghĩ tới việc đưa cậu rời đi.
Đột nhiên Tống Tiêu Tiêu không cười nữa, lười biếng nói: "Lý Thư Ý, nói trước vẫn tốt hơn, nếu sau này Tống Tư Nhạc và Bạch Hạo có ở bên nhau, em cũng sẽ không nể mặt của Bạch gia đâu đó."
Hiện tại Tống Tiêu Tiêu vẫn chưa thể hoàn toàn nắm quyền. Tống Phú Hoa chết, Tống Tư Nhạc lại là đứa con trai duy nhất, đương nhiên những lão già trong gia tộc sẽ vì bảo vệ cho cậu ta mà ra mặt, không thừa nhận một đứa bức chết ba ruột đại nghịch bất đạo không bằng súc sinh như cô.
Nhưng mà Tống Tiêu Tiêu chỉ cần thêm một ít thời gian nữa thôi, cô sẽ để cho bọn họ biết, cô còn có thể súc sinh tới mức độ nào nữa.
Lý Thư Ý nhàn nhạt nói: "Tùy em, em muốn như thế nào cũng được, Bạch Kính sẽ không quản những việc này, em chỉ cần khiến cho công ty hái ra tiền là được."
Tống Tiêu Tiêu như bừng tỉnh lại: "Nói cũng đúng."
Hai người lại nói thêm vài ba câu, sau khi Tống Tiêu Tiêu tắt máy y lại cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu y quen biết Tống Tiêu Tiêu sớm hơn một chút thì tốt biết mấy, hai người nói không chừng có thể trở thành bạn thân. Y quả thực rất thưởng thức tính cách của Tống Tiêu Tiêu, đây cũng là lí do y không hề đặt sự chú ý lên người Tống Tư Nhạc, mà lại muốn nâng đỡ Tống Tiêu Tiêu lên, còn Tống Tư Nhạc đời này cậu ta cũng đừng mơ quá nhiều.
Tới nơi, một đám người quen thuộc đứng chờ ở cổng, khi xe dừng lại, Lý Thư Ý phát hiện bác Ngô đã nhận được tin tức nên chờ sẵn ở cửa. Y vừa xuống xe, bác Ngô liền bước tới chào đón, ông không giấu được sự kích động trong lòng: "Cậu Lý về rồi!"
Lý Thư Ý mỉm cười: "Cháu trở về lấy ít đồ."
Gương mặt bác Ngô lộ ra chút nghi hoặc.
Lý Thư Ý giải thích nói: "Cháu đem ít đồ còn sót lại mang đi, sau này sẽ không trở lại nữa."
"Tại sao vậy.... không phải Ninh thiếu gia đã............." Ninh Việt đã về nhà, bác Ngô vẫn luôn cho rằng Bạch Kính và Lý Thư Ý đã hòa giải. Tại sao bây giờ nghe trong lời của Lý Thư Ý lại có ý giống như muốn hai người hoàn toàn chia xa vậy?
Lý Thư Ý phỏng đoán có lẽ là bác Ngô đã hiểu lầm. Ninh gia vốn dĩ ở nước A, Bạch Kính mang Ninh Việt trở về cũng không có gì kì lạ, lại nói hai người đó nhẫn cũng đã đeo, bước tiếp theo cũng nên gặp mặt người lớn rồi.
Y không nói lời nào, bác Ngô cũng không hỏi thêm nữa, không nhịn được mà thở dài một hơi. Ông nhìn Bạch Kính lớn lên, chung quy vẫn cảm thấy Bạch Kính đối với Lý Thư Ý không hẳn là vô tình, cũng đã âm thầm đề cập chuyện này nhiều lần, nhưng Bạch Kính chưa bao giờ trả lời nghiêm túc. Nghĩ đến, có lẽ là ông đã thật sự đoán sai rồi.
Trong lòng bác Ngô rất thất vọng, cũng chỉ còn cách đi vào trong với Lý Thư Ý, hai người kia cũng đi theo sau bọn họ. Vào phòng khách, đầu tiên ánh mắt của Lý Thư Ý rơi vào bức tranh treo tường ở đầu cầu thang, sau đó nói với hai người phía sau: "Các cậu tháo cái này xuống đi."
Hai người nọ nghe lời bước qua, bác Ngô kinh hoảng nói: "Cậu Lý!"
