Đến ngày hôm sau, Lý Thư Ý ăn qua bữa sáng, theo thường lệ Cận Ngôn sẽ đưa y đến trung tâm phục hồi chức năng, nhưng bị y từ chối, để Cận Ngôn đi hỏi xem Bạch Kính ở chỗ nào, đưa y qua đó.
Chỗ Bạch Kính ở cũng không xa lắm, trong cùng một tòa nhà chỉ cách bọn họ vài phút. Cận Ngôn nhìn thấy sắc mặt Lý Thư Ý không vui, sợ bọn họ thật sự sẽ xảy ra xung đột, trên đường đến cậu không ngừng khuyên ngăn Lý Thư Ý.
Khi bọn họ đến, đích thân Bạch Kính ra mở cửa. Hắn nhìn thấy người tới, trên mặt tràn đầy vẻ ngoài ý muốn, nhìn Lý Thư Ý hỏi: "Sao lại tới đây rồi?"
Từ tối hôm qua Lý Thư Ý đã ôm một bụng bực tức, y trừng mắt nhìn Bạch Kính, lời nói trách móc đã lăn đến bên miệng, mắt lại đột nhiên nhìn thấy tăm bông đang đình trệ trong tay hắn, âm thanh lạnh lùng hỏi: "Anh đang làm cái gì vậy?"
Bạch Kính theo ánh mắt của y nhìn lại, không nói nhiều lời, hắn ngồi xổm xuống trước mặt y, hơi cúi đầu để cho Lý Thư Ý ngồi trên xe lăn có thể nhìn thấy rõ ràng tình trạng sau gáy của mình, nhẹ giọng giải thích: "Anh bị dị ứng."
Lý Thư Ý nhìn những nốt ban đỏ nổi dày đặc, liền cau mày.
Bạch Kính rất nhanh đã đứng lên, tầm mắt nhìn qua hai người, cuối cùng dừng ở trên người Cận Ngôn, cười hỏi: "Hai người tới đúng lúc quá, nếu không phiền thì nhờ Cận Ngôn bôi thuốc giúp cho tôi có được không?" Hắn cũng không phải là muốn tìm người tới hầu hạ, trên cánh tay thì tự làm được, nhưng vị trí sau gáy này lại có chút khó xử. Vốn dĩ bình thường người tới đưa thuốc thuận tiện giúp hắn sát dược là một hộ lý đã có tuổi, không hiểu tại sao hôm nay người đến lại là một cô gái rất trẻ, khi nói chuyện còn ngượng ngùng sợ hãi, nhưng lúc bôi thuốc lại chỉ tiếc không thể nhào vào trong ngực của hắn. Loại tiết mục này từ nhỏ tới lớn không biết Bạch Kính đã trải qua bao nhiêu lần, tuy trong lòng phiền chán, nhưng thấy đối phương tuổi thật sự còn rất nhỏ cho nên cũng không nói nặng lời, đành lãnh đạm đuổi người đi tự mình bôi thuốc.
Trong lúc nhất thời hai mắt Cận Ngôn lại mở to hết cỡ, đứng tại chỗ "Con, con, con" ấp úng trong miệng thật lâu sau cũng không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh. Trong đầu cậu cứ tưởng tượng đến hình ảnh mình đứng sát bên cạnh Bạch Kính giúp hắn bôi thuốc..... Chỉ cần nghĩ thôi đã khiến cậu sắp tắt thở đến nơi rồi.
Cận Ngôn ở phía sau Lý Thư Ý, y không thể nhìn thấy mặt của cậu, có điều vẫn cảm nhận được hơi thở nơm nớp lo sợ kia. Động tác ngang ngược mà giật lấy tăm bông trong tay của Bạch Kính, không vui nhìn hắn một cái, tức giận nói: "Anh dọa nó làm gì?"
Bạch Kính đạt được mục đích, cũng không nói lời nào, cười cười, lại xoay người đi cầm lọ thuốc mỡ đưa đến cho Lý Thư Ý, ngồi xổm xuống trước mặt của y.
Lý Thư Ý kéo cổ áo của hắn xuống một chút, thấy những nốt ban đỏ kia không có lan đến lưng y mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nhanh chóng bôi thuốc cho hắn, lại quay đầu nói: "Cận Ngôn, con ra ngoài chờ trước đi."
