Tình Chung (Tình Cuối)

Chương 85:




Trước khi đi Lý Thư Ý đã hỏi ý kiến của bác sĩ, xác nhận thân thể y có thể chịu được di chuyển đường dài, nào ngờ Bạch Kính lại huy động nhân lực, chưa kể đến việc sử dụng phi cơ riêng của Bạch gia, hắn còn đặc biệt mời thêm chuyên viên y tế đi cùng. Lý Thư Ý vốn dĩ rất ghét đem lại phiền toái cho người khác, huống hồ y với Bạch Kính đã muốn chia xa, sao lại có thể hưởng thêm đặc quyền đến từ Bạch gia như vậy được? Vẫn là Ngụy Trạch đứng ra khuyên y: “Anh cứ xem anh ấy làm chuyện này là vì trong lòng hổ thẹn muốn được tạ lỗi, xong việc này hai người coi như thanh toán hết nợ nần.”
Lý Thư Ý ngẫm nghĩ cảm thấy cũng đúng, cho nên không tiếp tục tranh luận với Bạch Kính nữa.
Vốn cho rằng đã cáo biệt tại Kim Hải, nhưng Bạch Kính vẫn luôn đi theo y đến tận viện điều dưỡng Long Đàm, lại còn cố ý tới gặp viện trưởng, an bài xong xuôi hết mọi chuyện mới rời đi. Trước khi đi, hắn cũng không nói gì đặc biệt với Lý Thư Ý, chỉ dặn dò y phải phục hồi thật tốt, dặn y đừng quá lo lắng cho Lý Niệm.
Tất cả những hành động này của hắn, giống hệt như lời Ngụy Trạch đã nói, là làm hết những việc bản thân hắn có thể làm cho y, tương lai sẽ không còn gì để lo lắng nữa. Tất nhiên cũng sẽ không còn việc dây dưa mãi không dứt. Lý Thư Ý nhìn bóng dáng hắn lúc rời đi, hoàn toàn sạch sẽ không mảy may chút vấn vương lưu luyến, trong lúc nhất thời y như lại thấy được người lãnh đạm bạc tình mà mình đã quen biết thuở ban đầu. Không ai có thể trở thành sự ràng buộc đối với hắn, càng không có ai có thể khiến hắn dừng lại bước chân nhiều thêm một khắc, trong lòng Lý Thư Ý cảm khái, như vậy mới đúng, đây mới là Bạch Kính mà y quen biết.
Bất luận thế nào, cuộc sống cũng đã trở nên bình lặng đúng như những gì y hằng mong đợi.
Điều duy nhất làm cho Lý Thư Ý ngoài ý muốn chính là Bạch Hạo cũng đi theo bọn họ tới đây, hắn chọn ở lại chỗ này, còn sắp xếp sinh hoạt cho Cận Ngôn hết sức gọn gàng ngăn nắp, khiến cho người ta bớt lo hơn rất nhiều. Từ sau khi Lý Thư Ý tỉnh lại, trạng thái tinh thần không được tốt lắm, chăm sóc cho y nếu không phải là Bạch Kính thì chính là Cận Ngôn, cho nên y cũng không quá chú ý tới Bạch Hạo.
Thật ra thì để hình dung tình cảm mà y dành cho Bạch Hạo cũng rất phức tạp, nó không chỉ gói gọn trong hai từ “Không thích”. Góc tối trong tính cách của Bạch Hạo suy cho cùng chính là lỗi của Bạch gia, nhưng Lý Thư Ý không thể bỏ qua những chuyện mà hắn đã làm với Cận Ngôn. Mặt khác, từ sâu trong đáy lòng của Lý Thư Ý lại cảm thấy một Bạch Hạo sau khi biết được chân tướng đau đớn nằm trong mưa gào khóc, cùng với bản thân mình khi còn trẻ sau khi vội vã chạy về nhà chỉ còn nhận được hai hủ tro cốt thực sự rất giống nhau.
Ngu xuẩn, ích kỷ, kiêu ngạo, tự mình hại chết những người thương yêu nhất…. Những sai lầm đó y cũng đã từng phạm phải, sao có thể nặng lời mà đi trách móc Bạch Hạo được chứ? Cho nên y không muốn đuổi người đi, thậm chí còn không muốn can thiệp vào chuyện giữa Bạch Hạo và Cận Ngôn nữa.
Trải qua nhiều thăng trầm như vậy, hiện tại y giống hệt như một ông cụ mang trong mình tâm lý “Con cháu tự có phúc của con cháu”. Huống hồ chuyện tình cảm cũng giống như việc người ta uống nước, không thể vì chuyện của y đã được định sẵn là như vậy mà phải áp đặt nó lên người của Cận Ngôn, khiến cho Cận Ngôn và y có cùng một kết cục.