Lý Thư Ý nhìn bức tranh đó, lại nhìn xung quanh căn phòng một lượt, lúc này mới cười nói: "Trước kia cháu vẫn luôn cho rằng mình có thể thấu hiểu bản thân, có thể tự tại, có thể tùy ý mà vứt bỏ. Nhưng dù vô tình hay cố ý vẫn luôn mang theo nhiều thứ đặt vào đây, còn vội vã tưởng rằng mình đã là chủ nhân của nơi này." Lý Thư Ý dừng một chút lại nói, "Bạch Kính chán ghét cháu cũng không phải không có lý."
"Thiếu gia.... Thiếu gia không có nghĩ như vậy." bác Ngô mở miệng, nhưng lại cảm thấy mình không đủ tự tin.
Lý Thư Ý nhìn ông lão đầu tóc hoa râm trước mặt, thầm nghĩ nếu ông ấy biết chuyện ba năm trước đây Bạch Kính muốn giết y, không biết sẽ bị dọa thành bộ dạng gì đây nữa. Đương nhiên là y sẽ tuyệt đối không nói ra, chuyện này đến nay Lý Thư Ý không cảm thấy Bạch Kính làm sai, y không muốn trước mặt mọi người giả vờ làm thánh nhân, lôi kéo tất cả những người bên cạnh cùng nhau chỉ trích Bạch Kính.
Mọi việc đều có nhân mới có quả, chính bản thân y cũng không phải là loại tốt đẹp gì.
Nói đến cũng thật khó tưởng tượng, y cùng với Bạch Kính vậy mà có thể an ổn nằm trên cùng một chiếc giường bình yên sống qua ba năm. Theo lý mà nói, loại người như bọn họ, cho dù là ngủ cũng nên mặc áo chống đạn, giắt dao găm trên đùi, giấu súng dưới gối mới đúng lẽ.
Lý Thư Ý nghĩ tới hình ảnh kia, vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy xót xa.
"Cháu đi lên phòng ngủ." Thấy những người đó vẫn còn tháo dỡ bức tranh, Lý Thư Ý nói một tiếng với bác Ngô xong lại đi lên lầu.
Trong phòng ngủ cũng không thay đổi nhiều lắm, lần trước Lý Thư Ý đi vội nên chỉ đem theo một ít quần áo, lần này y đem theo một cái vali thực to. Y không phải là người đam mê hưởng thụ vật chất cho nên đồ dùng cũng không nhiều, rất nhanh đã thu dọn xong xuôi. Nhưng khi kéo ngăn tủ ra lại thấy chiếc nhẫn mình mua lúc trước, Lý Thư Ý lại ngây ngẩn.
Y cầm lấy chiếc nhẫn, thấy rõ bên trong khắc tên của mình và Bạch Kính, trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Y cười nhạo người khác ngu ngốc, nhưng nhìn đi, y đã làm chuyện gì rồi này.
Nhớ đến lúc đó tặng nhẫn Bạch Kính cũng không đáp lại, y lặng lẽ mang chiếc nhẫn lên, cuối cùng lại ảm đạm mà tháo nó ra............
Nếu thời gian có thể quay trở lại, Lý Thư Ý thật muốn quay về thời điểm một năm trước, trước khi Lý Thư Ý đưa nhẫn, y sẽ đào một cái hố để chui vào đó, không để mình phải xấu hổ vì đã làm ra cái chuyện ngu ngốc này.
Lý Thư Ý không muốn nhớ lại nữa, lấy lại chiếc nhẫn ném vào trong gương hành lý.
Tuy y với Bạch Kính ở cùng một căn phòng, nhưng bọn họ luôn phân chia ranh giới rõ ràng, đồ đạc cũng sẽ đặt ở kệ riêng biệt. Y sẽ không lục tìm chiếc nhẫn từ trong ngăn tủ của Bạch Kính, tránh cho việc không cẩn thận chạm vào cái gì, sẽ khiến cho Bạch Kính cảm thấy y không có ý tốt. Nhưng mà y cũng không lo lắng lắm, đồ vật kia hẳn là Bạch Kính đã đem ném đi như một thứ rác rưởi rồi.
Kéo theo gương hành lý đi xuống lầu, đột nhiên Lý Thư Ý nhận ra, y quen biết Bạch Kính mười bảy năm, thế nhưng hai người không có một tấm ảnh chụp chung nào cả. Hóa ra dù quen nhau rất lâu, dù ngủ với nhau hằng đêm, nhưng bọn họ chưa bao giờ thật sự gần gũi.
