Tình Chung (Tình Cuối)

Chương 72: Anh Yêu Em




Bạch gia có mấy lão gia tử khi còn trẻ thân thể đã tiêu hao quá nhiều nên khi về già khó tránh khỏi bệnh tật, cho dù thuốc có tốt bao nhiêu, bác sĩ có giỏi đến mấy cũng không thể bù đắp lại được.
Ông nội của Bạch Kính là người ra đi trước nhất. Bạch Vĩ Phương năm trước mới vừa qua đại thọ 70, Lý Thư Ý không ngờ rằng ông ấy lại không thể qua được mùa đông năm nay.
Được Bạch Vĩ Phương thừa nhận chỉ có một người con trai duy nhất này của Bạch Chính Nguyên, Bạch Kính với cha mình quan hệ không mấy tốt đẹp, nhưng đối với Bạch Vĩ Phương lại thân thiết hơn rất nhiều. Sau khi Bạch Vĩ Đường mất đi, Bạch Vĩ Phương lại tiếp tục thực hiện di nguyện của anh trai mình, đối với Bạch Kính càng thêm yêu thương săn sóc, cho nên khi ông ấy sắp không qua khỏi, trong lòng Bạch Kính thật không mấy dễ chịu.
Hắn ở bệnh viện canh giữ hai ngày, lại còn phải xử lý chuyện ở công ty. Thêm vào đó Bạch Vĩ Phương có rất đông con cái, đối với việc phân chia tài sản thừa kế trong gia tộc xuất hiện biến động không hề nhỏ. Bối phận của Bạch Kính tuy không phải lớn nhất nhưng lại có địa vị hết sức quan trọng, hắn phải đứng ra duy trì cục diện, ngăn cản gia tộc của mình rơi vào một hồi nội đấu.
Suốt hai ngày này thời gian để hắn nghỉ ngơi nhiều nhất cũng chưa quá nửa giờ.
Trong lòng hắn lo lắng cho Lý Thư Ý, việc vừa xong đã gấp gáp quay trở về, đến chính bản thân còn chưa kịp dùng bữa cơm. Hai ngày nay ăn uống không điều độ đã làm cho bụng hắn đau âm ỉ, nhưng hắn vẫn nghĩ đến việc chăm cho Lý Thư Ý ăn cơm uống thuốc trước.
Thế nhưng chén cháo bị hất đổ đi, Lý Thư Ý lại xem hắn như không khí, nhìn thấy hắn bị bỏng cũng lạnh mặt thờ ơ.
Bạch Kính cảm thấy rất ủy khuất.
Đây là một loại cảm xúc mà trước nay hắn hiếm khi được trãi qua. Trước kia hắn không ỷ lại vào bất luận kẻ nào, cũng không đi lấy lòng bất kì ai, lại càng không lo lắng người khác sẽ cự tuyệt xa cách mình, cho nên hắn không hề biết hóa ra bản thân hắn cũng có lúc sẽ bị ủy khuất.
Lý Thư Ý bị Bạch Kính ôm chặt, cả người đều bị vòng tay đối phương vây kín. Bạch Kính lại vùi đầu vào cổ của y, khuôn mặt hắn không ngừng cọ xát vào da thịt trơn mịn của Lý Thư Ý, hơi thở nóng rực đốt đến cả người y nổi lên một trận ngứa ngáy.
Mà điều khiến y không thể chịu đựng nhất chính là cái câu “Thư Ý” vừa rồi.
Xưng hô thân mật hết mực như vậy, Bạch Kính lại có thể tùy tiện mà gọi, thật giống như trong lòng hắn đã gọi cả trăm ngàn lần, gọi đến quen.
Tay Lý Thư Ý siết chặt đặt bên người, chút chán ghét cùng dửng dưng trên mặt đã không duy trì được nữa. Thời điểm Bạch Kính kiêu ngạo nhất, y có thể cãi nhau với hắn, có thể chiến tranh lạnh với hắn, có thể không chút lưu tình mà khiến cho hắn phải khó xử, nhưng với một Bạch Kính thế này y thật không biết phải nên đối phó như thế nào.
