Lam Hữu Hữu giật mình nhìn thấy Châu Tuấn Dương, ngại ngùng chào tổng giám đốc. Nhưng Thanh Mai lại sững sờ khi nhìn thấy Khang Minh cũng ở nơi đây. Quả thực cô không biết trước được là chuyện hai người kia cũng ở nơi đây. Ban đầu Thanh Mai chỉ nghĩ có lẽ Cảnh Tường nhớ Lam Hữu Hữu lên Châu tổng bảo cô đưa cô ấy đến nơi này, hoàn toàn không nghĩ sẽ sảy ra loại chuyện gượng gạo này.
Khuôn mặt nhỏ của Thanh Mai có đôi chút đỏ lựng lên khiến cho Lam Cảnh Tường chú ý, nhìn lên khuôn mặt của Khang Minh cũng có đôi chút mất tự nhiên khiến cô tự nhiên nghĩ rằng hai người này nhất định có chuyện gì đó còn đang che giấu. Để hai người không mất đi vẻ tự nhiên Lam Cảnh Tường liền nhẹ nhàng hỏi chuyện nấu bữa trưa để đổi đi sự chú ý của mọi người. Sáu người nhanh chóng cùng nhau ngồi xuống bàn ăn dùng bữa trưa sau đó cùng nhau mang đồ ra xe di chuyển đến khu nghỉ dưỡng.
Khu nghỉ dưỡng này chính là một bãi biển nhân tạo được một người thương nhân mới đầu tư xây dựng, để nói ra những người tài giỏi thật rất biết cách nghĩ ra phương hướng kinh doanh, vậy nên cho dù khi nghỉ dưỡng này mới đi vào hoạt động, nhiều nơi còn đang trong quá trình xậy dựng nhưng lại rất được để ý bởi tầng lớp muốn tiêu sài tiền giống như mấy người đàn ông kia.
Lam Cảnh Tưởng nhìn ngắm bãi biển tâm tư cũng vui vẻ hơn được vài phần, ngoại trừ cô còn hơi mệt mỏi một chút thì chuyện ngồi nghỉ ngơi uống nước dừa ngắm bãi biển cũng không gọi là quá vất vả. Chỉ là cô rảnh rỗi bèn nghĩ lại sự bối rối của chị Thanh Mai và Khang Minh đương nhiên khiến cô có chút nổi hứng muốn làm bà mai cho hai người đấy. Chỉ là nếu vậy, thì Châu Tuấn Dương cũng xem như mất đi một cánh tay đắc lực rồi.
Ánh mắt cô nhìn Thanh Mai một cách chăm chú, khiến Châu Tuấn Dương có chút muốn cười cô gái của mình. Anh nhẹ nhàng đến ngồi cạnh bên cô nhẹ nhàng nói chuyện cùng cô:
- Em nhìn cô ấy vậy, cô ấy sẽ không vui đâu.
- Anh có biết em cảm nhận gì về chị ấy không, em nhận thấy chị ấy có điều giấu diếm.
- Anh bỗng phát hiện ra em rất giống mấy người ma ma tổng quản trong cung cấm.
Câu nói của anh khiến tất cả những người ngồi lân cận phải bật cười. Cô khó tính thế sao. Cô rất dễ tính mà, cô còn cảm thấy tại cô dễ tính quá nên đôi chút bị bắt nạt nhiều hơn. Vậy mà anh lại nói cô giống ma ma tổng quản.
- Thật là chẳng mấy khi chúng ta tụ tập như này, hay là chúng ta chơi bài đi. - Lý Bách Hàng lên tiếng.
- Em không biết chơi.
Câu nói của Lam Cảnh Tường khiến mọi người bất cười, công nhận một cô gái chỉ biết vùi đầu vào học và công việc sao có thể đủ ranh mãnh để chơi trò chơi này cơ chứ.
Cuối cùng vẫn chốt lại đó chính là Lam Cảnh Tường cùng Châu Tuấn Dương một đội. Phần thưởng cho người thắng cuộc sẽ là được lựa chọn món ăn, còn hình phạt cho người thua chính là nấu ăn.
