Tình Địch Luôn Trêu Tôi

Chương 20: Cả người cứng ngắc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đừng báo cảnh sát, là mình ——" Ở trong bóng tối, Tùy Chí Thanh cắn răng mở miệng.
"Tùy Chí Thanh?" Hạ Tri Điểu không thể tin hỏi.
"Nơi này ngoại trừ mình còn có thể là ai..." Tùy Chí Thanh lắc lắc cánh tay trái, cũng còn may là cây gậy chích điện mini của Hạ Tri Điểu hình như không phải dễ sử dụng, bị chích xong, cánh tay của Tùy Chí Thanh chỉ cảm thấy hơi tê một chút liền lập tức bình phục lại.
"Vì sao cậu không bật đèn lên?" Hạ Tri Điểu và Tùy Chí Thanh đồng thời mở miệng.
"Đột nhiên nghe thấy tiếng động, lại nghe nói gần đây Dương Thành thường hay xảy ra mấy vụ trộm cướp... Đầu óc mình lúc đó đã sớm trống rỗng rồi." Hạ Tri Điểu mở đèn lên, cất cây gậy chích điện mini. "Mình chợt nhớ đến có mang theo cây gậy này để phòng thân. Dù sao thì cậu làm gì trong cái cảnh tối đen như vậy, không chịu bật đèn lên."
Mình cũng là bị dọa cho sợ chết luôn. Hôm nay cùng với Đinh Ngữ Văn đi xem phim, bộ phim nói về một tên sát thủ liên hoàn, khúc mở đầu chính là tên sát thủ liên hoàn kia ở trong một hành lang tối đen dùng búa đập chết một người, sau đó chân bước đi còn mang theo một đường máu biến mất trong bóng đêm.
Cho nên lúc đi lên lầu Hạ Tri Điểu cơ hồ là chạy lên, sau đó vừa vào nhà còn gặp phải chuyện như vậy, thử hỏi ai có thể giữ được bình tĩnh? Không đi ra quần là may lắm rồi.
"Nằm lâu trong phòng, con mắt có thể thích ứng với bóng tối, với lại ở bên ngoài cửa sổ cũng có ánh sáng chiếu vào nên mình cứ đi thẳng vào đây." Tùy Chí Thanh nói.
"Uh..." Hạ Tri Điểu gật gật đầu.
Lúc sau Tùy Chí Thanh liền xoay người chuẩn bị đi.
"Đợi một lát." Nhưng mà Hạ Tri Điểu nắm lấy y phục của Tùy Chí Thanh. "Cho mình xem một chút tay cậu có phải bị chích điện làm đau hay không."
"Không có, không cần nhìn." Tùy Chí Thanh nói xong, tiếp tục đi.
Nhưng mà Hạ Tri Điểu cũng không có buông tay, bước nhanh một hai bước, chỉ nghe thấy một tiếng thở hồng hộc, Hạ Tri Điểu liền kéo bên áo trái của Tùy Chí Thanh xuống.
Hai người đều dừng lại, sau đó Hạ Tri Điểu buông tay ra, Tùy Chí Thanh tiếp tục đi, mọi người giả vờ như không có chuyện gì phát sinh.
Hạ Tri Điểu nhìn theo bóng lưng của Tùy Chí Thanh, sau đó ánh mắt lại nhìn về cái cánh gà đang nằm trên mặt đất.
Ngồi xổm người xuống, dùng khăn giấy nhặt lên cái cánh gà, đầu ngón tay chuyển động một vòng, Hạ Tri Điểu nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng vệ sinh, sau đó liền ném cái cánh gà vào trong thùng rác.
"Chị, vậy em đi về trước?" Diệp Thiên đi đến bên cạnh Hạ Tri Điểu, nhỏ giọng nói.
"Đi về đi, trên đường nhớ chú ý an toàn." Hạ Tri Điểu gật đầu.
"Dạ được! Có chuyện cứ gọi điện cho em! Đúng rồi, chị có muốn thuê bảo vệ không? Nếu muốn, em lập tức đi giải quyết!" Diệp Thiên lập tức nói.
Dù sao lúc từ rạp chiếu phim đi ra ngoài, Hạ Tri Điểu luôn mang theo một dáng vẻ mất hồn mất vía.
"Được rồi." Hạ Tri Điểu gật đầu.
"Được, vậy ngày mai em đi giải quyết chuyện này, chị nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Diệp Thiên sau khi nói xong thì rời đi.