Xuống lầu, bức tranh đã được tháo dỡ, Lý Thư Ý lại cho người đem bình hoa, trà cụ, thảm lông cừu..... Tất cả những đồ vật y mua để trang trí cho căn nhà này đều mang hết đi, ngay cả chậu hoa trồng trong nhà kính cũng không để lại.
Chờ đến lúc Lý Thư Ý rời đi, chỗ này đã không còn đồ vật gì có liên quan tới y nữa. Đây là chuyện y đã hứa với Bạch Kính, y cái gì cũng không cần, để lại cho hắn một căn nhà hoàn toàn sạch sẽ.
Bác Ngô cảm thấy rất khó chịu trong lòng, hành động của Lý Thư Ý không khác gì tự tay xóa bỏ quá khứ của bản thân, tuy rằng không biểu hiện ra mặt, nhưng bác Ngô biết trong lòng y thật sự không ổn chút nào cả.
Mọi thứ đều được mang ra xe, khi Lý Thư Ý quay đầu nhìn lại, vẫn thấy bác Ngô đứng ở cửa nhìn theo y.
Đời này thứ khiến Lý Thư Ý không thể chịu được đó là việc trưởng bối đối xử tốt với mình, đây là loại uy hiếp đối với y. Loại tình cảm này y đã mất đi từ sớm, cho nên sau này mỗi khi chạm tới, y đều vô cùng quý trọng.
Y cùng với bác Ngô chắc chắn không còn có cơ hội gặp lại, vốn dĩ y nên dứt khoát mà rơi đi mới đúng. Nhưng khi Lý Thư Ý kéo cửa ra muốn lên xe, nhìn thấy ông lão cứ đi về phía trước từng bước một, y lại dừng chân.
Lý Thư Ý bước trở về, đến trước mặt bác Ngô mở miệng nói: "Bác phải nhớ uống thuốc đúng giờ, sau này đến thời gian sẽ có người chủ động đưa thuốc tới, bác không cần lo lắng."
Bác Ngô sửng sốt, Lý Thư Ý nhíu mày nói tiếp: "Bác đã lớn tuổi, thân thể nếu không thoải mái cũng không cần chịu đựng, nói với anh Ngô đưa bác đến bệnh viện kiểm tra. Già rồi không cần lo cho Bạch Kính nữa, anh ấy lớn rồi có thể tự chăm sóc cho mình mà."
Bây giờ đã là thời đại nào rồi, làm gì còn có chuyện làm một công việc tận tụy đến hết đời đâu, theo ông nội thì không tính, đến già rồi còn phải chiếu cố cho cháu của ông ấy. Đương nhiên bác Ngô là người của thời đại trước, ông có quan niệm của chính mình, cũng có những nguyên tắc cố chấp của chính mình, Lý Thư Ý chưa từng trải qua cuộc sống của ông ấy, cho nên cũng không dám chỉ trích chuyện gì, nhưng mà nhìn thấy ông lão đã lớn tuổi như vậy y vẫn cảm thấy đau lòng.
Bác Ngô mở miệng, nhưng lời lại không thể nói ra, chỉ có thể đỏ mắt mà gật gật đầu.
Lý Thư Ý lại nói thêm: "Tính tình cháu không tốt, ba năm nay đã vất vả cho bác rồi."
Bác Ngô lắc đầu, Lý Thư Ý lại không muốn để cho ông ấy thêm khổ sở: "Cháu đi đây, bác trở vào đi."
Nói xong, y không hề nán lại, cũng không quay đầu nhìn cứ thế mà rời đi.
Bác Ngô đứng ở cửa, chờ xe qua ngã tư không nhìn thấy nữa, ông mới cất bước trở vào.
Ông vốn đã chuẩn bị gọi điện thoại nói cho Bạch Kính, nghĩ lại cũng thôi. Bỏ đi, biết nói cái gì bây giờ, đây chẳng phải là điều Bạch Kính luôn chờ đợi đó sao.
Lý Thư Ý rời khỏi Bạch gia cũng đã không còn sớm nữa. Những thứ y mang theo ngoại trừ hành lý của mình, những cái khác đều giao lại cho hai người kia xử lý, tùy ý bọn họ muốn bán hay là đem vứt đi.
Sau đó, một mình y lái xe tới thành đông.
Đến viện điều dưỡng Di Hòa, Lý Thư Ý dừng xe lại, lấy lọ thuốc đổ ra lòng bàn tay. Đếm đủ bốn viên, y ngẫm nghĩ, lắc lắc lọ thuốc, lại đổ ra thêm hai viên nữa.