Đừng nói là đối phó với Bạch Kính, chỉ cần nghe sự mệt mỏi qua lời nói của hắn, phỏng đoán hai ngày nay hắn bận rộn quá mức, y đều không kiềm chế được mà lo lắng cho Bạch Kính.
Lý Thư Ý cảm thấy bản thân mình quả thực đã hết thuốc chữa. Y thầm nghĩ nếu như ba năm trước đây, Bạch Kính cũng chịu ôm y như thế này, lại hạ thấp tư thái của hắn đi một chút, dùng ngữ khí thân mật tín nhiệm như hiện tại mà nói với y rằng đừng cản trở hắn đính hôn, cho dù là kêu y đi chết, y nhất định sẽ không do dự mà làm theo.
Làm gì có chuyện y thờ ơ dửng dưng, rộng rãi thoải mái gì đó, cùng lắm chỉ là bị bức đến mức không còn cách nào khác mới lựa chọn chạy trốn. Từng lớp, từng tầng ngụy trang ở trên người, đều là tự lừa gạt chính mình.
Lý Thư Ý cuối cùng cũng hiểu được ba của mình.
Tại sao Giang Mạn Thanh vẫn luôn xem ông ấy như là rác rưởi nhưng ông ấy vẫn ngây ngốc mà theo đuổi hình bóng của bà ta, toàn tâm toàn ý mà yêu người say đắm. Thâm tình đến mức cho dù bà ta bước qua bùn đất, ông ấy cũng sẽ nâng niu cẩn thận đặt trên ngực.
Đây là những gì mà y thừa hưởng từ ba của mình, hèn mọn lại cố chấp, bệnh trạng lại bi lụy, không chết sẽ không ngừng được tình cảm của bản thân.
Trong lúc Lý Thư Ý ngủ say không biết Bạch Kính đã trộm ôm lấy y bao nhiêu lần, bây giờ người này vẫn tỉnh táo, hắn cho rằng Lý Thư Ý sẽ đẩy mình ra. Bạch Kính đợi một hồi lâu vẫn không thấy động tác của Lý Thư Ý, hắn cảm thấy có chút kì lạ, từ từ thả tay ra, đứng dậy lại đối diện với đôi mặt lặng như nước của Lý Thư Ý.
“Anh muốn tôi làm gì?”
Lý Thư Ý nói một câu không đầu không cuối, vẻ mặt Bạch Kính có chút khó hiểu, y lại nói tiếp: “Nhân lúc tôi chưa chết, vẫn còn chút giá trị, anh muốn tôi giúp anh làm việc gì cứ nói thẳng ra là được.”
Bạch Kính sửng sốt, trong lòng dâng lên từng cơn rét lạnh.
Qua một lúc lâu, hắn mới đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của Lý Thư Ý, dùng hành động này để kìm nén cảm xúc cuồng bạo trong nội tâm, nhẹ nhàng hết mức có thể: “Là anh sai rồi, anh không nên nói với em chuyện này. Anh vẫn chưa ăn cơm, em có thể cùng anh ăn cơm trưa được không?”
Lý Thư Ý sao có thể không biết người bên cạnh đang nổi cơn thịnh nộ. Nhưng y nói những lời này không phải có ý kích động Bạch Kính, mà là vì y thật sự cảm thấy như vậy.
Lý Thư Ý không nói gì cả, bước xuống giường đi vào phòng tắm.
Bạch Kính chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Lý Thư Ý nữa, mới cúi người nhặt tăm bông với thuốc mỡ lên, tự bôi thuốc cho mình. Sau đó đi được vài bước hắn lại dưa tay ấn nhẹ vào bụng, chờ cho cơn đau kia thoáng giảm bớt hắn mới cầm đồ vật đi xuống lầu.