Mỗi ngày từ sáng đến tối luôn luôn tràn đầy sức sống, thật tốt.
Tùy Chí Thanh sau khi đi vào nhà vệ sinh liền sửa sang lại y phục, ngẩn ngơ một lúc, sau đó giơ cánh tay trái lên kiểm tra một chút, cuối cùng lại nhấn nút xả bồn cầu rồi đi ra ngoài.
Thật là sắp bị tức chết, giữa trưa cũng chỉ gặm một cái chân gà, mới vừa rồi cũng chỉ gặm được một nửa, muốn gặm nhiều hơn một chút tại sao lại khó khăn đến như vậy.
Cái mùi vị kia vẫn còn lưu lại trong miệng, cảm giác thật sự là vô cùng tốt đẹp.
Sàng lọc các bình luận của cư dân mạng, phát hiện cửa hàng mà mình đánh giá quan tâm - tiệm mì Tích Chỉ Hoa Giáp nổi tiếng hôm nay bỗng nhiên không mở cửa buôn bán. Tùy Chí Thanh rơi vào trầm tư.
Hơn nữa đồ ăn bên ngoài cái gì, luôn mất thời gian mới giao đến nơi, còn không bằng ăn mì ăn liền.
Nghĩ như vậy, Tùy Chí Thanh liền lấy ra mì ăn liền, trứng mặn cùng lạp xưởng hun khói, chuẩn bị đi làm đồ ăn.
Kết quả, Tùy Chí Thanh vừa đi vào phòng bếp chuẩn bị chén và nĩa thì nhìn thấy Hạ Tri Điểu đang hâm nóng lại đồ ăn còn thừa của buổi trưa.
Đồ ăn lúc trưa bây giờ chỉ còn lại có mấy cái chân gà, một chén nhỏ canh sườn, còn những món rau khác thì đã không còn. Mình hầu như không ăn một chút gì, tất cả đồ ăn chủ yếu đều được cái Đại Vị Vương - Anh Muội kia ăn hết.
Hai người không ai nói chuyện, Tùy Chí Thanh yên lặng xé một gói mì, Hạ Tri Điểu thì tiếp tục hâm nóng thức ăn.
Một lát sau, Tùy Chí Thanh bưng ra một tô mì ăn liền lớn đi vào phòng khách, để trên bàn, bắt đầu vừa ăn vừa mở Weibo ra xem.
Nếu như so sánh mạng lưới trong giới họa sĩ giống như một cái Kim tự tháp, thì đại khái Tùy Chí Thanh thuộc top người đứng ở giữa của cái kim tự tháp này.
Lúc đầu Tùy Chí Thanh dự định đây chỉ là công việc làm bán thời gian, kết quả không ngờ rằng chính cái công việc bán thời gian này lại cứu vớt cuộc đời mình, đồng thời còn trở thành nghề nghiệp chính của mình, cái này cũng có thể gọi là tạo hóa trêu người.
Lát sau Tùy Chí Thanh nghĩ nghĩ, lại mở ra QQ, nhìn group chat một lượt, cuối cùng đem ánh mắt dán chặt vào ảnh đại diện của Phi Vũ Trần Ai.
Ảnh đại diện của Phi Vũ Trần Ai đã màu xám rất nhiều ngày, cũng không biết hiện tại cô ấy đang làm gì.
Nhìn một chút, rồi cúi đầu ăn, Hạ Tri Điểu bưng đồ ăn từ trong phòng bếp đi đến, đặt lên bàn, sau đó lấy điện thoại di động ra cúi đầu đọc tin tức.
Chỉ thấy bên trong Wechat, Diệp Thiên gửi đến không ít tin nhắn:
"Chị thật sự muốn ở chỗ ấy? Đến em còn không chịu được, chị thật sự có thể chịu được?"
"Chị có muốn em cho người gắn cho chị một cái máy sưởi hay không? Nếu không chị làm sao chịu được?"
"..."
Hạ Tri Điểu sau khi đọc hết, trả lời biểu thị đồng ý.
- ----------------------
Lúc này ở bên trong thang máy, Diệp Thiên vừa uống sữa chua vừa nhắn tin xong thì bị một người đàn ông đứng ở bên cạnh đụng đến lảo đảo một cái, đứng không vững.
Sau đó một cái tay đặt trên vai, đỡ lấy Diệp Thiên.
Diệp Thiên kinh ngạc, quay đầu lại, chỉ thấy đứng ở bên cạnh là một cô gái gầy gò cao cao.
