Tình Động

Chương 14:




Khoảnh khắc cửa phòng chậm rãi mở ra, Trầm Nhược Thủy đột nhiên cảm thấy hối hận.
Hắn đáng ra nên ở trong phòng chờ sư huynh trở về, chứ không phải tay chân cứng đờ đứng ở nơi này, nhìn trò khôi hài hoang đường như vậy.
Căn phòng không đủ ánh sáng tối tăm mờ ảo, nhưng vẫn đủ để thấy hai bóng người dây dưa trên giường — quần áo không chỉnh tề, đầu tóc hỗn độn, tư thế cực kì ái muội.
Mà dung mạo hai người kia, Trầm Nhược Thủy lại quen thuộc vạn phần.
Trong nháy mắt ấy, hắn hận không thể mắt mù tai điếc, gì cũng không nhìn không nghe được.
“Sư huynh……” Khi hắn gọi ra hai tiếng này, thanh âm hắn trống rỗng phiêu dật, mơ hồ mang theo chiến ý.
Hai người trên giường tất nhiên giật mình.
Liễu cô nương hét lên một tiếng, ôm xiêm y lui vào góc giường run rẩy.
Lục Cảnh tay nâng lên nhu nhu thái dương, hai hàng lông mày nhíu lại, có chút cố hết sức quay đầu đối diện Trầm Nhược Thủy.
Dưới ánh sáng mờ, Trầm Nhược Thủy thấy rõ y đã cởi một nửa y phục, cùng với diễm lệ hồng ngân trên cổ. Y đã làm gì với Liễu cô nương, thật sự là vừa nhìn đã hiểu ngay.
Sư huynh là của ta!
Vài canh giờ trước, Trầm Nhược Thủy còn có thể liều lĩnh buông ra những lời này, nay lại không thể thốt ra được.
Nam tử trước mặt này…… từ đầu đến giờ chưa từng thuộc về hắn.
Vị Liễu cô nương kia mới đúng là hôn thê của Lục Cảnh.
Hai người bọn họ trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì cũng là việc bình thường, liên quan gì đến Trầm Nhược Thủy hắn?
Nghĩ vậy, không nhịn được khẽ động khóe miệng.
Muốn cười, cuối cùng lại gắt gao cắn môi.
Trong lòng đau nhức.
Thân thể tựa như bị xé thành hai nửa, khôn cùng ghen tỵ mãnh liệt xông đến, hắn đã sớm cắn nát môi mình, trong miệng hắn bây giờ tràn ngập mùi huyết tinh nồng đậm, Trầm Nhược Thủy lại không hề nhận ra. Giờ này khắc này, trừ sư huynh ra, hắn không nhìn thấy ai, cũng không thể tự hỏi điều gì khác.
Ngày ấy khi chịu roi thật vô cùng đau đớn, nhưng ít ra còn có sư huynh bồi tại bên người. Nhưng về sau đây? Vô luận đau đớn thế nào, đều chỉ còn mình hắn chịu đựng.
Vừa nghĩ vậy, Trầm Nhược Thủy cảm thấy bên tai oanh vang một tiếng, lý trí biến mất.
Lục Cảnh cũng phát hiện hắn dị thường, há miệng muốn gọi tên hắn, lại không phát ra thanh, thân thể vừa hoạt động, cả người liền “Phanh” lăn xuống dưới giường, mềm nhũn ngã trên đất.
Trầm Nhược Thủy vẫn như cũ không hề phát hiện. Hắn chỉ là thất thần mở to mắt, đi từng bước hướng bên giường qua, miệng thì thào lặp lại một câu.
Đợi hắn đến gần, Lục Cảnh mới nghe rõ hắn đang nói: “Sư huynh là của ta.”
Nhưng đáy mắt hắn đã hoàn toàn không phản chiếu sư huynh thân ảnh.
Trong đôi mắt sâu thẳm như nước kia, chỉ còn lại khôn cùng ghen tỵ, cùng với…… khắc cốt đau đớn.
“Sư đệ?”
Lục Cảnh thở dốc, cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện, Trầm Nhược Thủy lại vẫn không để ý, tiếp tục đi về phía trước, tránh Liễu cô nương đang ngồi góc giường.
Liễu cô nương bị bộ dáng hắn làm cho hoảng sợ, định hét ầm lên, nhưng vừa mới lên tiếng, đã bị Trầm Nhược Thủy điểm trúng huyệt đạo.
“Sư huynh là của ta, không ai được giành.” Hắn từng chữ nhấn mạnh nói những từ này, xong liền không hề liếc nữ tử trên giường một cái, chỉ đi hướng về phía Lục Cảnh cười, mềm giọng hỏi, “Sư huynh, ta nói đúng không?”
Lục Cảnh ngẩn ngơ, mơ hồ cảm thấy Trầm Nhược Thủy có chút không thích hợp, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nỗ lực ngồi trên đất, mở miệng nói: “Sư đệ, ngươi hiểu lầm, kỳ thật ta cùng Liễu cô nương căn bản không có……”
“Hư.” Trầm Nhược Thủy ngắt lời hắn, ngón trỏ đặt lên môi, mắt nhìn chằm chằm hắn, lại hỏi, “Sư huynh ngươi là của ta, đúng không?”