Uống thuốc xong, Lý Thư Ý xuống xe, nhưng thay vì đi về hướng của Giang Mạn Thanh đang ở, y lại đi đến một tòa nhà khác.
Lão Vệ mang theo hai người chờ y ở cửa, thấy y tới liền chào hỏi, Lý Thư Ý gật đầu sau đó đi theo lão Vệ vào bên trong.
Hành lang rất dài cũng rất an tĩnh, tiếng bước chân của họ đi trên đường lại càng rõ ràng hơn.
Lão Vệ vừa đi vừa nói: "Hệ thống theo dõi đã bị tắt. Bọn người A Hải canh giữ ở cửa, tôi sẽ ở chỗ này, không để ai có cơ hộ tiến vào, anh an tâm."
Cho đến khi đi vào căn phòng cuối cùng ở bên trong, lão Vệ đưa hòm thuốc mang trên tay cho Lý Thư Ý, nhìn y xoay người muốn đi vào trong, lão Vệ vội vàng kéo y lại, có chút do dự nói: "Hay là để cho tôi....."
Lý Thư Ý hờ hững liếc mắt nhìn lão Vệ một cái, không nói lời nào gạt tay của lão Vệ ra, đẩy cửa đi vào trong.
Căn phòng này bày trí cũng không tồi, rèm cửa sổ màu vàng nhạt thoạt nhìn trông rất ấm áp, ngoài cửa sổ là cảnh sắc xanh tươi, nội thất cũng đầy đủ và sang trọng. Nếu không phải ở đây còn có một người phụ nữ đáng sợ nằm trên giường, nơi này vẫn có thể coi là một chỗ tĩnh dưỡng thật tốt.
Lý Thư Ý nhấc chân đi đến bên mép giường, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Giang Mạn Thanh.
Bà ta mắc bệnh kén ăn. Sau khi dùng lưỡi dao đả thương Lý Thư Ý lần trước, có thể là biết bản thân từ đây không còn cơ hội ra tay nữa, chút động lực để chống đỡ cho bà ta sống đã không còn, thế nên bệnh tình rất nhanh đã chuyển biến xấu đi. Bây giờ đã gầy đến da bọc xương, bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, không còn sống được bao lâu nữa.
Vốn dĩ Giang Mạn Thanh vẫn đang ngủ, không biết có phải vì cảm nhận được hơi thở của Lý Thư Ý hay không, bà ta từ từ mở mắt ra.
Không giống như trước kia, bà ta của bây giờ không há mồm trợn mắt nữa, chỉ dùng hai mắt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào Lý Thư Ý. Nếu ánh mắt có thể hóa thành hành động, có thể Lý Thư Ý đã bị bà ta dùng một đao lăng trì cũng không chừng.
Lý Thư Ý vẫn không cử động, đứng ở chỗ đối diện với bà ta. Thậm chí còn có cảm giác y đang thưởng thức sự thống hận và oán độc trong xương tủy của Giang Mạn Thanh như là một tác phẩm nghệ thuật.
"Sau khi bà chết, tôi sẽ đem bà cùng với Tần Quang Chí chôn cạnh nhau bà thấy thế nào?"
Y chậm rãi mở miệng, khóe miệng lộ ra một nụ cười sung sướng: "Bà hại chết ông ta, hại ông ta nhà tan cửa nát. Bà nói xem, ông ta nhìn thấy bà, có thể cảm thấy vui vẻ hay không đây?"
Giang Mạn Thanh không khỏi cảm thấy run rẩy, hàm răng va vào nhau lạch cạch, giọng nói như âm thanh của ống sáo bị gãy, sắc bén đến quỷ dị: "Lý Thư Ý! Mày...... Mày...."
"Suỵt." Lý Thư Ý làm một cử chỉ trấn an. Sau đó ngồi xuống bên người bà ta, từ từ thong thả mà mở cái hộp, từ trong đó lấy ra một cái ống tiêm và một lọ thuốc thủy tinh nhỏ, đem ống tiêm cắm vào miệng lọ thuốc, chậm rãi rút thuốc ra.
Giang Mạn Thanh nhìn y, hơi thở ngày càng nặng nề, động tác trên tay Lý Thư Ý vẫn không ngừng lại, đột nhiên hỏi: "Bà hối hận không?"
Thân thể Giang Mạn Thanh đã quá mức suy kiệt, thế nhưng mà ta vẫn liều mạng dùng một chút hơi tàn gắng gượng bắt lấy tay của Lý Thư Ý.