Vốn dĩ Lý Thư Ý đã nghĩ thông suốt, nhưng qua mấy ngày sau y lại thay đổi chủ ý, không hiểu vì lí do gì, y thực sự bị hai tên ngốc này làm cho phát hỏa.
Trước kia nếu bọn họ ở bên nhau, ánh mắt của Cận Ngôn đều chỉ hướng về Bạch Hạo, gặp phải chuyện gì, hay là do dự quyết định, theo bản năng sẽ đi tìm đối phương, trong mắt tràn đầy vẻ ỷ lại. Kết quả là bây giờ, cậu bỗng dưng trốn tránh Bạch Hạo, nếu không cẩn thận đối diện với tầm mắt của người ta, Cận Ngôn chỉ thiếu nước vắt chân lên cổ mà bỏ chạy. Hỏi cậu bị làm sao vậy, cậu lại đỏ bừng khuôn mặt ấp úng nói sang chuyện khác. Còn Bạch Hạo cũng không khá hơn là bao, hắn luôn giữ một khoảng cách nhất định nhìn chằm chằm vào Cận Ngôn, nhưng lại không dám tới gần, giống như người mất hồn.
Lý Thư Ý thật sự không thể nhịn được nữa, vào một buổi tối nhân lúc Bạch Hạo vẫn chưa quay lại, y kêu Cận Ngôn vào trong toilet ngồi đợi.
“Dạ?” Cận Ngôn thiệt là tủi thân, sao lại muốn cậu vào toilet, còn không cho phép cậu ra ngoài, cậu đâu có muốn đi toilet………
“Đừng đóng cửa lại, chừa ra một khe hở, không được bật đèn lên.”
“Hửm? Tại sao ạ?”
“Con câm miệng lại cho chú, nhanh cút vào trong đi.” Lý Thư Ý lười giải thích với cậu.
Cận Ngôn ‘dạ’ một tiếng, không hề tình nguyện mà làm theo. Tuy rằng toilet mỗi ngày đều được khử trùng, cũng không có mùi gì khó chịu, nhưng mà không có chỗ để ngồi, cậu chỉ có thể ngồi trên nắp bồn cầu. Bên trong tối đen như mực, thông qua cánh cửa khép hờ chỉ lọt được xíu ánh sáng vào, Cận Ngôn ngồi chờ vài phút, thật là chán muốn chết, cậu cao giọng hỏi: “Chú Lý, khi nào thì con mới được đi ra vậy? Con có thể chơi điện thoại không á?”
Thế là cậu lại bị Lý Thư Ý mắng cho một trận, im lặng hết sức đáng thương.
Lý Thư Ý đã liên hệ trước với Bạch Hạo, cho nên y tính toán thời gian rất chuẩn xác, Cận Ngôn vào trong không được mười phút thì Bạch Hạo đã trở lại.
Trước đây vốn dĩ Lý Thư Ý và Cận Ngôn đã quyết định ở lại chỗ này, sợ sau khi mình mất thì Cận Ngôn không có chỗ nương tựa, thông qua Dịch Thiên giới thiệu y đã hợp tác với một kiến trúc sư thành lập một trang trại, nhờ phúc của người ta, tới hôm nay kinh doanh vẫn rất ổn định. Nhưng bây giờ y không tiện đi lại, nên để Bạch Hạo đến gặp mặt vị kiến trúc sư kia, nói với người ta tiếng cảm ơn.
Bạch Hạo nói xong việc, lại nhìn xung quanh không nhìn thấy ai liền hỏi: “Chú Lý, Cận Ngôn đâu.”
“Nó ra ngoài chơi rồi.”
Nghe nói Cận Ngôn không có ở đây, biểu tình trên mặt Bạch Hạo có phần mất mát, lại đặt một túi đậu phộng ngào đường lên bàn, nhờ Lý Thư Ý đưa cho Cận Ngôn. Trước kia hắn đã từng nghe Cận Ngôn kể, ở chỗ này có một loại đậu phộng hòa với đường cát cuốn thành miếng mỏng dài ăn đặc biệt ngon. Từ nhỏ Cận Ngôn đã rất thích ăn đồ ngọt, lúc Bạch Hạo tới đây cũng mất vài ngày mới tìm được chỗ bán. Vốn dĩ muốn đưa tận tay cho Cận Ngôn, nhưng mà bây giờ Cận Ngôn lại không có ở đây, ngay cả nói chuyện với hắn cậu cũng không muốn…..
