Tình Địch Luôn Trêu Tôi

Chương 49: Mình muốn cậu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cậu... cái người này..." Hạ Tri Điểu vươn tay nắm chặt điện thoại của Tùy Chí Thanh, sau đó đem màn hình úp xuống mặt bàn. "Trong đầu toàn suy nghĩ những thứ gì đâu? Tại sao càng ngày càng không đứng đắn rồi?"
Trên mặt Hạ Tri Điểu tựa như nhuộm lên một tầng màu quả ớt, nhiệt độ chậm chạp không chịu giảm xuống, rất nhanh xông thẳng lên trên, thiêu đốt cả bên trong đầu.
"Mình có chỗ nào không đứng đắn?" Tùy Chí Thanh vuốt tóc của Hạ Tri Điểu. "Nói một chút nghe xem, trong đầu của mình đều là cái gì?"
"Cậu..." Hạ Tri Điểu xoay đầu qua nhìn Tùy Chí Thanh, chỉ thấy bên trong cặp mắt xinh đẹp của Tùy Chí Thanh giống như chứa đựng hàng ngàn ngôi sao trên đại dương, cảm giác kêu gọi người khác mau chóng chìm vào bên trong đó.
"Làm như là dục nữ không bằng." Hạ Tri Điểu nói lầm bầm.
Tùy Chí Thanh nghe vậy yên lặng nhìn Hạ Tri Điểu nửa ngày, sau đó lại cười cười: "Còn không phải là do bị cậu ép thành như vậy."
"Cái gì? Mình?" Hạ Tri Điểu trợn tròn cặp mắt, nhấc tay chỉ vào mình.
"Là ai vừa mới lúc đầu đã quyến rũ mê hoặc mình? Là ai lúc đầu mượn rượu giả say trêu chọc mình, cố tình thêm dầu vào lửa khiêu chiến giới hạn cuối cùng của mình?" Tùy Chí Thanh vươn tay vén sợi tóc của Hạ Tri Điểu ra phía sau tai, tiến lại gần khẽ nói. "Ngược lại cậu nói một chút thử xem."
Đúng vậy a, vẫn luôn luôn trêu chọc mình, vẫn luôn luôn khiêu chiến mình, trêu chọc xong rồi bây giờ muốn bỏ chạy?
"Ai, ai a... Mình không biết..." Hạ Tri Điểu ho khan một cái, không muốn đối mặt với chuyện này. "Có khả năng là cậu gặp ảo giác đi."
Từ khi Tùy Chí Thanh biết kỳ thật Hạ Tri Điểu cũng là một người ít kinh nghiệm, không đúng, ngay cả một chút kinh nghiệm cũng không có, chẳng qua là chỉ phô trương thanh thế, cho nên sau đó Tùy Chí Thanh trở nên càn rỡ không ít. Vốn dĩ mình còn lo lắng bản thân về phương diện này chỉ là chiến ngũ tra(*), sẽ bị ghét bỏ.
"Cậu a." Tùy Chí Thanh ở bên tai của Hạ Tri Điểu nhẹ giọng nói ra hai chữ.
"Khoác lác..."(**) Hạ Tri Điểu nói.
"Đến cùng ai mới khoác lác, sau này sẽ biết." Tùy Chí Thanh nghiêng đầu nhìn Hạ Tri Điểu, mỉm cười.
"Không thèm để ý đến cậu!" Cả người Hạ Tri Điểu giật mình một cái, sau đó liền đứng dậy đi nhanh về phía đối diện ngồi xuống, cầm lấy đồ uống uống một ngụm, lại gắp lên một miếng thịt bỏ vào trong miệng.
Nửa chừng ngẩng đầu lên, phát hiện Tùy Chí Thanh ở phía đối diện vừa đùa giỡn ống hút trong ly nước vừa nhìn chính mình, Hạ Tri Điểu cảm thấy lúng túng một chút, vì vậy lại vội vàng uống ừng ực một hớp nước, thiếu chút nữa bị sặc chết.