"Lý Thư Ý, chuyện tao hối hận nhất đời này....." Bà ta dùng sức thở dốc, hai mắt đỏ ngầu dường như sắp rơi ra khỏi hốc mắt, "Chính là đã sinh ra thứ tai họa như mày!"
Lý Thư Ý sửng sốt, sau đó lại cuối đầu cười rộ lên.
Lời này Lý Thư Ý chỉ hỏi qua hai người, cả hai người đều có quan hệ gắn bó chặt chẽ với y, một người là mẹ ruột, người còn lại chính là chân ái cả đời này.
Thế nhưng cả hai người đều muốn y chết, bọn họ đều không hối hận khi y chết đi.
Kim tiêm ghim vào cổ tay Giang Mạn Thanh, chậm rãi chui vào mạch máu, Lý Thư Ý gật đầu tán đồng nói: "Đúng vậy, chúng ta đều là tai họa." Thuốc từ từ len lỏi vào trong cơ thể Giang Mạn Thanh, y cười nói, "Cho nên chúng ta đều sẽ không được chết tử tế."
Thân thể Giang Mạn Thanh bắt đầu co giật, bà ta ra sức giãy dụa, móng tay sắc nhọn cào vào mu bàn tay của Lý Thư Ý để lại một vệt máu. Rất nhanh máu đã từ vết thương từng giọt rơi xuống.
Không bao lâu sau, Giang Mạn Thanh đã hoàn toàn bất động, nhưng đôi mắt vẫn mở to nhìn chằm chằm vào Lý Thư Ý.
Bà ta chết không nhắm mắt.
Lý Thư Ý hất tay Giang Mạn Thanh ra, vứt bỏ ống tiêm, mặt không chút cảm xúc mà đứng lên.
Vui vẻ không.
Có cái gì vui vẻ đâu chứ, cùng lắm chỉ là xử lý một thức rác rưởi.
"Ý Ý à...."
Lý Thư Ý hình như nghe được một tiếng thở dài mang theo chút thống khổ, đau lòng, áy náy, y đột nhiên xoay người nhưng mà trong phòng không có gì cả.
Lý Thư Ý sững người tại chỗ.
Quãng thời gian ba và cô của y vừa mới mất, y đã rơi vào rất nhiều loại ảo giác nghiêm trọng.
Bộ não con người đúng thực là một sự tồn tại kì diệu. Biết rằng người đã sớm không còn, thế nhưng nó vẫn có thể tạo ra một hình ảnh ba chiều sống động.
Người đó sẽ chờ y về ăn cơm, sẽ trò chuyện với y, hết thảy đều giống như cái hồi y còn nhỏ. Nhưng mà lúc y đến gần, lại gần hơn một chút, đưa tay muốn chạm vào, bóng người kia liền tan biến.
Đoạn hồi ức đó, Lý Thư Ý không bao giờ muốn nhớ lại vì nó quá đau thương. Ở giữa ranh giới giữa thực và ảo, y đã tự mình suy ngẫm thật lâu, rốt cuộc là chính y một Lý Thư Ý đã mất hết tất cả này là thật? Hay hình bóng vừa biến mất kia mới là thật?
"Con biết mọi người không muốn con làm như vậy, nhưng mà con cần phải làm như vậy." Lý Thư Ý mở miệng nói với hư không, biểu tình lạnh nhạt lại còn cố chấp, "Con không cần mọi người tha thứ." Cảm giác ngực như bị người ta khoét đi một lỗ, y nhắm mắt, sau đó lại khàn giọng nói, "Vĩnh viễn cũng đừng tha thứ cho con."
Lão Vệ đứng ngoài cửa hút thuốc, khi Lý Thư Ý mở cửa ra, lão Vệ đưa mắt nhìn liền thấy được người nằm trên giường, đó là một người phụ nữ gầy trơ xương, nhất thời không nhịn được mà lạnh cả sống lưng.
Lý Thư Ý đưa tay tới, lão Vệ thấy vết máu trên mua bàn tay của y thì hơi sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại là đối phương muốn một điếu thuốc, lão Vệ rút điếu thuốc mà luống cuống tay chân.
Đưa thuốc cho Lý Thư Ý lại giúp y châm lửa. Nhìn Lý Thư Ý hít một hơi sau đó thần sắc hờ hững thả ra một luồng khói, lão Vệ là người đã hơn năm mươi tuổi, không hiểu sao trên lưng ông lại thấm một tầng mồ hôi.