Lý Thư Ý tắm xong nhìn vào đồng hồ, đi xuống dưới lầu, vừa nhìn thấy một bàn cơm đầy thức ăn y thật sự cạn lời.
Bạch Kính cúi đầu xoa huyệt thái dương điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn thấy y, cười nói: “Không biết em muốn ăn gì nên cho họ làm mỗi thứ một ít.”
Lý Thư Ý không mở miệng, ngồi ở chỗ đối diện với Bạch Kính.
Bạch Kính mở cái ấm sành màu đen đặt ở giữa bàn ăn ra, bên trong là canh cá hấp đã được ninh thành màu trắng sữa, được nấu với măng đông và nấm hương, trên mặt còn thả mấy viên cẩu kỷ trông hết sức đẹp mắt.
Bạch Kính cầm cái chén sứ múc đầy một chén, đặt ở trước mặt Lý Thư Ý lại dặn dò nói: “Cẩn thận chút.”
Lý Thư Ý nhìn bát canh không có chút dầu mỡ, hương thơm ấm nóng phả vào mũi, nhíu nhíu mày, y cầm muỗng lên không nói gì cả.
Bạch Kính nhìn thấy y chỉ uống canh không chịu động đũa, hắn gắp một ít tôm xíu mại hấp đặt vào cái đĩa nhỏ bên cạnh bát của y, lại gắp thêm một miếng đậu hũ gạch cua mềm mịn đưa tới.
Rất nhanh trong tầm tay của Lý Thư Ý đã để đầy thức ăn, cuối cùng y không nhịn được nữa ngẩng đầu lên nói: “Đủ rồi.”
Trước kia lúc tay Lý Thư Ý bị thương, Bạch Kính giúp y gắp thức ăn y còn muốn khách khí mà nói tiếng cảm ơn. Bây giờ tuy rằng y bị bệnh nhưng cách ngày chết vẫn còn rất xa, không cần đối phương phải chiếu cố mình đến như vậy.
Bạch Kính nhìn thấy y không vui rốt cuộc cũng chịu an phận lại. Gắp mấy đũa thức ăn lót dạ, liền đứng dậy đi lấy thuốc đau dạ dày.
Khi hắn quay trở lại đi ngang qua người Lý Thư Ý nhìn thấy mắt cá chân trần trụi của y, Bạch Kính không khỏi cau mày.
Bạch Kính uống thuốc, đặt lại ly nước lên bàn, không nói tiếng nào mà đi thẳng lên lầu.
Lý Thư Ý tuy rằng không nhìn Bạch Kính, nhưng cũng nghe được âm thanh lúc hắn uống thuốc, không nhịn được có chút thất thần.
Y với Bạch Kính đều có bệnh đau dạ dày. Trước kia lúc bận rộn mấy ngày đều không ăn cơm đúng bữa, mấy năm nay đã đỡ hơn rất nhiều, lúc y còn ở đây vẫn luôn chú ý tới Bạch Kính, chưa từng thấy hắn uống thuốc trở lại. Không biết người này tại sao lại đem bản thân mình lăn lộn thành như vậy.
Lý Thư Ý vừa nghĩ vừa cảm thấy y nên đi xem lại đầu óc của mình. Bạch Kính là một thiên chi kiêu tử như vậy, có biết bao người ái mộ sùng bái, y lại xem hắn như một đứa nhỏ đáng thương không cha không mẹ chăm sóc, nhìn thấy người ta có một chút khó chịu, y đã vội vã đau lòng.
Thật là phạm tiện chạm đến xương cốt rồi.
Lý Thư Ý vốn dĩ cho rằng Bạch Kính sẽ về phòng nghỉ ngơi, cho nên lúc người này quay trở lại y liền cảm thấy có chút kì quái.