Cái chuyện bản thân "Mượn men say dụ dỗ Tùy Chí Thanh ở trên mình" đoán chừng đủ để cho cậu ấy nhớ cả đời. Trước đây không có suy nghĩ thấu đáo như vậy, hiện tại Hạ Tri Điểu chỉ muốn đập đầu lên bàn một phát rồi chết đi cho xong, thật là quá xấu hổ.
Sau đó Tùy Chí Thanh lại mở ra nhóm studio, ở trong đó mở ra văn kiện rồi tiếp tục xem. Tuy là nói Hạ Tri Điểu muốn ở bên ngoài đợi bao lâu mình sẽ ở bên cạnh bấy lâu, nhưng có một số việc vẫn cần xử lý mới được. Mình quả thật có đi tìm nguồn nhân lực nhưng dù sao đến cuối cùng trọng điểm cũng không đặt vào chuyện đó.
Sau khi cơm nước xong, bởi vì chân Hạ Tri Điểu bị đau không thể đi tiếp được nữa cho nên hai người cũng không tiếp tục đi dạo, liền quay về khách sạn.
Vào phòng đóng cửa lại, mở máy điều hòa chỉnh nhiệt độ tăng cao lên, sau đó Hạ Tri Điểu ngồi trên ghế cởi giày ra, ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Tùy Chí Thanh cầm điện thoại di động tùy ý đứng ở một bên, một tay đánh chữ, thỉnh thoảng đưa tay để ở trước mũi, lông mày trầm tư suy nghĩ, thỉnh thoảng cầm lấy ly nước uống mấy ngụm rồi lại đặt qua một bên, cũng không biết là đang làm gì.
Nhưng lần này Hạ Tri Điểu không dám đi hỏi. Luôn cảm thấy chỉ cần hỏi một chút, nói không chừng lại sẽ nhận được một cái đáp án kinh thiên địa khiếp quỷ thần gì đó.
"Cậu tắm trước hay là mình tắm trước?" Một lát sau Hạ Tri Điểu hỏi.
"Cậu tắm trước đi, mình phải xử lý chút chuyện của studio." Tùy Chí Thanh trả lời.
"Ân, được." Hạ Tri Điểu gật đầu, tiếp đó lại nghĩ nghĩ, nói: "Nếu như công việc tương đối nhiều và bận rộn, vậy ngày mai liền trở về đi."
"Mình..." Tùy Chí Thanh ngẩng đầu nhìn Hạ Tri Điểu. "Đã nói cậu muốn ở bên ngoài đợi đến khi nào thì mình sẽ đợi đến khi đó."
"Mình nói là, mình và cậu cùng nhau trở về." Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh. "Hơn nữa, mình cũng không phải là cái người không thông tình đạt lý."
Nghe được câu này, Tùy Chí Thanh cầm di động đột nhiên kinh ngạc một chút, sau đó nở nụ cười, hướng Hạ Tri Điểu gật đầu.
"Vậy mình đi tắm trước." Hạ Tri Điểu nói.
"Được." Tùy Chí Thanh trả lời.
Mãi cho đến khi Hạ Tri Điểu vào phòng tắm đóng cửa lại, Tùy Chí Thanh nhìn cánh cửa phòng tắm, từ từ ngồi trên băng ghế, ở chỗ đó phát ngốc một hồi lâu, chỉ cảm thấy tất cả đều giống như một giấc mơ.
Mình thật sự đã tìm được Hạ Tri Điểu trở về, đã được tha thứ, hơn nữa còn cùng cậu ấy trở thành tình nhân, đây đại khái chính là ban ân lớn nhất mà ông trời đối với mình. Nhưng mà cứ như thế này, có rất nhiều chuyện càng không thể buông lỏng.
Một lát sau, hai người đều đã đánh răng tắm rửa xong, Hạ Tri Điểu rửa một chút trái cây để trên đầu giường, hai người bắt đầu bàn bạc ngày mai nên đặt trước vé máy bay vào lúc nào.