"Có phải cảm thấy tôi rất đáng sợ hay không?" Đột nhiên Lý Thư Ý cười hỏi.
Lão Vệ là người Lý Thư Ý bồi dưỡng, rất ít khi dùng đến, chính Bạch Kính cũng không biết sự tồn tại của ông, chỉ có Cận Ngôn là được tiếp xúc qua. Ông không thể nói là Lý Thư Ý đúng hay sai, bọn họ làm việc trước nay luôn không có đúng sai, chỉ có muốn và làm. Nhưng tự tay hại chết mẹ của mình, còn có thể bình tĩnh như vậy, khiến cho lão Vệ cảm thấy rợn tóc gáy.
Lời trong lòng đương nhiên không dám nói ra, lão Vệ nhìn Lý Thư Ý khẽ lắc đầu.
Lý Thư Ý nhìn sang hướng khác, tự mình nói một câu: "Tôi cũng cảm thấy rất đáng sợ."
Nói xong y liền bước ra ngoài.
Hai người canh giữ ở bên ngoài thấy Lý Thư Ý đi ra, vội vàng đi vào trong.
Bọn họ đến là để giải quyết hậu quả.
Lý Thư Ý bước xuống bậc thang, đứng ở bên ngoài hút xong điếu thuốc. Sau khi ném tàn thuốc đi lại thấy vết thương trên mu bàn tay của mình vẫn còn chảy máu, y đưa tay đến bên miệng, vươn đầu lưỡi liếm đi vết máu.
Một mùi vị tanh tưởi nhanh chóng lan tràn trong khoang miệng, không hiểu sao Lý Thư Ý lại muốn dùng răng cắn vào vết thương kia.
Đầu óc của y hiện tại quá hỗn loạn, đau đớn da thịt đối với y cũng là một cách để khống chế cảm xúc.
Đột nhiên điện thoại vang lên, Lý Thư Ý không thể không thu hồi suy nghĩ kia lại, lấy di động ra nhìn tên hiển thị trên màn hình, y không nhịn được mà cười nhạo một tiếng.
Gặp quỷ rồi, tại sao mỗi lần y thống khổ nhất thì người đó dường như đều sẽ cảm nhận được vậy.
Nhưng mà một người luôn chán ghét y đến mức hận không thể giết chết y lại có thần giao cách cảm với nhau sao?
Quả thật là một câu chuyện hài không hề buồn cười chút nào.
Lý Thư Ý không chút cảm xúc nhìn vào điện thoại, không ngắt máy cũng không nghe. Y biết Bạch Kính rất bận, lần này hắn đi cũng không phải là để bàn một dự án nhỏ nhoi gì, tính từ buổi sáng Đường Tuyết gọi điện thoại tới, người này hẳn là đã một ngày một đêm không ngủ, điện thoại chắc sẽ không gọi lâu.
Nhưng mà hình như lúc này y lại đoán sai rồi, đến khi hồi chuông vang lên lần thứ tư, Lý Thư Ý khẽ thở dài, sau đó cúi đầu, đôi môi chạm vào tên Bạch Kính trên màn hình điện thoại.
Thời gian từng chút trôi qua, điện thoại cuối cùng cũng yên lặng.
Lý Thư Ý lấy thẻ sim điện thoại ra bẻ gãy, sau đó tháo rời pin, những thứ khác liên quan tới điện thoại đều ném vào trong thùng rác.
Vừa làm xong thì lão Vệ cũng vừa bước ra tới, ông đi đến bên cạnh Lý Thư Ý nói: "Đã xử lý xong xuôi, xe cũng đang chờ ở cửa khẩu Kim Hải."
Lý Thư Ý gật đầu, từ trong túi áo móc ra một tờ chi phiếu đã chuẩn bị sẵn từ trước. Lão Vệ nhận lấy, nhìn thấy con số ghi trên đó mà hoảng sợ.
Ông đang muốn mở miệng, Lý Thư Ý lại nhìn ông mà xua tay, khuôn mặt có vẻ rất là mệt mỏi: "Đi thôi."
Lão Vệ nhìn bóng dáng của y, đột nhiên cất giọng hỏi: "Còn trở về không?"
Lý Thư Ý không trả lời, lại hướng về phía ông ấy mà phất phất tay.
Về chứ, sao lại không về.
Chỉ là chờ đến lúc y trở về, có lẽ chỉ còn lại một nắm tro tàn.
[HY: Cái chap dài 5746 chữ.......]