*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tri Điểu, đừng tùy hứng như vậy, dì nhờ anh chăm sóc cho em." Lúc này Lục Kỳ lại mở miệng.
"Em hy vọng mọi người nên biết rõ, em đã là người trưởng thành, không còn là đứa bé lúc trước nữa." Hạ Tri Điểu đột nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn Lục Kỳ.
"Thế nhưng không ai có thể nói chắc được sẽ còn xảy ra chuyện gì, đúng không?" Lục Kỳ nghiêng đầu, buông tay.
Hạ Tri Điểu biết Lục Kỳ muốn nói cái gì. Đại khái là khoảng năm năm trước, có một lần lúc Hạ Tri Điểu vừa ra cửa thì bị bắt cóc, bị tên bắt cóc tống tiền dùng súng chĩa vào đầu.
Sự việc kia cuối cùng do Lục Kỳ cùng với sự giúp đỡ của cảnh sát mà giải quyết ổn thỏa, cho nên sự tín nhiệm đối với Lục Kỳ trong gia đình Hạ Tri Điểu lập tức tăng lên. Thậm chí khi công ty của Lục Kỳ xảy ra vấn đề về phương diện tài chính, gia đình Hạ Tri Điểu cũng giúp giải quyết.
Mẹ của Hạ Tri Điểu - Trình Nặc sau này càng thân thiết với Lục Kỳ, gần như là nhờ vả Lục Kỳ chăm sóc cho Hạ Tri Điểu.
Ân, bản thân mình nhiều khi cũng không thể nói được gì.
"Trước tiên vào nhà ngồi một chút đi." Nhìn thấy hai người họ xảy ra tranh chấp, một lát sau Tùy Chí Thanh đem chìa khóa cắm vào ổ khóa, vặn mở cửa, bật đèn lên.
Lục Kỳ nhìn Hạ Tri Điểu, rồi lại nhìn Tùy Chí Thanh, khóe miệng hiện ra một nụ cười nhìn vô cùng ôn hòa, sau đó nhấc chân đi vào bên trong.
Mà ánh mắt Hạ Tri Điểu thì dần dần trở nên trầm xuống. Không trả lời rõ ràng, bản thân mình có lẽ đã hiểu rõ.
Đi vào bên trong, Hạ Tri Điểu hít sâu một hơi: "Hai người cứ nói chuyện, mình... đi vào phòng bếp cất đồ."
Sau khi vào phòng bếp, Hạ Tri Điểu để đồ xuống, lập tức lấy điện thoại ra, tìm Wechat của Diệp Thiên.
"Em đang làm cái gì vậy? Tại sao lại đem chỗ ở của chị nói cho Lục Kỳ biết?!"
Rất nhanh, Diệp Thiên lập tức trả lời ba cái dấu chấm hỏi.
"Cái gì??? Em không có a!"
"Lục Kỳ hiện giờ đang ở chỗ của chị và Tùy Chí Thanh, nếu như không phải do em nói cho anh ta biết thì còn có thể là ai?" Hạ Tri Điểu chỉ cảm thấy đau cả đầu.
"A? Chị đang nói gì em nghe không hiểu? Chỗ của chị ngoại trừ mẹ em thì em không hề nói cho bất kỳ ai biết, bởi vì em và chị đã gặp nhau, mẹ em thì cho dù em đi bất cứ đâu đều muốn em báo cáo cụ thể mọi chuyện. Cho nên chuyện em và chị vừa về nước rồi thuê căn phòng cũ đó đều nói với mẹ em, ngoài ra em không có nói với người khác. Mặc dù quan hệ giữa em và Lục đại ca cũng rất tốt nhưng mà chị không thích anh ấy nên em cũng không có nói a!"
Hạ Tri Điểu nhìn thấy tin nhắn trả lời của Diệp Thiên, tay không khỏi siết chặt điện thoại.