Bạch Kính lại không nói gì, hắn lập tức đi đến trước mặt Lý Thư Ý nửa quỳ xuống, nâng chân y trong tay, cởi bỏ đôi dép lê, trước hết là dùng tay bao bọc chân y lại sau đó mới lấy một chiếc tất màu đen mang vào cho Lý Thư Ý.
Bạch Kính lại dùng bộ mặt nghiêm túc hệt như lúc hắn mở hội nghị mà mang tất vào cho Lý Thư Ý, một lúc lâu sau Lý Thư Ý vẫn chưa phản ứng lại. Tất đã mang được một nửa y mới chợt nhớ ra muốn rút chân về, nghiến răng nói: “Anh phát điên cái gì vậy!”
Bạch Kính nắm lấy bắp chân của y, cau mày nói: “Em đừng động, ăn đi, sẽ xong nhanh thôi.”
Lý Thư Ý làm gì còn tâm trạng để ăn cơm, xoay người đối mặt với Bạch Kính, lại khom lưng muốn đẩy tay của Bạch Kính ra, kết quả lại sờ trúng một lớp thuốc mỡ dính nhớp nháp, nhớ tới khi nãy người này vừa mới bị bỏng tay, nháy mắt đã đình trệ tại chỗ.
Động tác của Bạch Kính lưu loát mang hai chiếc tất vào cho Lý Thư Ý, lại xỏ cho y đôi dép bông mới đặt chân y lên sàn nhà. Sau đó thì đi rửa tay rồi tiếp tục ngồi xuống đối diện với Lý Thư Ý.
Lý Thư Ý cảm thấy gót chân mình đã mất cảm giác, toàn bộ nữa thân dưới đã cứng đờ, vừa mở miệng giọng nói như bị đông lại: “Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”
Bạch Kính cố chống lại cơn buồn ngủ đang kéo đến, mệt mỏi quá mức nên không nghe rõ lời của Lý Thư Ý nói, cho là y thấy hắn phiền phức, vậy nên hắn liền đứng lên đáp: “Em ăn thêm chút đi, anh sẽ không quấy rầy em, anh ra ghế sô-pha ngồi.”
Nói xong cũng không đợi Lý Thư Ý trả lời hắn đã đi vào phòng khách.
Không lâu sau bác Ngô đã đi tới, thấy Lý Thư Ý hôm nay ăn nhiều hơn so với mọi ngày, trên mặt ông lộ rõ vẻ vui mừng: “Thiếu gia đã hai ngày không ngủ rồi, cậu Lý đến khuyên nhủ thiếu gia một chút đi.”
Lý Thư Ý đặt mạnh cái bát xuống bàn, sắc mặt lạnh lùng đi tới phòng khách nhìn thấy Bạch Kính đang ngồi trên ghế sô-pha, khuỷu tay dựa vào đệm chống đầu, đôi mắt nhắm lại, cũng không biết có phải đã ngủ rồi hay không. Lý Thư Ý Đang chuẩn bị kêu thì thấy hắn tỉnh lại.
“Ăn xong rồi?” Bạch Kính ngây ngốc hỏi, đôi mắt vì không được nghỉ ngơi tốt đã hằn lên tơ máu. Lý Thư Ý không để ý tới hắn, hắn lại tự mình đứng dậy lẩm bẩm một câu: “Vậy thì uống thuốc thôi.”
Thuốc trên bàn trà đã được phân loại xong, bên cạnh còn có một ly nước nóng là vừa rồi Bạch Kính mới rót. Hắn đưa tay sờ vào cái ly kiểm tra nhiệt độ của nước, lại để thêm một lúc cho nước nguội bớt, Bạch Kính một tay cầm ly nước mọt tay cầm thuốc đưa tới trước mặt Lý Thư Ý.
Lý Thư Ý yên lặng đối diện với hắn, Bạch Kính nghi hoặc “hửm” một tiếng, vẻ mặt ôn nhu đến cực hạn.
Lý Thư Ý tránh đi tầm mắt của Bạch Kính, cầm ly nước uống thuốc, thấy hắn vẫn còn ngồi lại ghế sô-pha, y cau mày nói: “Đi lên giường ngủ.”