Sau khi đặt xong vé máy bay, Hạ Tri Điểu cầm điện thoại di động để qua một bên, nằm ở trên giường duỗi ra cái lưng mệt mỏi, sau đó quay đầu, ánh mắt không hề nháy một cái nào nhìn Tùy Chí Thanh nằm ở bên cạnh.
"Thế nào?" Tùy Chí Thanh quay đầu nhìn lại Hạ Tri Điểu.
"Không có gì." Hạ Tri Điểu lắc đầu, tiện tay cầm lấy một trái cà chua nhỏ bỏ vào trong miệng.
Vì vậy Tùy Chí Thanh tiếp tục xem điện thoại, bộ dáng rất nghiêm túc, chẳng qua là không có biểu tình gì, nhìn không ra đến cùng đang suy nghĩ gì.
Qua mấy phút sau, Hạ Tri Điểu rốt cục nhịn không được nữa, vươn tay kéo tay áo của Tùy Chí Thanh: "A Thanh, cậu đang xem cái gì vậy?"
Tùy Chí Thanh nghe xong, giống như mới từ một thế giới khác tỉnh lại, đưa tay vuốt vuốt cái trán, xua tay: "Không có gì..."
"Cái gì không có gì? Nhìn cái gì mà xuất thần như vậy?" Sẽ không phải lại là những cái thứ kia chứ.
"Vậy thì cùng nhau xem?" Tùy Chí Thanh nói, lắc lắc điện thoại di động. "Dù sao những phương diện này cậu có nhiều kinh nghiệm hơn so với mình, có thể giúp được mình không ít."
Kỳ thật cái đang xem chính là một số thứ có liên quan đến studio mà lúc trước Trần Ngân Hân gửi đến. Dù sao vừa mới bắt đầu chính thức đi vào hoạt động và những suy nghĩ lúc ban đầu sẽ gặp phải nhiều mâu thuẫn, cần có thời gian để tiến hành điều chỉnh.
"Mình không muốn! Cái người này tại sao cứ như vậy?!" Hạ Tri Điểu nhìn thấy Tùy Chí Thanh lại vươn tay đưa điện thoại cho mình, liền không nói hai lời cấp tốc xoay đầu qua một bên. "Lại trêu ghẹo mình..."
"Ân?" Tùy Chí Thanh thu hồi điện thoại, trong lúc nhất thời có chút không hiểu được chuyện gì. "Trêu ghẹo?"
Mình vừa mới làm cái gì hay nói cái gì sao? Mình như thế nào lại... Không biết?
"Không để ý đến cậu..." Hạ Tri Điểu tiếp tục ăn trái cây, sau đó liều chết nhìn chăm chú vào điện thoại di động của mình, giống như liều chết không muốn để ý đến Tùy Chí Thanh.
"Mình chỉ nói là cùng nhau xem..." Tùy Chí Thanh nói nói, đột nhiên ý thức được cái gì, vì vậy liếc nhìn về phía Hạ Tri Điểu. "Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy, tại sao lại đột nhiên không muốn để ý đến mình rồi?"
Chẳng lẽ Hạ Tri Điểu cho là mình đang xem những thứ mà lúc ban ngày mình cho cậu ấy xem, cho nên mới có phản ứng như vậy?
"Đi ra..." Hạ Tri Điểu tức giận liếc mắt nhìn Tùy Chí Thanh một cái, khẽ nói.
Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu nửa ngày, sau đó vẫn đem điện thoại di động đưa đến trước mặt Hạ Tri Điểu: "Xem đi, chính là những thứ này."
Sau khi Hạ Tri Điểu liếc nhìn một cái, chỉ thấy bên trong viết những vấn đề liên quan đến chuyện tu chỉnh hạng mục công việc giữa studio và công ty. Đặc biệt nghiêm túc. Liên tưởng đến bản thân mình mới vừa rồi hiểu sai còn có cái loại phản ứng kia, Hạ Tri Điểu liền không chịu được mặt dày đỏ ửng lên.
