Tình Chung (Tình Cuối)

Chương 7:




Sau khi Cận Ngôn xuất viện liền biến thành một tên nhàn nhã rảnh rỗi. Mấy ngày gần đây Lý Thư Ý bận muốn chết, Cận Ngôn cũng không rõ tình huống cụ thể lắm, chỉ biết cái hạng mục lớn mà anh phụ trách sắp khởi động, cho nên hiện tại mỗi ngày đều tăng ca, căn bản không rảnh quan tâm tới cậu.
Thiếu gia nhà cậu cũng không có liên hệ qua, gọi điện thoại thì bị ngắt máy, gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời, cậu đành phải mỗi ngày ở nhà nuôi thịt mặt bắt đầu tròn xoe lên.
Nhưng vào lúc cậu nhàm chán tới độ muốn đóng meo mốc lên, thì có chuyện để làm.
Ông chú của Bạch Kính Bạch Vĩ Phương muốn chuẩn bị tiệc mừng thọ ở khách sạn, khách khứa tới quá nhiều, nhân thủ trong nhà không đủ, nên mượn không ít người bên này của Bạch Kính, bọn họ cũng yêu cầu Cận Ngôn đến phụ trách công tác bảo an.
Sau khi biết Bạch Hạo cũng đi cậu liền hào hứng muốn ngất, mặc bộ tây trang đắc tiền nhất của mình, còn cố ý vuốt keo tóc, sau đó bộ mặt hài lòng mà đứng trước gương, nhìn trái nhìn phải nhìn thế nào cũng thấy rất vừa lòng, nhếch miệng nở một nụ cười ngây ngô, nháy mắt lại từ một nam thần biến thành tên oắt con.
Kết quả là sau khi tới thì bận đến choáng váng đầu óc. Bận theo dõi, bàn giao và kiểm tra danh sách khách mời, cả một ngày Cận Ngôn một ngụm nước cũng chưa được uống, cơ bản là không có thời gian đi tìm thiếu gia của cậu.
Cận Ngôn trong lòng oán giận, cảm thấy mình không thể hiểu nỗi những người này, mừng thọ thì mừng thọ, người trong nhà chúc mừng nhau không phải được rồi sao, lại phải đem hết những người quyền quý trong thành phố đều mời tới đây, để cho một đống người xa lạ phải lăn lộn khổ sở một chập.
Cận Ngôn cũng không có nghĩ sai, nhưng mà suy nghĩ này của cậu chỉ có thể xem như là ý của một đứa trẻ con mà thôi.
Trò chơi trong thế giới người trưởng thành đâu có dễ chơi như vậy, ảnh hưởng của Bạch Vĩ Phương tuy không bằng Bạch Vĩ Đường, nhưng mà mấy người con đều có sự nghiệp thành đạt, đặc biệt là tên con rễ làm việc cho chính phủ đang từng bước thăng quan tiến chức, lại thêm Bạch Kính giúp đỡ, có ai dám không đem ông ta để ở trong lòng.
Nói trắng ra thì, mấy loại tiệc như thế này, bản chất đều là vì muốn trao đổi tài nguyên với nhau, nói không chừng sau khi ăn một bữa cơm, lại đem chuyện hợp tác ra thỏa thuận xong xuôi.
Tất nhiên Cận Ngôn không thể hiểu những thứ vòng vo như thế này, trong đầu cậu chỉ chứa được thức ăn và Bạch Hạo.
Bởi vì chưa tới thời gian dùng bữa tối, không ít người vẫn còn ở hoa viên tán gẫu, Cận Ngôn phụ trách khu vực này tương đối ít người, cho nên cách đó không xa mấy người phụ nữ nói chuyện cậu đều có thể nghe được. Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là chuyện bà này đi sửa mũi, chồng bà nọ nuôi tình nhân ở bên ngoài, chồng bà kia dùng phương thuốc cổ của vị đại sư nào đó mà sinh được một thằng con trai.
Phụ nữ chính là như vậy, bất luận thân phận cao thấp bần hàn phú quý, khi tụ tập lại với nhau đều thích nói những chuyện như là tin đồn hay bí mật này nọ.
Cận Ngôn cũng không thấy nhàm chán, đứng bên cạnh mà lắng nghe một cách thích thú, chỉ là đột nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh, quay đầu lại mới phát hiện Lý Thư Ý đứng ở phía sau nhìn chằm chằm vào mình. Cậu có chút chột dạ, lộ ra cái chân chó cười tươi vô cùng mà chào: “Chú Lý.”