Hai người này, nhất định có một người đang nói dối. Còn có một chuyện chính là nếu như người nói dối không phải là Diệp Thiên thì Lục Kỳ làm sao lại có thể biết được chỗ ở của mình?
Ở một nơi khác, vốn dĩ Diệp Thiên đang đợi lấy mì xào ở trong một cái quán nhỏ. Thế nhưng sau khi nói chuyện xong với Hạ Tri Điểu, ngay cả mì xào cũng không cần liền trực tiếp đưa cho người đang đứng xếp hàng ở phía sau mình. Sau đó vội vàng nhanh chân chạy đến chỗ ở của Hạ Tri Điểu và Tùy Chí Thanh.
Mà lúc này, ở trong phòng khách của Tùy Chí Thanh.
"Lục tiên sinh, mời ngồi." Tùy Chí Thanh chỉ chỉ ghế sô pha.
"Được." Lục Kỳ sau khi ngồi xuống, ánh mắt vẫn ở trên người Tùy Chí Thanh.
Người con gái này, cho đến ngày hôm nay mình cuối cùng cũng được gặp mặt. Đã có lần mình và Hạ Tri Điểu cùng nhau uống trà chiều, lúc đó mình nhìn thấy Hạ Tri Điểu dùng bút viết đi viết lại rất nhiều lần tên của người này trên laptop.
Hiện tại xem ra quả nhiên đây là một người vô cùng quan trọng, giống như kết quả mà mình điều tra được, dáng dấp cũng không tệ.
Lát sau Tùy Chí Thanh mang một ly nước để trước mặt Lục Kỳ: "Mời dùng nước."
Lục Kỳ sau khi nhận lấy, tiếp tục lịch sự tao nhã cười một cái: "Cám ơn."
Ở bên dưới ánh đèn chiếu xuống, mái tóc được cắt tỉa chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ có chút bóng sáng.
"Xem ra, anh và cậu ấy rất thân?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Ở một góc độ nào đó mà nói thì đúng là như vậy, mười năm qua tôi đã ở bên cạnh nhìn em ấy trưởng thành cho đến dáng vẻ như bây giờ." Lục Kỳ nói xong, cười một cái.
Thế nhưng mười năm qua hoàn toàn không có sự tồn tại của Tùy Chí Thanh.
Nhưng ngay lúc Lục Kỳ định nói tiếp gì đó thì Hạ Tri Điểu từ trong phòng bếp đi ra, vì vậy Lục Kỳ liền thu lại lời muốn nói: "Tri Điểu, bạn của anh có người kinh doanh cho thuê nhà, anh dắt em đi xem mấy chỗ, nếu thích chỗ nào thì em quyết định."
"Em..." Lúc Hạ Tri Điểu chuẩn bị mở miệng thì cửa phòng khách lại đột nhiên nghe thấy tiếng có người gõ cửa.
"Chị Tri Điểu! Có ở bên trong không? Mở cửa! Chị Tri Điểu!"
Đồng thời điện thoại di động của Hạ Tri Điểu cũng reo lên, hiện ở trên đó là tên của Diệp Thiên.
Vì vậy Hạ Tri Điểu lập tức đi mở cửa, sau đó Diệp Thiên đi vào.
Vừa vào nhà, Diệp Thiên nắm lấy cánh tay của Hạ Tri Điểu: "Chị Tri Điểu! Thật mà, em không có nói! Em có thể thề, em không hề nói với Lục đại ca bất kỳ chuyện gì có liên quan đến chị! Em thề!"
"Xem xa trí nhớ của Thiên Thiên không thật tốt a." Lúc này Lục Kỳ đang ngồi ở một bên đột nhiên miễn cưỡng mở miệng nói.
"Lục đại ca?! Tại sao anh lại nói như vậy với chị Tri Điểu?! Anh mau nói cho rõ ràng a!" Diệp Thiên vừa nhìn thấy Lục Kỳ, trong lồng ngực đột nhiên sinh ra một ngọn lửa vô danh, bước nhanh đến đứng vững vàng trước mặt Lục Kỳ.