Lý Thư Ý nhìn hắn, trầm giọng nói: “Cậu ngồi xuống trước đi, tôi có mấy lời muốn hỏi cậu.”
Bạch Hạo đột nhiên cảm thấy lo lắng. Hắn biết Lý Thư Ý vẫn luôn chán ghét hắn, Bạch Hạo sợ y muốn đuổi hắn đi.
Chờ Bạch Hạo ngồi xuống, Lý Thư Ý cũng không nói gì cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hắn, mãi cho đến lúc Bạch Hạo lúng túng tay chân không biết nên đặt chỗ nào, y mới thu hồi ánh mắt già đời của mình lại, chậm rãi hỏi: “Nói đi, cậu nghĩ như thế nào về Cận Ngôn?”
Câu hỏi của y thật sự rất mơ hồ, Bạch Hạo do dự vài giây mới trả lời: “Chú Lý….. Con muốn được ở bên cạnh Cận Ngôn.”
Lý Thư Ý lạnh lùng cười: “Cậu còn nhớ lời tôi đã nói một năm trước không?””
“Con vẫn nhớ.” Bạch Hạo trầm mặc một hồi lại nói tiếp, “Chú Lý một năm trước chú đã nói với con, nếu con không thể xác định tình cảm mình dành cho em ấy là gì thì không được để cho em ấy có hy vọng. Con….. Thật ra trong lòng con cũng biết rõ, làm như vậy mới là cách tốt nhất. Cho nên một năm này con không dám làm gì cả, chỉ muốn chăm sóc thật tốt cho Cận Ngôn, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên là được.”
Nói xong biểu tình trên mặt hắn lộ ra chút tự giễu: “Nhưng đến sau này, người không thể thuận theo tự nhiên không phải Cận Ngôn…. Mà là chính bản thân con.”
Đem những suy nghĩ thầm kín nhất trong đáy lòng ra để phân tích rõ ràng ở trước mặt người khác vốn không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được. Nhưng Bạch Hạo biết, nếu muốn ở bên cạnh Cận Ngôn, hắn nhất định phải có được sự đồng ý của Lý Thư Ý.
Hắn cúi đầu, siết chặt tay, lời nói có chút khó khăn: “Trước kia con cho rằng Cận Ngôn là muốn theo đuổi con, là em ấy không muốn rời bỏ con. Nhưng mà trong một năm này, em ấy có công việc có cuộc sống của riêng mình, có bạn bè của riêng mình, thậm chí vì chú Lý mà em ấy còn dám đối đầu với cậu…… Thật ra Cận Ngôn là một người rất có chủ kiến, cái gì cũng có thể làm rất tốt, cũng…. Cũng không cần con nữa.”
Trước kia mắt của hắn luôn cao hơn đỉnh đầu, tự cho bản thân mình lợi hại lắm, còn Cận Ngôn luôn dùng cách chân thành nhiệt tình nhất để đối xử với mọi người, cậu đi đến chỗ nào cũng có thể kết giao được nhiều bạn tốt. Ở Kim Hải có Kiều Vũ Đao Ba, những người ở quán cà phê cũng đối xử với cậu rất tốt. Thậm chí tới nơi này, cho dù Thẩm Đồng người trước đây đã chăm sóc cho cậu, hay là người phụ trách phục hồi chức năng cho cậu lúc đó, ngay cả các nhân viên làm việc trong viện điều dưỡng cũng cực kì yêu quý cậu. Trái lại là hắn, tính tình u ám, tâm địa không đoan chính, xét về tư cách là hắn không xứng với Cận Ngôn mới đúng.
Lý Thư Ý không hé răng, chỉ chờ cho hắn nói tiếp.
Bạch Hạo tạm dừng trong giây lát, lại mở miệng âm thanh có chút chua xót: “Em ấy không cần con. Khi ý thức được chuyện này con không những không cảm thấy trút được gánh nặng, mà trái lại còn sinh ra một ý nghĩ rất kì lạ. Con không muốn để Cận Ngôn rời khỏi con, hy vọng em ấy chỉ có thể ở bên con, thậm chí….” Bạch Hạo nhắm mắt lại, có chút khổ sở nói, “Thậm chí ngay cả việc em ấy quá quan tâm đến chú, con…. Con cũng không muốn.”
Hiện tại Bạch Hạo mới dám thừa nhận, từ lúc hắn dự định ra nước ngoài, Cận Ngôn không chút do dự lựa chọn ở lại bên cạnh Lý Thư Ý trong lòng hắn đã có khúc mắc. Rõ ràng Cận Ngôn là do hắn nhặt về, là hắn nuôi lớn, tại sao lại phải dựa dẫm vào Lý Thư Ý? Ham muốn độc chiếm đáng sợ đến như vậy, nếu nói hắn vẫn không thể nhận ra tình cảm kia là gì, thì quả thật hắn đã sống uổng phí rồi.