Cận Ngôn đã hai mươi tuổi, nhưng nhìn rất trẻ, cả ngày lại tràn đầy sức sống, thoạt nhìn giống như một thiếu niên hiếu động. Hôm nay cậu ăn mặc chỉnh tề, đôi chân cao ráo, hơn nữa trán lộ ra làm cho đường nét khuôn mặt lại càng hài hòa hơn, thoạt nhìn rất đẹp trai đứng đắn lại ngay thẳng.
(Ngay thẳng?????What?Đang edit đam mỹ lại gặp được từ ngay thẳng?)
Lý Thư Ý hờ hững quét mắt liếc nhìn cậu một cái, hỏi: “Tới đây để hẹn hò?”
Cận Ngôn vò đầu cười ngây ngô, vò một hồi lại nhớ ra không thể đem tóc cào loạn lên được nên thu tay về.
Lý Thư Ý sao có thể không biết tâm tư của cậu, nhưng lại đi tạt cho cậu một thau nước lạnh: “Bạch Hạo có việc tối nay sẽ không tới, đừng ở chỗ này tìm người nữa ngoan ngoãn đi làm việc của mình đi.”
Lập tức Cận Ngôn có chút thất vọng mà dạ một tiếng, nhưng mà rất nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, phàn nàn với Lý Thư Ý về chuyện lúc chiều.
Chiều nay bọn họ gặp được một người, người này ngồi xe lăn tới, hơn nữa còn không có tên trong danh sách. Loại tình huống này bắt buộc bọn họ phải điều tra, kết quả còn chưa kịp hỏi, đã bị người của Bạch gia tới tàn nhẫn mà mắng cho một trận. Vốn dĩ chuyện này là do người của Bạch gia không thêm tên người ta vào trong danh sách khách mời, cuối cùng lại đổ hết lên đầu bọn họ, Cận Ngôn nói thầm: “Những người có tiền thật là không biết nói đạo lý.”
Đương nhiên cậu đã quên mất, hiện giờ chú Lý của cậu cũng là một trong những người ‘có tiền có thế" đó.
Lý Thư Ý cảm thấy kì quái, hỏi: “Người nọ mấy nhóc không quen biết?”
Cận Ngôn lắc đầu: “Không quen biết, trước đây em cũng chưa từng thấy qua.”
Lý Thư Ý nhíu mày: “Tên là gì?”
Cận Ngôn nghĩ nghĩ, mất cả buổi mới không chắc chắn mà trả lời: “Hình như tên là Ninh cái gì mà, à.... Ninh Vạn? Hay Ninh Du?” Cậu còn chưa nghĩ xong, Lý Thư Ý đã nói ra một cái tên: “.... Ninh Việt.”
Cận Ngôn sớm đã không nhớ rõ người này rốt cuộc là ai, nhưng nhìn bộ dạng của Lý Thư Ý cảm thấy có chút không đúng, cậu thò lại gần thật cẩn thận hỏi: “Chú Lý chú với người này có quen nhau à?”
Lý Thư Ý kéo kéo khóe miệng nở một nụ cười, đâu chỉ đơn giản là quen. Anh cũng không nói nhiều, lấy bao thuốc ném cho Cận Ngôn, xoay người đi vào khách sạn.
Cận Ngôn luống cuống tay chân mà bắt lấy gói thuốc, đi theo vài bước lại ngừng, nếu Lý Thư Ý không gọi cậu, vậy đây chắc chắn là chuyện cậu không thể xen vào. Nhưng mà không biết tại sao, trong lòng cậu lại cảm thấy có chút bất an.
Trong khách sạn, Ninh Việt uống thuốc, Ninh Tuệ lo lắng nhìn hắn hỏi: “Thế nào, còn khó chịu sao?”
Ninh Việt lắc đầu, dịu dàng cười: “Chị yên tâm, em không sao.” Ninh Tuệ làm sao có thể an tâm, đưa tay thử sờ cái trán của hắn, cảm thấy nhiệt độ vẫn còn cao, mặt trầm xuống nói: “Như thế này không ổn, chúng ta lập tức đến bệnh viện.” Nói rồi liền đứng dậy.
Ninh Việt giữ cô ta lại, cũng không nói tiếng nào, chỉ là yên lặng mà nhìn Ninh Tuệ.
Ninh Tuệ cắn răng, hốc mắt đỏ lên: “Em tự làm khổ chính mình như vậy, dù em không nghĩ tới chị, cũng nên nghĩ tới ba mẹ, nếu họ mà biết sẽ đau lòng ra sao?”
Tay Ninh việt run run, khi mở miệng âm thanh lại có chút nghẹn ngào: “Chị chị đừng nóng giận, em... Nhìn anh ấy... Nhìn anh ấy một cái sẽ đi ngay.”