"Thiên Thiên, là do em nói cho anh biết, chẳng lẽ em quên rồi?" Nhưng mà Lục Kỳ lại quay đầu nhìn Diệp Thiên, thoạt nhìn vô cùng bình thản nói.
"Chị Tri Điểu! Lục đại ca đang nói dối! Mặc dù em không biết rốt cục anh ấy vì cái gì mà lại nói dối, nhưng thật..."
"Thiên Thiên em bị sa thải." Nhưng mà một giây sau, Hạ Tri Điểu nhìn Diệp Thiên nói một câu.
Diệp Thiên vừa nghe xong, kinh ngạc trong một giây, tâm trí đột nhiên sụp đổ.
"Cái gì? Em..."
"Em bị sa thải." Hạ Tri Điểu chăm chú nhìn Diệp Thiên, một lần nữa lặp lại từng câu từng chữ.
Diệp Thiên sau khi nghe xong, cái mũi liền trở nên đỏ ửng, rốt cục nhịn không được, nước mắt từ viền mắt rơi xuống, sau đó liền xoay người chạy ra ngoài.
Hạ Tri Điểu nhìn theo Diệp Thiên, lại dùng khóe mắt liếc nhìn cái người đang đứng ở bên cạnh - Lục Kỳ. Người đàn ông này, dù cho trong bất kỳ tình huống nào đều sẽ không rối loạn. Ngón tay cầm điện thoại di động của Hạ Tri Điểu không khỏi tăng thêm lực đạo.
"Thiên Thiên quả thật tuổi còn hơi nhỏ, may mắn người mà em ấy nói là anh, nếu như nói cho người khác biết, hậu quả thật khó có thể tưởng tượng được. Như vậy đi Tri Điểu, đợi khi trở về anh tìm cho em một trợ lý mới, em thấy thế nào?"Lục Kỳ tiếp tục hỏi.
"Cái này thì không cần." Hạ Tri Điểu nghe vậy, quay đầu. "Ngoại trừ Thiên Thiên, ở bên ngoài em còn có những người khác."
Lục Kỳ nghe xong, khẽ nhếch lông mày, gật gật đầu.
Ở một bên, Tùy Chí Thanh cầm ly nước, chậm rãi uống một ngụm nước, hai hàng lông mày hơi nhăn lại như một ngọn núi vẫn như cũ không có mất đi.
Dù sao trong chuyện này, mình chẳng qua chỉ là một người ngoài, không tiện nói gì.
Lát sau Hạ Tri Điểu lại đi đến trước mặt Tùy Chí Thanh, nói một câu: "Mình chẳng qua chỉ muốn biết, cậu thật sự hy vọng mình sẽ đi sao?"
Tùy Chí Thanh nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Hạ Tri Điểu, rồi lại nhìn Lục Kỳ, cuối cùng nói: "Nơi này quả thật là không thích hợp cho cậu ở."
Mặc dù ở vùng lân cận không nghe nói xảy ra vấn đề gì, nhưng xác thật Tùy Chí Thanh cảm thấy Hạ Tri Điểu không thích hợp ở chỗ này. Có tiền, có sắc, mỗi ngày đều lái xe hơi đắt tiền ra ra vào vào, khó tránh không bị người khác để mắt đến.
Nhưng khi vừa nghe thấy câu nói kia, trong nháy mắt Hạ Tri Điểu cảm giác bị nước lạnh giội vào người.
"Mình hiểu rồi. Ngày mai mình lập tức dọn đi." Cuối cùng Hạ Tri Điểu gật đầu nói.
Đó là loại cảm giác gì, đại khái chính là loại cảm giác bị ngạt thở ở trong nước, muốn nổi lên để hít thở không khí nhưng lại bị người khác hung hăng đè lại.