Cận Ngôn quả thực cầu còn không được nữa là, chỉ để lại một câu "Chú Lý con ở ngoài cửa khi nào chú đi thì gọi cho con" liền nhanh chóng vọt ra ngoài lúc rời đi vẫn không quên đóng cửa.
Chờ đến lúc Lý Thư Ý quay đầu lại thì mấy cái định nghĩa ranh giới giữa bạn bè quân tử chi giao gì gì đó y đều đã quên sạch, mở miệng liền mắng người: "Anh lại phạm cái tật xấu gì nữa rồi? Ông nội đã dạy anh thế nào? Bạch gia giao cho anh một cái công ty lớn như vậy chỉ để cho anh chơi thôi hả? Anh cho rằng anh làm như vậy thì em sẽ cảm động đến rơi nước mắt đúng không? Con mẹ nó anh làm loạn như vậy người bị chửi còn không phải là Lý Thư Ý em sao!"
Không trách y lại nổi giận đến vậy, từ sau khi y tỉnh lại, thật vất vả mới nghĩ thông suốt, cảm thấy mình và Bạch Kính đều đã hơn ba mươi tuổi, không cần phải cả ngày ngồi đó tính toán chi li xem là "anh có lỗi với em nhiều hơn hay em có lỗi với anh nhiều hơn", có ý cho cả hai một bậc thang để bước xuống, hai người cũng coi như giữ lại thể diện mà bình thản tách ra. Kết quả thì sao, người này một hai buộc y phải xé rách mặt.
Bạch Kính chờ y mắng xong mới cười cười nói một câu: "Chuyện có to tát gì đâu, không cần phải nổi giận như vậy."
Lý Thư Ý bị bộ dáng không đau không ngứa này của hắn kích động đến mức lửa giận ngày càng bùng lên, nếu không phải vì hiện giờ thân thể của y không tiện, y thật sự muốn nhào qua nắm lấy cổ áo của tên này đánh cho hắn một quyền, ngoài miệng lại tiếp tục mắng: "Con mẹ nó anh bị bệnh thật rồi!"
"Lý Thư Ý, anh khuyên em tốt nhất đừng nói chuyện với anh như vậy." Cuối cùng thì nụ cười trên mặt của Bạch Kính cũng biến mất, trong âm thanh ngầm có ý cảnh cáo, ánh mắt nhìn y thật sự rất mờ ám.
Lý Thư Ý cười lạnh một tiếng, đang muốn nói sao nào cuối cùng thì anh cũng không thể giả vờ lúc nào cũng có thể kiềm chế bản thân rồi chứ gì? Lại nghe đối phương nói: "Nếu không anh cứ như vậy mà hôn em, em cũng đừng hòng trốn."
Lý Thư Ý đột nhiên bị nghẹn lại trong cổ họng, y và Bạch Kính đối diện nhìn nhau trong giây lát, sau khi thấy đối phương quả thật không có ý muốn nói đùa, tức giận đến mức muốn mắng người nhưng cũng không biết nên mắng tiếp như thế nào.
Bạch Kính cười thầm trong lòng, đưa tay muốn chạm vào mặt y, tay vừa mới nâng lên đã thu trở về, lại thở dài một hơi. Trước khi Lý Thư Ý phẫu thuật, hắn cũng vì chuyện này mà hết sức ưu phiền, cho dù buổi tối hai người ngủ chung giường, trong đầu hắn cũng lo nghĩ cho bệnh tình của y, căn bản không có tâm tình để suy nghĩ đến những chuyện khác.
Càng không nói đến việc Lý Thư Ý hôn mê một năm liền, ngoại trừ việc hắn ở bên cạnh cầu mong cho y nhanh chóng tỉnh lại, thì chính là chạy đi chạy về giữa nhà và công ty, thời gian rảnh rỗi nhất thì chơi với hai đứa con, càng không có những suy nghĩ nào khác.
