Tình Cũ - Bạch Lạc

Chương 13: Tâm trạng thay đổi của Châu Tuấn Dương




Mạc Cảnh Tường đang ngủ liền bị một bàn tay nhỏ đặt lên vai lay lay đến khi mở mắt ra nhìn thấy Thanh Mai liền nở một nụ cười vui vẻ, cô ấy bận rộn còn cô lại ngồi nơi này ngủ gật:
- Thanh Mai tỷ.
- Cô Mạc, bên phía Hà Thanh đồng ý gửi mẫu cho chúng ta làm khảo sát nhưng chỉ là hai trăm chiếc, không được năm trăm chiếc, vậy phương án giải quyết như nào ạ.
- Vậy Hoan Thụy có tất cả bao nhiêu nghệ sỹ trực thuộc và nhân viên nữ làm việc ở trụ sở chính?
- Khoảng hơn hai trăm
- Vậy loại trừ bớt bộ phận tạp vụ, cấp dưỡng và lễ tân thì còn khoảng bao nhiêu?
- Khoảng một trăm tám mươi.
- Vậy phát cho họ, số còn lại thì phát cho Khang Tổng, Châu Tổng mỗi người vài cái cho họ đưa cho bạn gái họ, tiện thể để họ khảo sát luôn xem khóa mở có dễ không, độ ôm sát vậy tốt chưa, chị cũng lấy về khảo sát luôn đi.
- Vậy Khang tổng và Châu tổng muốn lấy size lớn hay nhỏ ạ?
- Lấy size của Cảnh Tường đi, nhỏ thôi không cần quá lớn, chắc là cỡ ba mươi tư. - Khang Minh nở nụ cười huyền bí.
Mạc Cảnh Tường nghe xong thấy nóng bừng hai bên má, cái gì mà cỡ ba mươi tư chứ, cô còn cần mấy cái loại áo ngực đắt đỏ đó sao, huống hồ cô cũng không đủ điều kiện kinh tế mua những món đó. Lại còn nói thế khác nào nói anh lấy mang cho cô.
- Còn nữa Cảnh Tường, nhớ nói cậu ta kí vào bản khảo sát mở khóa có dễ không nhé.
Lần này cô thực không còn gì để nói.
Thanh Mai cũng chỉ có thể cười tủm tỉm rồi rời đi, cô ấy, không những được Khang tổng cưng chiều, Châu tổng nhìn vậy nhưng cũng không phản đối chứng tỏ, hai người quan hệ rất tốt chứ không phải cô vợ bị ruồng bỏ giống như lời đồn đại trong công ty.
Đợi mọi người đi hết Châu Tuấn Dương mới nhìn lên phía Mạc Cảnh Tường thấy cô đang cúi đầu xuống nhìn phía vòng một của mình, miệng vẫn còn đang lẩm bẩm nhỏ vậy sao, quả thật đêm qua anh giận cô bao nhiêu thì hiện tại anh lại buồn cười bấy nhiêu, nhỏ vậy sao, nơi đó của cô quả thật so với Nhiếp Tinh Tinh thì nhỏ hơn, nhưng lại mềm mại hơn rất nhiều, đương nhiên, cũng khiến anh muốn chạm vào nhiều hơn rất nhiều, mọi lúc, mọi nơi.
Lại nói đến Nhiếp Tinh Tinh, anh trốn đến Hoan Thụy làm cùng mọi người cũng khiến cô ta tự tung tự tác ở Châu thị, nhưng anh cũng biết tại sao cô ta lại có lá gan lớn vậy, vốn dĩ là anh cho phép bằng không cô ấy chắc chắn không dám làm điều đó.
Dự án của Hoan Thụy chưa xong khiến anh cũng mệt mỏi, hàng trăm công việc đổ lên đầu khiến anh chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, lại thấy cô nhàn hạ ăn chơi ngủ tại nơi này, đã thế anh lại còn phải đi theo để trông không khác gì bảo mẫu, thật chẳn còn giống với tính cách của anh bao nhiêu lâu nay.
Bỗng nhiên người đối diện nhìn anh không nói gì:
- Có gì cần nói sao?
- Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Có vấn đề gì sao?