"Ngày mai anh đến đón..." Lục Kỳ ở một bên sau khi nghe được lập tức tiến lên một bước mở miệng nói.
"Không cần làm phiền ngài đại giá, tôi có xe, có vệ sĩ, huống chi tôi còn muốn đi đến chỗ một người bạn, tôi đã nhắn tin cho cậu ấy, hiện tại sẽ đi." Nhưng mà Hạ Tri Điểu lại hít một hơi thật sâu, xoay người liền mở miệng khước từ.
Lục Kỳ không thích hợp. Thực tế gần hai năm nay Hạ Tri Điểu đã cảm thấy như vậy, có một loại cảm giác anh ta nghĩ ra trăm phương ngàn kế sắp xếp người ở bên cạnh mình.
Cho nên vừa nãy mình mới thừa dịp này sa thải Thiên Thiên, cũng là vì không muốn Thiên Thiên vướng vào vũng nước đục này.
"Bây giờ cũng muộn rồi, tôi muốn đi tắm rồi đi ngủ. Lục Kỳ, nếu như anh không còn chuyện gì khác thì mời đi." Hạ Tri Điểu vươn tay chỉ ra hướng cửa.
Lục Kỳ kinh ngạc một chút, sau đó cười ôn hòa: "Được, vậy anh về trước. Em đi ngủ sớm một chút đi. Nếu như ngủ không được, uống một chút sữa bò nóng, không nên uống thuốc ngủ, tác dụng phụ rất lớn."
Nghe được mấy chữ thuốc ngủ, Tùy Chí Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Tri Điểu.
"Tôi biết rồi, mời đi ——" Hạ Tri Điểu nói xong, đi qua mở cửa.
Vì vậy Lục Kỳ liền đi ra ngoài.
Sau đó Hạ Tri Điểu quay trở lại phòng bếp, từ trong túi đồ lấy ra những thứ mình vừa mua, đem từng cái từng cái bỏ vào trong tủ lạnh.
Mình đầu hàng số phận.
Trong phòng khách một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh, Tùy Chí Thanh ở nơi đó ngồi một lúc lâu, đứng dậy, đi về phía phòng bếp, trùng hợp nhìn thấy Hạ Tri Điểu đang xoay người đem một vài thứ bỏ vào trong thùng rác.
Vốn dĩ cảm xúc của Hạ Tri Điểu vừa ổn định lại thế nhưng khi khi nhìn thấy cặp chân dài kia ở trước mắt, cảm xúc lập tức có chút không ổn.
"Tri Điểu, cậu..."
"Mình nói cho cậu biết, kỳ thật nấu cơm cũng không có khó như vậy đâu, đừng cứ gọi thức ăn ở bên ngoài..." Hạ Tri Điểu cười cắt ngang lời Tùy Chí Thanh, sau đó từ trong túi đồ lấy ra một quyển sách dạy nấu ăn để vào trong tay Tùy Chí Thanh. "Đây là cuốn sách mà mình thấy trình tự viết cặn kẽ, tỉ mỉ nhất, cậu có thể dựa vào đó vào làm."
"Cái kia, cơ thể của cậu..."
"Mình hình như bị cảm một chút, cái mùa đông này thật là đáng chết, mình quả thật không ở được chỗ này. Mình đi tắm." Không muốn để Tùy Chí Thanh nhìn thấy được bản thân mình lệ rơi đầy mặt, Hạ Tri Điểu nói xong lập tức đi ra khỏi phòng bếp, sau đó về phòng ngủ cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh.
Thật là thần kỳ, vừa rồi dùng bị cảm làm cái cớ, kết quả vừa đi vào phòng tắm, mình thật sự bị nhảy mũi hai cái rất lớn. Uhm, bị viêm mũi.