Cô gái này mặc một bộ đồ kiểu dáng đơn giản, tay dài chân dài, mái tóc dài đen bóng mềm mại, phía đuôi ở hai mắt khẽ nhếch lên, có chút giống như mắt phượng, tràn đầy sự biếng nhác.
"Cám ơn!" Diệp Thiên cầm điện thoại, vội vàng cúi đầu.
Cô gái kia không nói chuyện, chỉ là lắc đầu một cái, lấy tay chỉ chỉ khóe môi.
"A?" Diệp Thiên mở to mắt, tỏ ý không hiểu.
Vì vậy cô gái kia thở nhẹ ra một hơi, rút ra một tờ khăn giấy, rủ mắt xuống, nhẹ nhàng lau khóe môi dính sữa chua của Diệp Thiên.
Có một chút ngứa, Diệp Thiên đột nhiên nín thở.
Lúc sau cửa thang máy mở ra, cô gái kia một tay nhét vào trong túi quần, bộ dáng lười biếng đi ra ngoài trước một bước. Ngay lúc này điện thoại vang lên, lấy điện thoại để bên tai: "A lô, tôi là Trần Ngân Hân, có việc gì không?"
Diệp Thiên đứng ở đằng đó nhìn bóng lưng của cô gái kia, bộ dáng giống như là bị mất hồn.
Ngân Hân... Họa sĩ vẽ truyện tranh Ngân Hân sao?! Hay là... Mình suy nghĩ quá nhiều rồi...
- ----------------------
Lúc này Tùy Chí Thanh đang ngồi đối diện với Hạ Tri Điểu, nhìn xuống cái tô mì ăn liền mà không có chút nào muốn ăn, chỉ cảm thấy khó mà nuốt xuống.
Bên cạnh để đồ ăn mà Hạ Tri Điểu làm, nhưng mà Hạ Tri Điểu không có mời mình ăn, bản thân nếu cứ tùy tiện động đũa, hình như có chút kỳ lạ.
Ngay khi Tùy Chí Thanh chuẩn bị cầm cái nĩa múc mì lên thì cổ tay lại bị Hạ Tri Điểu nắm lấy.
Vì vậy Tùy Chí Thanh giương mắt nhìn Hạ Tri Điểu.
"Mì ăn liền là thực phẩm rác, ăn nhiều không tốt cho việc hồi phục vết thương." Khóe môi Hạ Tri Điểu hơi vểnh lên. "Cho nên ăn ít thì tốt hơn. Mình biết là cậu không thích mình, mình cũng không có ý gì khác, mình cũng không phải là người hay dây dưa, chỉ là..."
"Mình..." Tùy Chí Thanh đột nhiên nghẹn lời.
Hạ Tri Điểu buông tay Tùy Chí Thanh ra, lại ung dung từ từ đi đến bên cạnh Tùy Chí Thanh, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cầm lấy đôi đũa gắp lên một miếng xương sườn, đưa phần thịt đến bên miệng Tùy Chí Thanh: "Tay của cậu là bởi vì mình mà bị thương, như vậy mình có trách nhiệm giúp cậu giải quyết các vấn đề về sinh hoạt. Chờ sau khi cậu bình phục lại, trong lòng mình mới cảm thấy yên tâm."
Thoạt nhìn bộ dáng của Hạ Tri Điểu vô cùng động lòng người, đó là một loại cảm giác hồn nhiên dễ thương.
Không giống như Anh Muội hay Từ Tịnh Nhiên, được Hạ Tri Điểu —— người vừa xa lạ vừa quen thuộc nhất đút đồ ăn, Tùy Chí Thanh có cảm giác tay chân của mình giống như bị xiềng xích trói lại, cả người đều cứng ngắc.
Tùy Chí Thanh... không thể hình dung được đây chính là loại cảm giác gì.
- ----------------------------
Năm mới lại đến rồi.🎉🎉🎉
Một năm qua cám ơn mọi đã ủng hộ mình, đồng hành cùng mình qua từng chương, bỏ qua cho những thiếu sót của mình.☺️
Nhân dịp năm mới mình chúc cho những ai còn đi học thi đâu đậu đó, chúc cho những ai đang đi làm công việc thuận buồm xuôi gió, chúc những gia đình mỗi người đều mạnh khỏe và vui vẻ, chúc cho dự định của các bạn đều thành sự thật.🤗
Năm mới đến hy vọng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ truyện, đừng quên vote lì xì đầu năm nhé.😘
Chúc mọi người năm mới vui vẻ.😁
Ngày 5-2-2019

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.