- Tôi nghe nói đàn ông cũng có tuổi già, là đến tuổi tiền mãn đấy, nếu anh nhiều tuổi vậy rồi nên chú ý đến việc nghỉ ngơi, không lên làm việc quá sức.. ờ, còn có..
- Cô biết gì về chứng khoán không?
- Không biết, nhưng tôi đi tìm chị Thanh Mai đây, ngồi đây cùng anh tôi thấy hơi lạnh.
Hơi lạnh, không phải cô từng nói với anh, nơi lạnh nhất là nhà xác sao, vậy khác nào nói anh là xác sống đang ngồi đây, thật là bực mình mà. Để xem anh lại sử lý cô như nào.
Buổi tan làm Châu Tuấn Dương đợi nhưng không hề thấy Mạc Cảnh Tường đâu, anh chợt nhật ra đến số điện thoại của cô anh cũng không hề lưu trong máy, chờ đến gần một tiếng đồng hồ cuối cùng anh cũng lên xe trở về nhà. Nhưng điều anh nhìn thấy khiến anh không còn tức giận nữa. Anh nhìn thấy cô ấy đang nấu cơm. Nhìn thấy anh trở về cô liền vui vẻ chạy đến nói với anh có thể ăn cơm rồi, hôm nay trong tủ có gì cô liền nấu món đấy, một chút cá hồi sốt chanh dây, ăn kèm salat và một chút canh rau xanh, ba món đơn giản nhưng quả thật, làm anh tan biến mọi muộn phiền.
Bản thân Châu Tuấn Dương cũng hiểu được cô chắc chắn lại có ý tưởng gì đó cần đến anh, nếu không chắc chắn sẽ không lấy lòng anh như vậy, mặc kệ cứ ăn cơm tối trước, sau đó sẽ tính toán với người phụ nữ này sau.
Cô ở nơi này dường như rất tự giác, đồ cô bày ra xong nhất định sẽ tự dọn, ăn cơm xong nhất định sẽ tự rửa bát không cần làm phiền đến người khác, trong nhà anh cũng có người giúp việc nhưng chưa từng thấy cô nhờ ai làm việc gì, ngoại trừ những việc leo trèo liên quan đến độ cao hoặc đồ điện, hoặc quá vất vả thì cũng là những người khác chạy đến giúp đỡ cô.
Sau khi ăn xong, anh lại không thấy bóng dáng cô đâu nữa, đến phòng ngủ chính không thấy cô đâu, liền quay lại phòng ngủ của dãy nhà phía nam, quả nhiên cô đang ngồi trước laptop của mình gõ hăng say trên chiếc bàn phím, này là muốn nói cô không cần anh hay công việc quá bận rộn đây. Anh nhẹ nhàng đến gần cô muốn hỏi tại sao không về phòng ngủ chính, cô nhìn anh rồi bất giác nói. Cô không thích mùi của nơi đó, không khí không trong lành.
Ý cô là sao, trong phòng đó, có mùi gì không trong lành sao. Anh bực bội đứng dậy đi tìm thím Vương, gọi bà ấy đến phòng anh, hỏi đi hỏi lại bà ấy có dọn dẹp phòng anh không, rồi lại hỏi thím có thấy mùi gì không trong lành không. Ban đầu bà cũng không hiểu sao cậu chủ lại kì lạ như vậy cho đến cậu chủ chịu nói ra câu đó là cô nói, cuối cùng bà cũng bật cười nói với cậu. Là Cảnh Tường không muốn chung động động đàn ông với người phụ nữ khác.
Còn nhắc nhở cậu chủ ý không muốn để thư kí Nhiếp đến nơi này nữa.
Chì là lời chưa nhắc xong người đàn ông kia đã biến mất, chạy đến khu nhà phía nam ngủ, còn không quên dặn lại thím Vương ngày mai thay tất cả đồ trong phòng ngủ chính, thay tất cả, kể cả giường, đều vứt hết đồ cũ thay bằng đồ mới.
Ây giô, cậu chủ của bà cũng biết quan tâm đến suy nghĩ của cô chủ rồi. Ngày cô ấy thành chủ nhân căn nhà này có lẽ không còn xa nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.