Ninh Tuệ thương tâm cực điểm, thật sự không biết đối với người em này nên làm thế nào mới tốt. Cùng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, cô ta nhanh chóng lau nước mắt chỉnh trang lại biểu cảm đàng hoàng mới đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, con dâu cả của Bạch Vĩ Phương tên là Chu Cầm đi đến, thấy Ninh Việt ngồi ở trên xe lăn, Chu Cầm không thèm bận tâm đến Ninh Tuệ đang chào mình, bước nhanh đến bên người Ninh Việt, nhìn chân hắn mà mắt đỏ hoe nói: “Sao lại thành ra như vậy... Sao chuyện lớn như thế này cũng không thèm nói với chúng ta một lời.”
Ninh Việt vốn nên là người đau khổ nhất, giờ phút này ngược lại còn đi an ủi bà ta: “Dì đừng lo, chỉ là tạm thời thôi, bác sĩ nói kiên trì trị liệu từ từ sẽ tốt lên.”
Chu Cầm vừa rớt nước mắt vừa gật đầu, lại lôi kéo hắn ân cần hỏi han một phen.
Ninh Việt vừa mới trãi qua ca phẫu thuật, hiện tại lại còn phát sốt, thân thể đã cực kỳ suy yếu, nhưng mà hắn vẫn kiên nhẫn, vẫn cẩn thận trả lời Chu Cầm.
Ninh Tuệ lại lo lắng em trai mình không chịu đựng nổi, nhịn không được mà hỏi: “Dì ơi, Bạch Kính đâu?”
Chu Cầm thở dài nói: “Trước lúc tới đã cho người đi gọi nó. Hôm nay đông người, dượng các ngươi không ở đây, đám tiểu bối lại không được việc, nên chuyện lớn chuyện bé đều tới tay nó, nhất thời không thể phân thân được.”
Ninh Việt cười cười: “Không sao, ở đây cũng không có việc gì gấp.”
Chu Cầm lo lắng sốt ruột nói: “Hai đứa trước kia thân thiết như vậy, nó nhìn thấy con như vầy chắc chắn sẽ rất đau lòng. Vừa lúc nó có quan hệ rộng rãi, hay con nhờ nó hỏi một chút, có biện pháp nào làm chân con nhanh hồi phục hơn không.”
Ninh Việt nghe lời gật đầu, lại nắm tay Chu Cầm an ủi bà ta đừng nên đau lòng.
Bọn họ ở đây lo chính mình nói, không ai chú ý đến Lý Thư Ý đi đến. Anh đứng bên cạnh gõ cửa, ba người nghe tiếng quay đầu lại, sắc mặt đều biến đổi.
Chu Cầm từ trước đến nay đều không ưa Lý Thư Ý, ngay lập tức trầm mặt hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
Lý Thư Ý biết mình chính là cái đinh trong mắt của bà thím này của Bạch Kính, cũng không nhiều lời với bà ta, tầm mắt dừng trên người Ninh Việt, hờ hững nói: “Gặp bạn học cũ.”
Ninh Tuệ đã sớm biết đến danh tiếng của Lý Thư Ý, bao gồm cả chuyện người này đê tiện vô sỉ, không từ thủ đoạn, lì lợm đeo bám Bạch Kính. Cô ta đứng lên che trước mặt Ninh Việt, lạnh lùng nói: “Nơi này không chào đón anh, mời anh đi ngay lập tức.”
Lý Thư Ý nhìn cảnh đối chọi này, không biết sao lại cảm thấy có chút buồn cười. Mặt hai người này nhìn chằm chằm vào anh mà đề phòng, giống như anh là yêu ma quỷ quái, đến gần vài bước sẽ đem Ninh Việt ăn tươi nuốt sống không bằng.
Anh đang chuẩn bị mở miệng, Ninh Việt lại đánh vỡ cục diện bế tắc trước mặt: “Chị, hôm nay khách nhiều, chị đưa dì ra ngoài trước, vừa lúc em cũng muốn nói vài câu với Lý Thư Ý.”
Ninh Tuệ không yên tâm, Ninh Việt cầm lấy tay cô ta nói: “Không sao đâu.”
Ninh Tuệ không lay chuyển được Ninh Việt, đành phải cùng Chu Cầm rời đi, trước khi đi mặt còn đầy cảnh cáo mà liếc Lý Thư Ý một cái.
Aaaaaa ta muốn đem tên Ninh Việt này đá ra khỏi truyện, đừng ai cản taaaaaaa. Ninh Việt sao? Má sẽ đem ghế quăng vào mặt ngươi. Tức hộc máu là có thiệt mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.