"Nha... Là... là cái này a..." Hạ Tri Điểu sau khi xem xong, đầu óc rất nhanh muốn nổ tung lên.
"Uh, nếu không, cậu cho rằng là cái gì?" Tùy Chí Thanh quay đầu nhìn chăm chú Hạ Tri Điểu.
"Mình... mình không có tưởng cái gì hết a..." Hạ Tri Điểu trong khi nói chuyện, lại ngồi dậy, cầm lấy ly nước, ừng ực ừng ực uống hai ngụm.
"Cậu sẽ không phải là... Cho là mình đang xem những thứ mà trước đó mình đã tải xuống chứ hả?" Tùy Chí Thanh chậm rãi hỏi một câu.
"Mình mới không có!" Hạ Tri Điểu phản bác nói. "Cậu đúng là không biết xấu hổ..."
"Mình có sao?" Tùy Chí Thanh nghiêng đầu nhìn Hạ Tri Điểu. "Hạ Tri Điểu, cậu nhìn mình, nhìn lại lương tâm mà nói, suy nghĩ lại xem đến cùng người sa đọa là ai?"
"Cậu!" Hạ Tri Điểu liếc nhìn Tùy Chí Thanh một cái, giống như mười phần sai thì hết sáu phần là của Tùy Chí Thanh.
"Lặp lại lần nữa?"
"Cậu!" Hạ Tri Điểu khoanh tay lại.
"Được, vậy mình liền mở ra. Sa đọa thì sa đọa, mình bây giờ muốn xem——" Tùy Chí Thanh nói xong, liền muốn ấn mở video.
"Được thôi, cậu mở đi!" Lúc này Hạ Tri Điểu mở miệng nói.
Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu, ho một cái: "Cùng nhau xem?"
"Cùng nhau xem thì cùng nhau xem, ai sợ ai..." Hai lỗ tai của Hạ Tri Điểu nóng lên, nói.
Vì vậy không hiểu tại sao, hai người tay mơ tựa như học sinh tiểu học vừa khẩn trương lại vừa nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.

Phần mở đầu kết thúc rất nhanh, trên màn hình liền xuất hiện hai người con gái. Đại khái chính là một người con gái mua một túi trái cây mang về nhà, rửa qua một lượt. Một lát sau, một người con gái khác liền mở cửa vào nhà.
Chẳng biết tại sao, hai người họ ở trong nhà bếp lúc đầu còn trò chuyện một chút, sau đó thì bắt đầu hôn nhau, ôm chầm lấy nhau, tay bắt đầu di chuyển lên trên, tiếp đó không bao lâu sau, quần áo của cả hai người cũng cởi xuống một nửa.
Mắt thấy nhân vật nữ A đem quần áo của nhân vật nữ B cởi ra, lúc muốn cởi đến nội y... Bầu không khí giữa Tùy Chí Thanh và Hạ Tri Điểu cũng bắt đầu trở nên quái dị.
"Mình... mình đi rửa trái táo." Hạ Tri Điểu giơ tay lên, ở bên gò má vẫy vẫy quạt mấy cái.
"Mình đi lột trái quýt..." Tùy Chí Thanh cũng ấn tạm dừng video.
Hai người không hẹn mà cùng nói. Sau đó nhìn qua đối phương, lại đều không hẹn mà cùng vuốt mái tóc, lần nữa nhìn về phía đối phương, không hiểu sao cùng nhau nở nụ cười.
"Cậu cười cái gì?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Vậy còn cậu cười cái gì?!" Hạ Tri Điểu hỏi lại.
"Không có gì..." Tùy Chí Thanh kéo lại quần áo, lắc đầu.
"Xem đi, cậu mới là khoác lác, cậu có bản lĩnh tải xuống, có bản lĩnh ở trước mặt mình xem hết đi!" Hạ Tri Điểu nói.
