Tình Cũ - Bạch Lạc

Chương 12: Qua đêm




Nhận phần bệnh án của Mạc Cảnh Tường đưa cho, phần bệnh án này để mà nói, có thể duy trì chắc chắn sẽ phải dùng những loại thuốc đặc trị, mà với tình hình kinh tế của cô hiện tại, liệu có thể duy trì hay không với anh lại là một chuyện khó nói. Anh muốn kiến nghị đưa ông đến bệnh viện Châu Ký, nhưng nếu để người kia phát hiện ra, chắc chắn sẽ không biết sảy ra loại chuyện gì. Chỉ đành có thể nuốt lời nói vào trong lòng. Bèn nói với cô, anh sẽ giúp cô kê một đơn thuốc tốt hơn.
Cho đến khi dời đi, trên khuôn mặt Mạc Cảnh Tường vẫn không nở lấy một nụ cười, cô biết rằng có lẽ cô sẽ che giấu cả đời cũng được, cũng có lẽ, cô sẽ chấp nhận số phận sổ sở của mình, cuộc đời này cô đã được che chở đủ rồi, giờ cô sẽ cố gắng chăm sóc ba, báo đáp ba, thật tốt.
- Bác sỹ Lý, có thể quên hết mọi chuyện ngày hôm nay đi được không?
- Được.
- Cảm ơn anh.
Không khí trong xe lại tiếp tục yên lặng cho đến khi về đến cổng Châu gia. Anh không biết đối với cô chỉ sau vài ngày nó là loại cảm xúc gì. Anh quá đỗi quen thuộc với những người con gái xung quanh anh và đám người nhà giàu, họ thường xuyên tỏ ra yếu đuối mong ngóng sự thương hại của người khác, nhưng cô gái này đến bản thân mình còn không hề tiếc thương, luôn gồng gánh mọi thứ. Có thể là đang gây sự chú ý cho mọi người nhưng anh lại có một cảm xúc thật lạ.
Cô mở cửa xe bước vào biệt thự cũng vẫn lẳng lặng không nói với anh một lời nào, mà kể từ khi cô bước ra khỏi chiếc xe đó, bóng đen phía tầng hai của ngôi nhà với ánh mắt thu hẹp lại nhìn bóng dáng cô thất thần bước vào đến tận cửa biệt thự. Trước đây anh chỉ nghĩ cô đúng giống hồ ly, có thể gặp ai cũng quyến rũ được, cô đến ngày hôm nay, anh lại thấy cô bước xuống xe từ một người đàn ông nữa, người này cũng là bạn anh. Lúc trước đối với Khang Minh, anh còn thấy không hứng thú, vì Khang Minh vốn là người đào hoa, nhưng là đào hoa ngụy biện, cậu ta đang còn tâm sự đi tìm hai người phụ nữ mà cậu ta phải chịu trách nhiệm, nên tất cả chỉ là hữu danh vô thực, nhưng Lý Bách Hàng thì lại khác. Cậu ta chưa từng có tai tiếng gì với phụ nữ. Nhưng số người phụ nữ có thể tiếp xúc gần cũng với câu ta, không hề nhiều, nhưng chắc chắn sẽ là quan hệ tình cảm.
Người phụ nữ kia thất thần đi vào căn nhà, cũng không có tâm trạng để bật điện, cô nhớ lại giọt nước mắt của ba, cô không thể nào suy nghĩ vẹn cả đôi đường, ba cô chấp nhận chịu sự trả giá của nhà họ Châu, cô có lẽ cũng nên làm vậy, bởi cô biết được rằng, nếu mọi thứ đưa ra ánh sáng, người đau khổ nhất vốn dĩ không phải là cô. Châu Tuấn Dương cũng sẽ không vui vẻ gì hết. Cô chấp nhận hết bởi vốn dĩ khi sinh ra cô đã không mang một số phận hoàn hảo. Cứ như vậy có lẽ còn hơi thở qua ngày cũng được rồi.
Mọi suy nghĩ của cô khiến cô không phát giác ra người đàn ông kia. Anh đứng ngay sau lưng cô nhưng cô cũng không hề phản ứng, mà bản thân Châu Tuấn Dương nghĩ cô đang không quan tâm đến sự xuất hiện của anh mà bất giác tức giận, ôm thật mạnh cô vào lòng mình, dùng bàn tay thon dài siết chặt lại cằm cô, dùng nghĩ điệu trầm thấp để lên tiếng:
- Sao vậy, bà dì mới đi liền nhanh chóng tìm đàn ông để giải quyết, tôi không ngờ cô lại có bản lĩnh như vậy, động được cả vào Lý Bách Hàng cơ đấy, cậu ta vốn thủ thân như ngọc hiện tại lại ở cùng một chỗ với cô. Nói cho tôi biết, cậu ta đã chạm vào đâu trên cơ thể cô.