Người này thật vất vả mới có thể tỉnh lại, ban đầu còn không thể nói chuyện được, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến cho hắn đau khổ. Bây giờ người này đã khỏe lên rất nhiều, bộ dạng lúc mắng người cũng không khác với trước kia là mấy, Bạch Kính nhìn thấy gương mặt giận dỗi của y càng thêm sinh động, cơ hồ toàn thân trên dưới đều gào thét một suy nghĩ 'muốn y'. Cũng không phải là do hắn bị t*ng trùng thượng não, trước đây hắn với Lý Thư Ý vẫn luôn cãi nhau như thế này, cãi qua cãi lại thì cãi lên tới giường. Nếu không phải bận tâm đến việc thân thể Lý Thư Ý hiện tại không chịu được chuyện đó, cộng thêm vài phần lý trí còn níu kéo lại, hắn cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Bạch Kính cưỡng bách tầm mắt của mình phải dời đi chỗ khác, thấp giọng nói: "Chỉ là anh nhớ em muốn tới thăm em. Lúc em vui thì có thể chú ý đến anh, nói với anh mấy câu, nếu tâm trạng em không tốt cứ coi như anh không có ở đây. Chuyện ở công ty anh hiểu rõ, em đừng nghe Tả Minh Viễn nói bừa." Nói xong hắn đi đến trước tủ đầu giường, lấy từ trong đó ra một cái hộp màu đen tuyền được đóng gói cẩn thận, đưa tới trước mặt Lý Thư Ý nói, "Nếu hôm nay em không tới, anh cũng sẽ qua tìm em. Cái này tặng cho em."
Lý Thư Ý liếc mắt nhìn thoáng qua cũng không thèm vươn tay ra nhận lấy, chỉ hỏi: "Cái gì?"
Bạch Kính cúi người đem cái hộp đặt lên đầu gối của y, khoé miệng nở một nụ cười, giọng nói ôn nhu: "Lý Thư Ý, hôm nay là Thất Tịch, phải tặng chocolate cho người mình thích."
Lý Thư Ý sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần thì đánh giá trên dưới Bạch Kính một lượt, y quả thực hoài nghi người này bị quỷ nhập thân rồi, hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi rồi còn muốn chơi trò này, có thấy ấu trĩ không?"
Bạch Kính đưa tay lên sờ sờ mũi của mình, hắn không chút quanh cho mà lại thẳng thắn thừa nhận: "Ấu trĩ." Dừng một chút lại nói tiếp, "Nhưng mà trò này, dù là lúc anh mười mấy tuổi hay bao nhiêu tuổi thì cũng chưa từng chơi qua." Hắn không nói dối, tuy rằng hồi con đi học từng nhận được rất nhiều chocolate, nhưng dù là tặng cho người khác hay nói ra những lời buồn nôn như thế này, hắn đích xác chưa từng làm với bất kì kẻ nào khác.
Chủ ý này cũng không phải là do Bạch Kính nghĩ ra đâu. Trước khi đến đây, hắn đã ăn tối với bọn người Nghiêm Duy, buộc một đống người phải đưa ra ý tưởng cho hắn, làm thế nào mới có thể khiến cho Lý Thư Ý thích hắn. Vừa lúc thời gian đó cháu trai của Nghiêm Duy làm ra một sự kiên hết sức giật gân trong trường, mua mấy nghìn hộp chocolate đặt trong sân học thể dục xếp thành tên của nữ sinh nọ, còn dùng máy bay không người lái thực hiện một video trên không, trong lúc nhất thời Nghiêm gia trở thành trò cười cho thiên hạ. Lúc Nghiêm Duy kể xong chuyện này, còn trêu ghẹo nói: "Hay là cậu cũng đưa chocolate cho cậu ấy thử xem sao?" Vừa nói vừa vỗ đùi của mình, càng nghĩ càng cảm thấy thật sự quá là ngu ngốc. Kết quả chờ đến lúc Bạch Kính nghe xong vẻ mặt của hắn lại hết sức nghiêm túc nhìn về phía những chàng trai đang yêu hỏi xem loại chocolate được làm theo yêu cầu và độc đáo nhất thì có thể mua ở đâu, Nghiêm Duy liền không nhịn được bật cười, đưa tay ra chỉ vào hắn, giọng run run nói: "Cậu, cậu hết cứu rồi......."
Bạch Kính cũng không tỏ thái độ gì. Lời nói như vậy hắn đã nghe qua vô số lần, không biết những người bên cạnh hắn cần thêm bao nhiêu thời gian mới có thể quen được việc này, không cần phải vì hắn tùy tiện làm chút chuyện nhỏ nhặt cho Lý Thư Ý mà làm ầm ĩ lên.
Lý Thư Ý nào có biết được những chuyện này, chỉ là lúc y và Bạch Kính còn ở bên nhau cho dù có trêu chọc đối phương cũng là ở trên giường.