"Cậu nói ai khoác lác?"
"Nói cậu a."
"Khoác lác là nói mình à..." Tùy Chí Thanh nhìn qua Hạ Tri Điểu, cười nói.
"Tùy Chí Thanh!" Hạ Tri Điểu trong khi nói chuyện, lại cầm lên cái gối đầu, liền hướng về phía Tùy Chí Thanh ném qua.
"Tri Điểu, cậu tại sao vẫn bạo lực giống như trước đây vậy..." Tùy Chí Thanh bị Hạ Tri Điểu đánh đến nỗi né trái né phải.
"Bởi vì cậu muốn ăn đòn!" Hạ Tri Điểu nói xong tiếp tục dùng gối đầu đánh Tùy Chí Thanh.
Thế nhưng đột nhiên, Hạ Tri Điểu liền cảm giác được có một cánh tay vươn ra siết chặt hông của mình, không khỏi sửng sốt.
"Đừng làm rộn..." Tùy Chí Thanh ôm lấy Hạ Tri Điểu, thấp giọng nói.
"Mình..." Hạ Tri Điểu vừa quay đầu muốn nói chuyện thì Tùy Chí Thanh liền hôn lên cổ của mình.
"A Thanh..." Da thịt trên cổ sau khi bị nụ hôn của Tùy Chí Thanh chạm vào, toàn thân của Hạ Tri Điểu lập tức nổi lên một tầng da gà tinh tế dầy đặc.
Tùy Chí Thanh hôn ở phía dưới vành tai của Hạ Tri Điểu, hô hấp cũng từng chút từng chút nóng rực lên.
"Điểu Nhi..." Tùy Chí Thanh nắm chặt bả vai mềm mại của Hạ Tri Điểu, giọng nói có chút khàn khàn. "Mình yêu cậu..."
Chỉ là một câu nói đơn giản, Hạ Tri Điểu sau khi nghe được lại cảm giác xương cốt toàn thân đều trở nên mềm nhũn muốn rơi mất.
Sau đó Tùy Chí Thanh nhìn chăm chú Hạ Tri Điểu, tay xoa xoa gương mặt của cậu ấy, qua một hồi lâu thoáng quay đầu, lại hôn lên môi của Hạ Tri Điểu, tìm kiếm nước bọt ở trong miệng của Hạ Tri Điểu, mút vào bờ môi của Hạ Tri Điểu.
Tựa như mặt đất khô hạn và nứt nẻ gặp được mưa rào, giờ phút này Tùy Chí Thanh chỉ muốn từ trên người Hạ Tri Điểu lấy được càng nhiều càng nhiều thứ hơn.
Lông mi dầy đặc ở trước mắt có chút khép hờ, hô hấp của Hạ Tri Điểu trở nên càng ngày càng gấp rút, tốc độ tim đập cũng trở nên càng lúc càng nhanh.
Ở sâu bên trong cơ thể dường như có một loại khát vọng nào đó trỗi dậy không có cách nào đè ép xuống được.
"Mình... Muốn cậu." Cuối cùng, Tùy Chí Thanh đưa tay để ở bên trên thắt lưng của Hạ Tri Điểu, đem cằm để ở trên bờ vai tinh xảo của Hạ Tri Điểu, ngửi được một mùi hơi thở thơm ngát ở trên người Hạ Tri Điểu, nhắm lại hai mắt nhẹ giọng nói.
- ----------------------------------------------
(*)Chiến ngũ tra (战五渣): ngôn ngữ mạng, viết tắt từ câu đầy đủ là "Sức chiến đấu chỉ có 5 mảnh vụn"
(**)嘴炮: mình không biết dịch từ này thành khoác lác có đúng hay không???
Ngày 15-08-2019
P/S: Cuối cùng cũng đến màn hấp dẫn rồi. Đoán xem chương sau 'ai trên ai dưới'. 😍

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.