Vận may dường như mở cửa với cô gái chưa một lần nào chơi bài giống như Lam Cảnh Tường, vài ván đầu cô tò mò nhìn mọi người chơi, sau đó lân la đòi Châu Tuấn Dương cho cô bốc bài, vậy mà liên tục may mắn thắng lớn. Kể từ lúc đó, chẳng biết Lam Cảnh Tường đã ngồi gọn trong lòng anh lúc này cũng không hay. Ban đầu cô khép lép ngồi phía sau, nhẹ nhàng nhìn ngó những quân bài qua vai anh. Cơ thể cô nhỏ bé đôi lúc phải dưới người lên bằng hai đầu gối chân mới có thể để tầm mắt bắt ngang qua được vai anh. Dần dần anh cũng để ý. Nhẹ nhàng kéo cô lên trước để cô dễ nhìn hơn, sau đó dần dần dậy cô cách bốc bài, chỉ cô các đánh từng quân bài một. Nghiễm nhiên trí nhớ của anh cũng là thứ mà chính bản thân cô cũng không thể phủ nhận. Anh nhớ toàn bộ những lá bài đã được đánh ra, tính toán chuẩn xác từng quân bài một để chỉ cho cô cách đánh, vậy là hai người liền thắng liên tiếp nhiều trận.
Cuộc vui cũng đến lúc phải dừng lại để tổng kết lại kẻ thắng người thua. Cũng may cái bọn họ cá cược với nhau đều không phải là tiền. Nếu không sớm muộn gì Thanh Mai cũng khóc không thể cười thêm nổi một chút.
Hôm nay Thanh Mai thua thật nhiều, sau khi nhận được những túi thức ăn do Lam Hữu Hữu và Lý Bách Hàng đưa đến trước mặt, cô quả nhiên có chút bối rối, để nói cô cũng là một người phụ nữ toàn năng, nhưng những món ăn này đối với cô có lẽ là có chút quá sức. Cô không phải là người ở vùng biển này, vậy mà hai người kia quả thực tiện tay mua toàn đồ hải sản. Nhưng thực đơn nào có phải họ được chọn. Chủ chốt vẫn là hai vợ chồng quỷ kế đa đoan ở phía sau kia.
Để nói hai ngươi quỷ kế đa đoan cũng không hề ngoa chút nào hết, bởi con gái nhà người ta nấu ăn có giỏi đến đâu cũng không thể vừa bóc hàu vừa nướng tôm, thậm chí đều là những món ăn rất khó làm và cầu kì. Vậy mà hai người vẫn không ngần ngại ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm về những món ăn đó. Thanh Mai là người dám chơi dám chịu, đương nhiên bản thân cô sẽ chẳng dám phàn nàn điều gì, huống hồ người đó là cấp trên của cô, sao cô đủ dũng khí để cãi.
Nhìn cô gái bất lực với những món thực phẩm đang được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn đợi chế biến, Khang Minh có chút cảm thán người phụ nữ này. Lúc nào cô ấy cũng có thể tỏ ra vẻ mạnh mẽ, không cần bất kì người nào che chở. Đối với người như vậy quả thực anh có đôi chút bất mãn, chỉ cần cô mở miệng nói anh giúp cô đương nhiên anh sẽ chẳng một chút ngại ngần nào đối với một cô gái xinh đẹp như vậy. Ai dè người ta chẳng những không thèm nhờ vả mà anh vẫn phải lặn lội sắn tay áo đến giúp đỡ cô đó thôi.
- Ây dô, Dương, anh có nhìn thấy gì không? Minh ca ca không nhịn được nhìn một cô gái yêu đuối nấu hết những món đồ kia liền sắn tay xuống bếp rồi.
- Đúng là người đàn ông tốt nhé.
- Hữu Hữu, cậu nhìn xem đủ tiêu chuẩn lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, lịch sự ngoài đường.. - Bất chợt Lam Cảnh Tường nhớ ra điều gì đó liền không dám nói tiếp.
- Câu cuối là gì? - Lam Hữu Hữu nhìn sang Lam Cảnh Tường muốn hỏi thêm nhưng Cảnh Tường cảm nhận được ánh mắt của Châu Tuấn Dương nhìn mình liền không thể nói tiếp.
Lý Bách Hàng nghe được đến đây cũng bật cười ra tiếng. Tiếp lời cho cô.
- Tiểu Tường, đâu phải chỉ cậu ấy làm được, cả anh và Dương đều làm được những điều đó