Lý Thư Ý nhìn người trước mặt khẩn trương bất an đến độ không dám ngẩng đầu lên, suy nghĩ của y đột nhiên lại trôi dạt về một mùa hè nào đó của rất nhiều năm về trước.
Lúc đó Bạch Hạo và Cận Ngôn vẫn còn là những đứa trẻ, có một lần y đến thăm bọn họ, khi vào cửa thì nhìn thấy Cận Ngôn đang ôm một trái dưa hấu ngồi bên cạnh Bạch Hạo, vừa dùng muỗng múc dưa đút cho Bạch Hạo ăn vừa thút thít khóc. Còn Bạch Hạo lúc đó trong tay đang cầm bút vùi đầu hí hoáy không biết đang viết cái gì. Hỏi ra mới biết là ngày khai giảng sắp tới, bạn nhỏ kia chưa làm xong bài tập, nên bạn lớn này giúp bạn nhỏ làm cho kịp…..
Lý Thư Ý ngẫm nghĩ, suy cho cùng thì phải có nhân mới có quả, nếu không có một Bạch Hạo khi còn nhỏ dung túng bảo bọc cho Cận Ngôn, thì cũng sẽ không có một Cận Ngôn của sau này cố chấp nặng tình.
Nếu hôm nay Bạch Hạo vẫn còn thái độ mơ hồ như một năm trước, dùng câu “em ấy muốn cái gì con đều sẽ cho cái đó” để giải thích tình cảm của mình dành cho Cận Ngôn, Lý Thư Ý chắc chắn sẽ không tin hắn. Chính là từ những gì hắn đã nói, lần đầu tiên Lý Thư Ý nhìn thấy Bạch Hạo vì chuyện tình cảm mà lo được lo mất.
Có những lời nên dành để nói với Cận Ngôn, cho nên đến đây thôi Lý Thư Ý sẽ không truy vấn tiếp nữa. Chỉ có hơi tò mò hỏi: “Cậu làm gì với nó mà để nó cả ngày phải nơm nớp lo sợ trốn tránh cậu như vậy.”
Bạch Hạo liếc mắt nhìn y một cái, ho nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn chọn cách nói thật.
“……. Con hôn em ấy.”
Lý Thư Ý ngẩn ra, ngay sau đó đánh giá Bạch Hạo từ trên xuống dưới, cười như có như không hỏi: “Chỉ là hôn thôi sao?”
Trước kia khi Bạch Hạo còn làm việc chung với Tả Minh Viễn, lúc nhàn rỗi sẽ nói chuyện về Lý Thư Ý, Tả Minh Viễn luôn nói những điều “xấu xa” nhất về y. Nói con người của y hành sự kiêu ngạo không có chút kiêng kỵ, ai đối đầu với y đều phải bái phục đến sát đất. Trước đây Bạch Hạo vẫn không tin, giờ khắc này đối mặt với lời nói có ẩn ý trêu ghẹo của Lý Thư Ý, lỗ tai của hắn đã đỏ bừng vì xấu hổ, quay mặt đi chỗ khác, nhẹ giọng đáp: “…… Chỉ hôn thôi à.”
Trong lòng Lý Thư Ý rất buồn cười, y đưa mắt nhìn về phía toilet, thần sắc trên mặt lại đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, có ý nói to hơn: “Cho nên bây giờ cậu thích nó, liền có thể muốn làm gì thì làm à? Còn nó thì sao, nó nghĩ như thế nào? Nếu nó không có ý đó, cậu không cảm thấy hành động của mình rất ghê tởm sao?”
Những lời này cho dù Lý Thư Ý không hỏi thì nó cũng đã quanh quẩn trong lòng của Bạch Hạo rất lâu. Đúng, dựa vào cái gì mà hắn thích Cận Ngôn thì Cận Ngôn phải thích hắn? Dựa vào cái gì, Cận Ngôn có thể để mặc cho hắn gọi thì đến mà đuổi thì đi? Nhưng mà không đợi hắn suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào cho thỏa đáng, liền nghe sau lưng “rầm” một tiếng, Bạch Hạo còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy có một bóng người lao vào vòng tay của hắn, gắt gao ôm chặt hắn, nức nở nói: “Không có ghê tởm đâu! Em thích thiếu gia! Từ nhỏ đến lớn đều chỉ thích thiếu gia!”