Nghe thấy nhà vệ sinh truyền ra tiếng nước chảy, Tùy Chí Thanh cúi đầu nhìn mặt đất một chút, sau đó liền trở về phòng của mình.
Một đêm này, Tùy Chí Thanh nằm mơ.
Tùy Chí Thanh mơ về thời điểm học sơ trung, nhà Hạ Tri Điểu nghèo khổ khó có được một bữa ăn ngon, sau đó Hạ Tri Điểu liền kéo mình đi.
Cua nước vào tháng mười, mỗi con đều vô cùng béo mập, bản thân mình lại không biết lột, vì vậy Hạ Tri Điểu liền giúp mình lột hết tất cả, không để ý gì đến bản thân.
Tùy Chí Thanh hỏi Hạ Tri Điểu, cậu không ăn sao?
Hạ Tri Điểu nói, cậu ăn vui vẻ thì mình sẽ vui vẻ.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, đã là mười giờ rưỡi sáng. Tùy Chí Thanh kinh ngạc một chút, sau đó vội vàng vén chăn ngồi dậy, chạy về phía phòng khách.
Tất cả đều rất yên tĩnh. Nơi này dường như ngoại trừ chính mình thì không còn bất kỳ ai.
Nhưng mà ở trên bàn trà có đặt một phần ăn sáng.
Nín thở, đi đến trước cửa phòng Hạ Tri Điểu, Tùy Chí Thanh đưa tay gõ gõ, không có người trả lời, nhưng mà cửa phòng khép hờ tự động mở ra.
Bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ, không còn bất kỳ thứ gì.
Trong nháy mắt, Tùy Chí Thanh cảm giác trong lòng mình có thứ gì đó bị lấy đi. Bước nhanh vào bên trong, kéo ra ngăn tủ, ngăn kéo, không biết bản thân mình đang tìm cái gì, nói tóm lại, không còn thứ gì nữa.
Cuối cùng, Tùy Chí Thanh ở trong ngăn kéo của tủ đầu giường tìm được một chồng tạp chí. Trong nháy mắt khi nhìn thấy mấy cuốn tạp chí kia, Tùy Chí Thanh không khỏi kinh ngạc.
Là tạp chí «Thanh Hà».
Nhớ đến trước đó ở nhà mình phát hiện được quyển tạp chí kia, nhớ đến tác giả Elizabeth, Tùy Chí Thanh dừng lại. Sau đó lấy ra cuốn tạp chí «Thanh Hà» ở bên trong cùng, lật ra xem.
Trong cuốn này, tiêu đề bài viết của Elizabeth gọi là «thanh xuân chi mộ».
Elizabeth ở bên trong viết:
"Sau này của sau này, tôi cũng không biết chúng tôi sẽ thế nào. Tôi chỉ biết là, ngày đó tôi đang gài bẫy người bạn trai L của cậu ấy, sau đó chuẩn bị nói cho cậu ấy biết L chính là thứ cặn bã, chớp mắt một cái, cậu ấy liền cắt đứt tất cả liên lạc với tôi.
Thanh xuân là gì, là chân trời ở phương xa ấy vừa le lói từng tia nắng, là khi chúng tôi cùng nhau đạp xe đổ mồ hôi nhễ nhại nhưng lại không ngại ngùng mà la hét thoải mái nô đùa. Cậu ấy là người bạn mà tôi không nỡ từ bỏ nhất nhưng mà bây giờ tôi nghĩ là đã đến lúc đem hết tất cả mọi thứ dựng lên một ngôi mộ, lập một tấm bia. Mặc dù tôi biết chúng sẽ không hóa bướm."
Đọc đến đây, buông tạp chí xuống, Tùy Chí Thanh liền chạy ra khỏi phòng. Giờ phút này mình chỉ muốn gặp Hạ Tri Điểu.
- ------------------------------
P/S: Lễ tình nhân vui vẻ cho những người độc thân giống mình. 🤗
Ngày 14-02-2019