Bạch Kính biết Lý Thư Ý có thói quen ăn cơm xong sẽ ngồi đọc sách ở một góc trong phòng khách, nơi có thể nhìn thấy toàn bộ hoa viên bên ngoài, liền nói: “Anh muốn ở bên em thêm một chút.”
Trong lòng Lý Thư Ý thực bực bội. Bây giờ đầu óc của người này hồ đồ rồi phải không, có khả năng không biết chính mình rốt cuộc đang nói cái gì. Trước kia bọn họ có thể không ăn không ngủ mấy ngày, đó là lúc mới hơn hai mươi tuổi. Hiện tại người đã hơn ba mươi, hai ngày không ngủ còn có thể chịu được sao? Y liền đá nhẹ vào chân hắn nói: “Đứng dậy.”
Bạch Kính nhìn thấy y lại sắp giận, chỉ đành đứng lên. Lý Thư Ý túm chặt cái tay không bị thương của hắn kéo người đi lên lầu. Bạch Kính vừa rồi mới rửa tay vẫn còn chưa bôi lại thuốc, Lý Thư Ý vẻ mặt không hề kiên nhẫn mà đi bôi thuốc cho hắn, sau đó y mặc kệ để cho hắn ngồi bên mép giường. Lý Thư Ý lại đến ngồi bên chiếc bàn tròn gần ban công nơi mà người nằm ở trên giường chỉ cần nâng mí mắt lên là có thể thấy.
Bạch Kính ngẩn ra hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần khóe miệng hiện lên ý cười, hắn lên giường ngủ còn Lý Thư Ý thì ở bên kia. Chỉ là vừa rồi cháo bị đổ lên giường, hết thảy đồ dùng đều được thay mới, chăn gối cũng không còn lưu lại hơi thở của Lý Thư Ý, hắn lại cau mày bất mãn.
Trong phòng không bật đèn, rèm bên giường đóng lại nhìn có chút mờ mịt. Nơi Lý Thư Ý ngồi vẫn có ánh sáng, nhưng y không làm gì cả, chỉ yên lặng khoanh tay trước ngực mà ngồi đó, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Ánh mắt Bạch Kính lại đặt trên người Lý Thư Ý, mỉm cười thầm nghĩ quả nhiên dù có biểu hiện chán ghét phản kháng như thế nào, Lý Thư Ý vẫn sẽ để tâm đến hắn vẫn sẽ vì hắn mà nhượng bộ. Giữa hai người bọn họ người nắm phần thắng vĩnh viễn luôn là hắn.
Chỉ là ánh mắt lưu luyến nhìn ngắm khuôn mặt người nọ một lúc lâu, vẻ mặt của đối phương vẫn bình tĩnh không hề có chút dao động, tâm tình vui vẻ của hắn thoáng chốc đã biến mất sạch sẽ.
Lý Thư Ý yêu hắn nhưng tình yêu này chứa đầy sự bất lực cùng ghét bỏ bản thân, thế nên y bức chính mình đi vào tuyệt lộ, một chút ý muốn sống sót cũng không có. Loại tình yêu này, có gì hay ho đáng để hắn phải hạnh phúc hay tự hào?
“Thư Ý.” Bạch Kính thì thầm gọi tên y.
Lý Thư Ý không quay đầu lại, vẫn duy trì dáng ngồi ban nãy, tự hồ như y chỉ là một pho tượng không hề có sinh mệnh.
Bạch Kính nhìn y thật lâu, lâu đến nỗi cuối cùng không chịu đựng được nữa mới chậm rãi khép mi mắt lại. Nhưng mà trước khi vào giấc mộng, có những lời hắn vẫn luôn giấu trong lòng không hề dám nói, hắn cảm thấy hiện tại mình vẫn chưa có tư cách nói ra những lời này.
“Thư Ý, anh yêu em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.