- Châu Tuấn Dương, tôi lười nhác cãi lại với anh.
Sau lời nói của cô quả nhân Châu Tuấn Dương càng trở lên tức giận, anh không còn nói điều gì nữa, chỉ một mạch vác cô lên quay trở về căn phòng ngủ chính. Điêu cuồng hoang dại chiếm tiện nghi của cô, một đêm không dứt. Cho đến khi trời gần sáng anh mới bắt đầu nhắm mắt lại điều hòa hơi thở rồi ngủ thiếp đi trong đêm tối.
Lúc này Mạc Cảnh Tường mới nhìn sang phía khuôn mặt anh. Trong đêm đen khi anh phát tiết lên người cô, cô biết anh đang rất tức giận, lúc đó cô chợt nghĩ, nếu cô giải thích với anh liệu anh có tin tưởng vào lời nói của cô, nhưng anh tin vậy có nghĩa anh cũng sẽ điều tra đến cùng người lái xe đã đưa Châu Nhiên đi ngày hôm ấy, sự thật được phơi bày, vậy nỗi đau nhà họ Mạc giấu đi bao nhiêu năm nay, thì ba cô, ba cô phải sống sao.
Cô biết anh đối với cô không hề khúc mắc, cho dù như nào đi chăng nữa, anh và cô vốn không nợ lần gì nhau. Nếu, chỉ là nếu thôi, nếu hai người gặp nhau trong hoàn cảnh khác, vậy anh có đồng ý yêu thương cô không. Cô nhẹ nhàng đưa tay lên khuôn mặt anh, khuôn mặt góc cạnh đầy vẻ nam tính, rồi lại nhẹ nhàng nâng người lên, hôn lên má, lại lần nữa hôn lên trán anh, tất cả cô chỉ có thể lén lút làm lúc này, khi anh không tỉnh giấc.
Cô biết bản thân mình rung động rồi, nhưng cô vẫn là không thể vì một chút tư lợi của mình, vì ích kỉ bản thân, mà bỏ lại tất cả những điều mấy năm nay cô đang gồng gánh. Nhìn lại khuôn mặt anh lần nữa, rồi quay lưng lại phía anh, khóc thật lâu cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi Châu Tuấn Dương ngủ dậy, thấy người con gái đang nằm cạnh mình liền bớt đi cảm giác phẫn uất ngày hôm qua, chiếc gối cô nằm đêm qua dường như ướt sũng, cô đã khóc sao, vì anh động vào mình nên cô khóc sao, người phụ nữ này khác hẳn người ban sáng gây gổ với anh tại Hoan Thụy, anh nhìn cô cũng chẳng muốn nói điều gì, chỉ có thể gọi cô mau chóng tỉnh dậy ăn cơm rồi cùng nhau đến Hoan Thụy tiếp tục công việc.
Tại phòng làm việc tầng hai mươi tám, hai người đàn ông lịch lãm ngồi làm việc, chỉ có cô gái duy nhất trong phòng vẫn đang gật gù với cơn buồn ngủ. Tiếng giày cao gót ngày càng gần phá vỡ không gian im lặng. Thanh Mai bước đến báo cáo tình hình với hai người đàn ông cao lãnh kia, Khanh Minh nhìn cô gái vẫn ngủ gật kia liền quay sang phía Châu Tuấn Dương cười rồi nhỏ giọng nói:
- Rốt cuộc đêm qua cậu vận động mấy hiệp vậy, từ sáng đến giờ đã là ba tiếng rồi mà cô ấy vẫn có thể ngủ gật được. Được đấy anh bạn.
- Mình thấy, bên phía Châu Phi chưa có người giám sát.
- Thanh Mai, gọi cô ấy dậy đi, ý kiến này của cô ấy, bảo cô ấy dậy mà giải quyết.
Thanh Mai nhìn hai người đàn ông trước mặt, cô vốn dĩ biết Châu Tuấn Dương đã lấy Mạc Cảnh Tường làm vợ nhưng chưa bao giờ nghĩ cô ấy có thể ung dung ngồi nơi này ngủ gật được, hoàn toàn không giống với công việc của cô ấy ở Châu thị, cô không hề ganh tỵ với Mạc Cảnh Tường chỉ nghĩ nếu sau này mọi người biết rằng sớm muộn gì cô ấy cũng trở thành cô chủ Châu thị, chắc sẽ suy nghĩ lại những lần bắt nạt cô mà giấu mặt đi trốn tránh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.