Tình Động

Chương 30:




Lục Cảnh giật mình, còn chưa kịp lên tiếng trả lời, Trầm Nhược Thủy đã giành trước kêu la: “Sư huynh, đừng nghe lời hắn! Nơi này là Thu Thủy Trang, cha ta sẽ nhanh chạy tới, hắn không dám làm bừa đâu!”
Nghe vậy, Lý Phượng Lai nheo mắt nguy hiểm, cây quạt trong tay nhẹ nhàng vung lên, lập tức để lại một vệt máu trên cổ Trầm Nhược Thủy.
Trên mặt hắn tươi cười âm lãnh, trầm giọng nói: “Xú tiểu tử nói đúng, ta quả thật không thể ở đây lâu. Cho nên, Lục Cảnh ngươi tốt nhất mau quyết định đi. Cuối cùng chọn đi với ta? Hay trơ mắt nhìn người trong lòng chết ở chỗ này?”
Khi nói chuyện, chiết phiến trong tay lại di động.
Lục Cảnh nhíu mày, lại than nhẹ ra tiếng: “Đáp án…… ngươi không phải sớm biết sao?”
“Đúng vậy.” Lý Phượng Lai thoáng chốc hiểu được ý hắn, đáy mắt xẹt qua quang mang mừng rỡ, “Ngươi thích Trầm xú tiểu tử như vậy, tuyệt đối luyến tiếc hắn chịu thương tổn.”
“Không được! Sư huynh, đừng đáp ứng hắn!” Trầm Nhược Thủy lại kêu gào, cố gắng giãy dụa, “Ta thà chết trong tay dâm tặc chứ không muốn ngươi đi theo hắn.”
Nhưng Lục Cảnh chỉ cười cười với hắn, ôn nhu nói: “Nhược Thủy, đừng sợ.”
Vừa nói, vừa tiến lên vài bước, cầm bàn tay Lý Phượng Lai đưa ra.
Lý Phượng Lai đắc ý dào dạt cười to ra tiếng, một chưởng đẩy Trầm Nhược Thủy đi, thuận thế ôm Lục Cảnh vào trong lòng, đồng thời nhanh điểm mấy đại huyệt trên người hắn.
Một chưởng này chấn Trầm Nhược Thủy khí huyết dâng lên, cơ hồ không thể đứng thẳng, khi hắn ổn định lại, sư huynh hắn yêu sớm đã bị người ta bắt đi.
Lý Phượng Lai lúc này dám độc sấm Thu Thủy Trang, đương nhiên đã chuẩn bị đầy đủ từ trước, hắn vừa ôm Lục Cảnh phóng qua tường liền nhảy xuống một khoái mã đợi sẵn, roi vung lên phóng đi.
Trầm Nhược Thủy tuy đuổi theo chạy như điên, nhưng làm sao cũng không đuổi kịp họ, ngược lại “Phanh” một tiếng té ngã lăn quay, không đứng dậy đuổi được nữa.
Lục Cảnh xa xa trông thấy, bất giác trong lòng run lên, đôi mi thanh tú càng nhíu chặt.
“Sao vậy? Đau lòng y?” Lý Phượng Lai một tay cầm cương, tay kia nhẹ nhàng nâng cằm Lục Cảnh, cắn răng hỏi: “Trầm tiểu tử kia thật ra có gì tốt? Vì sao ngươi thích hắn như vậy?”
Lục Cảnh cười nhẹ, hỏi ngược lại: “Lục mỗ thật ra có gì tốt, đáng giá Lý huynh dây dưa không ngớt như thế?”
“Ta thích ngươi. Từ lần đầu tiên gặp mặt bắt đầu, ta đã hạ quyết tâm, tuyệt đối khiến ngươi trở thành người của ta.”
“Ách? Lý huynh là thật yêu mộ ta, hay là…… vì không chiếm được nên mới càng thêm muốn?”
Lý Phượng Lai nhíu mày, nhất thời không nói gì.
Lục Cảnh cười càng lúc càng ôn hòa, bình thản nói: “Ta nghĩ Lý huynh nên là công tử văn nhã phong lưu tiêu sái mới đúng, cần gì không nâng lên không bỏ xuống được như thế? Vì một người không thích mình mà hao tổn tâm cơ, chẳng bằng hảo hảo quý trọng người bên cạnh ngươi kia. Nếu không, tương lai ngươi sẽ phải hối hận.”
Ngụ ý, tất nhiên là khuyên hắn hảo hảo đối đãi Lâm Trầm.
Nhưng Lý Phượng Lai nghe vậy lại tức giận muốn chết, thẳng tay điểm luôn á huyệt Lục Cảnh.
“Lục Cảnh, Lục Cảnh, ta đối với ngươi một khối tình si, vì sao ngươi luôn lãnh đạm như thế?” Lý Phượng Lai ôm chặt Lục Cảnh, thì thầm sát tai hắn, “Nhưng không sao, chờ khi về Độc Long Bảo ta sẽ không để ngươi rời đi nửa bước. Nhất định sẽ có ngày ngươi cũng thích lại ta.”