“…… Ân.”
“Ngươi chỉ biết sủng ta một người, có phải không?”
“Đương nhiên.”
“Thật tốt quá.”
Trầm Nhược Thủy vừa nghe lời này, môi liền cong lên, nhẹ nhàng cười nhạt.
Tim Lục Cảnh đập dồn một cái, nhất thời có chút ngây ngốc, vừa thất thần nhìn Nhược Thủy, chợt thấy trời đất xoay chuyển. Khi hồi thần, đã thấy mình bị Trầm Nhược Thủy đặt dưới thân.
“Sư đệ, ngươi làm gì?”
“Ta muốn chứng minh cho nữ nhân kia xem, ngươi là của ta.” Trầm Nhược Thủy ha ha cười cười, thần sắc cổ quái vài phần, vừa nói, vừa động thủ xé rách Lục Cảnh quần áo.
Lục Cảnh ngây người hồi lâu mới nhận ra dụng ý của hắn, lập tức mạnh mẽ chống cự. Nhưng một thân võ nghệ của hắn giờ phút này lại hoàn toàn không thi triển được, tay chân mềm nhũn, lực đạo toàn vô.
Trầm Nhược Thủy hiện tại thần trí không rõ, nên vẫn không phát hiện Lục Cảnh khác thường, chỉ chặt chẽ ngăn y chống cự, hai tay chạy loạn, không ngừng hôn xuống khối thân thể quen thuộc kia.
Lục Cảnh hỗn loạn, vừa nghĩ Liễu cô nương tuy không thể động đậy nhưng chắc chắn thấy được một màn này, tay chân hắn liền lạnh lẽo, kiệt lực hô: “Sư đệ, dừng tay!”
Trầm Nhược Thủy không để ý hắn, tiếp tục vùi đầu cắn cắn, động tác trên tay cũng nhanh hơn rất nhiều.
Không bao lâu sau, Lục Cảnh liền cảm thấy cảm giác lạnh lẽo ở hạ thân, hai chân thon dài bị mạnh mẽ tách ra.
Sư đệ thật sự muốn làm việc đó trước mặt Liễu cô nương……?
Không được!
Lục Cảnh cắn răng, dùng sức giãy dụa, cuối cùng gọi ra cái tên kia: “Trầm Nhược Thủy, mau dừng tay!”
Nghe vậy, Trầm Nhược Thủy chấn động toàn thân, động tác thoáng dừng lại, mắt cũng không chớp nhìn thẳng hắn.
Lục Cảnh nghĩ sư đệ rốt cục tỉnh táo lại, vừa thả lỏng một hơi, liền thấy hạ thân truyền đến đau nhức, dương v*t nóng cháy hung hăng đâm vào thân thể hắn.
“A…… Dừng tay……” Thanh âm trầm thấp mang theo ý điệu cầu xin.
Trầm Nhược Thủy lại như nghe mà không hiểu, chỉ mãnh lực va chạm Lục Cảnh thân thể, môi nóng bỏng đi đến bên tai hắn, lặp đi lặp lại câu nói kia: “Ngươi là của ta là của ta là của ta là của ta……”
Thân thể Lục Cảnh run rẩy, ngón tay chậm rãi co lại, thấp giọng nói: “Sư đệ, ngươi phát điên gì? Mau thả ta ra.”
“Câm miệng!” Trầm Nhược Thủy như cũ tàn phá bừa bãi thân thể Lục Cảnh, hung tợn nói, “Lúc trước nếu không phải ta cầu cha thu ngươi làm đồ đệ, ngươi làm sao luyện được tuyệt thế võ công, làm sao báo được huyết hải thâm cừu? Ngươi là của ta, không ai được giành, cả đời đừng hòng trốn!”
Hắn chỉ thuận miệng nói ra những lời này, Lục Cảnh lại nghe đến toàn thân đại chấn, lập tức không phản kháng.
…… Bất quá là đồ chơi giết thời gian thôi……
Thì ra là thế.
Nguyên lai, đây mới là Trầm Nhược Thủy chân chính tâm ý.
Thân thể bị bắt thừa nhận tình dục dày vò, nóng bỏng hừng hực.
Tâm lại lạnh lẽo đến cực điểm.
Mười năm trước, hắn quỳ trong mưa tuyết ba ngày ba đêm, toàn thân đông lạnh mất đi tri giác, nhưng cũng xa xa không rét lạnh như trong giờ phút này.
Đôi mắt mờ mịt mở to, trước mắt là gương mặt ý loạn tình mê của Trầm Nhược Thủy, Lục Cảnh nhớ tới thiếu niên cười khanh khách đưa tay với hắn nhiều năm trước.
Sau đó, hắn đưa tay ra.
Sau đó nữa đâu?
…… Là hắc ám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.