Bạch Hạo sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần cuống quít đứng lên, dùng sức kéo Cận Ngôn vào trong ngực của mình, cúi đầu, không ngừng hôn lên mái tóc của cậu, đôi mắt hắn đỏ hoe, nói: “Anh cũng thích em… từ nhỏ đến lớn đều chỉ thích mình em.” Có chút nghẹn ngào trong lời nói của hắn.
Hai tay Cận Ngôn ôm chặt lấy Bạch Hạo, khóc đến mức không thể khống chế được bản thân, nhưng thật sự là cậu đau lòng sắp chết rồi. Ai ai cũng mắng thiếu gia của cậu, nói thiếu gia của cậu không tốt, nhưng mà, nhưng mà thiếu gia của cậu cũng rất đáng thương đó!
Hắn rõ ràng không có làm gì sai, cha mẹ lại vô duyên vô cớ bị người ta hại chết, rõ ràng trên đời còn rất nhiều người thân nhưng từ trước nay chưa từng quan tâm tới hắn. Những anh chị em cùng trang lứa với hắn khinh nhục hắn, đánh hắn, còn mắng hắn là con cháu của kỹ nữ….. Bọn họ đều nói thiếu gia đã hủy đi nửa đời sau của cậu, nhưng mà nếu không có thiếu gia thì cậu đã chết từ lâu rồi! Ngay cả nửa đời trước cũng không có, còn nói cái gì đến nửa đời sau! Chuyện cậu làm, là do cậu cam tâm tình nguyện! Là cậu tự làm chủ! Vì cái gì đều phải đổ lên đầu thiếu gia của cậu!
Lý Thư Ý dựa vào giường, nghe thấy tiếng khóc của Cận Ngôn, vừa tức giận vừa buồn cười, thầm nghĩ nuôi con lớn đến như vậy có lợi ích gì đâu, còn không bằng đi nuôi một con heo cho rồi.
Bạch Hạo cũng không ngốc, vừa nghĩ liền biết chuyện như thế nào. Trong lòng hắn rất cảm kích, tìm cách dỗ dành Cận Ngôn nín khóc, nắm lấy tay cậu đan mười ngón tay vào nhau, sau đó nhìn về phía Lý Thư Ý, dùng những câu không thể nghiêm túc hơn được nữa nói với y: “Chú Lý, những lời con vừa nói đều xuất phát từ chân tâm. Con thích Cận Ngôn, muốn ở bên cạnh em ấy, cả đời sẽ đối xử tốt với em ấy. Xin chú hãy tin con, cho con thêm một cơ hội.”
Lý Thư Ý nhìn Bạch Hạo, lại nghe lời hắn nói, y không khỏi ngẩn ngơ. Tại sao trước đây y lại không phát hiện, Bạch Hạo lớn lên quả thật rất giống với Bạch Kính. Bộ dáng của Bạch Hạo lúc nói ra những lời này, không biết là sai sót chỗ nào, y lại thấy nó trùng khớp với hình ảnh hồi Bạch Kính hai mươi mấy tuổi trong tâm trí của mình.
Chỉ là y đã đợi rất nhiều năm cũng không được nghe những lời này. May mắn thay, Cận Ngôn đã chờ được rồi.
Lý Thư Ý thu hồi suy nghĩ, tức giận nói: “Tôi không tin cậu, không cho cậu cơ hội, Cận Ngôn còn có thể chạy theo tôi sao?” Sau đó y nhắm mắt lại, bộ dạng kiểu “mắt không thấy tâm không phiền”, “Lượn lượn lượn, nhanh lượn đi.”
Cận Ngôn vẫn còn khóc nức nở: “Chú Lý, con……” Nhưng Lý Thư Ý không thèm để ý tới cậu, chỉ phất phất tay ra vẻ không kiên nhẫn.
Bạch Hạo cúi đầu, lau nước mắt cho người ở trước mặt mình, đưa cậu đi ra ngoài còn dỗ dành: “Đừng khóc, chúng ta đi ăn đồ ngon có được không?”
Cận Ngôn vốn dĩ đã ngừng khóc, nhìn thấy bộ dáng ôn nhu hết mực của hắn, ngực cậu hơi nhói, vừa xót vừa đau, nước mắt lại rớt xuống.
….
Sau khi bọn họ rời đi một lúc lâu, Lý Thư Ý mới từ từ mở mắt, y ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm ở đây thực đẹp, trên nền trời rải rác xuất hiện những ánh sao. Hắn đè nén cảm giác chua xót trong lồng ngực, chớp mắt muốn xóa đi chút ướt át nơi khóe mắt, trên miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, trong lòng thầm cảm khái một tiếng, may quá, Cận Ngôn chờ được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.