Trong sinh hoạt hàng ngày, hai người đến cả một lời âu yếm cũng không có, càng đừng nói đến việc tặng chocolate, loại chuyện ấu trĩ ngây thơ như thế này tuyệt đối y và Bạch Kính đều sẽ không dính vào.
Vẻ mặt của y rõ ràng hết sức lạnh lùng, thậm chí ngoài miệng còn phun ra mấy câu đâm chọc người khác, nhưng đại não dường như đã bị ngắt kết nối rồi, trong lúc nhất thời rốt cuộc thì mình tới đây làm gì y cũng quên mất, Lý Thư Ý không muốn ở lại nhiều thêm một khắc, cao giọng gọi tên của Cận Ngôn.
Cận Ngôn vội vã đẩy cửa ra, nhìn thấy hai người tuy rằng không giống như cậu dự đoán ồn ào đến mức nghiêng trời lệch đất, nhưng không khí giữa bọn họ lại lộ ra chút cổ quái khó hiểu. Đặc biệt là Bạch Kính, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, thậm chí trước khi bọn họ rời đi, còn nói với cậu khoảng thời gian này đã vất vả cho cậu rồi.
Cận Ngôn thụ sủng nhược kinh, cậu ra sức lắc đầu, đến lúc đẩy Lý Thư Ý về phòng, mới nhìn thấy một cái hộp trên đùi của y cậu tò mò hỏi: "Chú Lý đây là cái gì vậy ạ?"
Lý Thư Ý vẫn luôn thất thần chờ đến lúc có phản ứng lại thì đã cầm đồ vật đem về đây, giống như bị phỏng tay y ném nó qua một bên, mặt vô biểu tình nói: "Không có gì hết, vứt đi."
Cận Ngôn bước tới cầm cái hộp lên, lật qua lật lại nhìn một lúc lâu, mới phát diện dưới góc bên phải của mặt sau có một dòng chữ nước ngoài nổi lên, phía cuối còn có ba chữ cái được viết hoa. Ba chữ cái viết tắt kia thật khiến cho người ta có cảm giác rất quen thuộc, một lúc sau Cận Ngôn phản ứng lại, mới phát hiện đó không phải là tên của chú Lý sao? Cậu liếc liếc mắt đưa lưng về phía cái người thoạt nhìn vẫn còn giận dỗi ở kia. Lén lấy điện thoại ra, nhanh chóng chụp dòng chữ đó lại, sau đó gửi đến cho Bạch Hạo, hỏi: "Thiếu gia, cái này có nghĩa là gì á?"
Bạch Hạo rất nhanh đã trở lời: Tiếng Ý, tình cảm chân thành của anh.
Cận Ngôn hít hà một hơi, suy nghĩ xem cái hộp này là từ đâu tới, vội vàng cầm bằng hai tay cẩn thận đặt nó lại bàn.
Cậu đứng tại chỗ, nhìn trái nhìn phải, do dự một hồi vẫn là đi đến bên cạnh Lý Thư Ý, nhận lúc đối phương không chú ý, đột nhiên đưa màn hình điện thoại tới trước mặt y, treo lơ lửng vài giây.
Lý Thư Ý sửng sốt, buộc phải đọc dòng chữ hiển thị trên đó, lập tức nghiến răng nghiến lợi hét lên: "Cận Ngôn!"
Cận Ngôn cất điện thoại lại chạy ra ngoài, miệng còn hét lớn: "Oa, lãng mạn quá đi!!!!" Sau đó thì đóng sầm cửa lại.
Lý Thư Ý vô cùng tức giận, lúc quay đầu lại nhìn thấy cái hộp trên bàn, dường như có hơi hoang mang hoảng loạn mà nhìn sang chỗ khác. Chỉ là dù y không muốn nhìn, thì bốn chữ "tình cảm chân thành" vẫn hiện lên trong đầu vô cùng rõ ràng.
Y chưa bao giờ nghe nói Thất Tịch ở Trung Quốc là phải tặng chocolate, cái quy định quái quỷ gì thế này. Hơn nữa đừng nói là Thất Tịch, y và Bạch Kính còn chưa từng trải qua lễ Tình Nhân với nhau, bây giờ lại làm bộ làm tịch gì chứ. Lý Thư Ý tự châm chọc bản thân, nhưng mà dù y có dùng những lời lẽ khó nghe nhất để nói thì cũng không thể khống chế nhịp tim của mình đập chậm lại được.