Khăng khăng một mực không từ bỏ.
Lục Cảnh nhắm mắt, vô thanh thở dài, rồi đột nhiên mở miệng nói một câu: “Trên đời này người thích ta nhiều như vậy, chẳng lẽ ta đều phải nhất nhất đáp lại? Thích hay không là chuyện của hắn, không liên quan tới ta.”
Lý Phượng Lai nghe vậy giật mình, cảm thấy những lời này thật sự quen tai.
Một lúc sau mới nhớ ra, đây là lời cách đây không lâu hắn nói với Trầm Nhược Thủy ở Dương Châu, không đổi một chữ, thậm chí ngay cả ngữ khí hơi trào phúng kia cũng giống nhau như đúc.
Lục Cảnh lúc ấy không ở đó, dù về sau nghe Trầm Nhược Thủy kể lại, cũng không thể bắt chước y hệt như thế. Nhìn thần thái y lúc này, quả thực tựa như lúc trước đã chính tai nghe thấy.
…… Chuyện gì đây?
Lý Phượng Lai nháy mắt, đáy lòng dâng lên sương mù, sau đó lại đột nhiên nhớ ra, Lục Cảnh lúc trước rõ ràng bị điểm huyệt đạo, sao lúc này có thể mở miệng nói chuyện?
Hắn vừa nghĩ vừa nâng mắt nhìn Lục Cảnh, kết quả lại là chấn động.
Dưới ánh trăng, môi Lục Cảnh vẫn như cũ mang ý cười nhàn nhạt, mặt mày như họa. Nhưng trên gương mặt tinh xảo tuấn mỹ này, lại mơ hồ lộ ra vài phần yêu dị.
Đây không phải Lục thiếu hiệp hắn đã biết.
Đôi mắt xinh đẹp quỷ dị này, cực kì giống người kia.
“Ngươi……” hiện tại Lý Phượng Lai trong đầu là một mảnh hỗn loạn, nhưng rất nhanh liền nhận ra, bật thốt kêu lên, “Ngươi chính là hắc y nhân kia!”
“Được Lý huynh yêu thích, ta thật sự không muốn làm ngươi thất vọng. Chỉ là, thích ta cũng đâu nhất định là chuyện tốt.” Khi nói chuyện, Lục Cảnh song chưởng đưa ra, không chút cố sức lui khỏi lòng Lý Phượng Lai, nhẹ nhàng xảo diệu xoay người xuống ngựa.
Hắn căn bản không bị điểm huyệt đạo!
Thấy một thân khinh công trác tuyệt quỷ dị này của Lục Cảnh, Lý Phượng Lai càng xác định thân phận của y, nhanh giữ dây cương, cũng nhảy xuống ngựa.
Hắn sớm suy đoán nhiều lần về lai lịch của hắc y nhân, nay khi đã biết Lục Cảnh chính là người kia, tất cả bí ẩn đều có thể dễ dàng giải quyết. Nhưng theo đó, càng nhiều nghi vấn xuất hiện.
“Ngươi cố ý mang khăn che mặt, giả bộ lưng còng, vì không muốn bị ai nhận ra?”
“A, tiểu xiếc này vốn chỉ dùng để lừa gạt sư đệ ta, không ngờ ngay cả Lý huynh ngươi cũng sẽ mắc mưu.”
Lý Phượng Lai khóe miệng giật giật, sắc mặt xanh mét, từng chữ nói: “Nếu lúc ấy ngươi có thể chiến đấu tự nhiên, cũng liền chứng minh…… ngươi chưa từng trúng độc ‘Ảo Mộng’!”
Hắn tức giận đến ngay cả dung mạo cũng vặn vẹo, Lục Cảnh lại vẫn như cũ là bộ dáng khí định thần nhàn, nhếch môi cười cười, chậm rãi đáp: “Đúng vậy, kết giao với dụng độc cao thủ như Lý huynh, đương nhiên ta phải đặc biệt cẩn thận mới đúng, sao có thể dễ dàng trúng độc?”
“Lúc trước ngươi giả như trúng độc, lúc sau lại diễn hắc y nhân đi cứu người, dối gạt tiểu tử ngốc Trầm Nhược Thủy xoay vòng như vậy, thật ra có mục đích gì?” Lý Phượng Lai càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, mất hảo đại công phu, mới miễn cưỡng nghĩ ra đáp án, “Nay Trầm Nhược Thủy với sư huynh ngươi khăng khăng một mực, nói gì nghe nấy, ngày sau ngươi muốn đoạt Thu Thủy Trang từ trong tay hắn chắc rằng cũng rất dễ dàng?”
“Thu Thủy Trang với ta như vật trong túi, căn bản không cần tốn nhiều tâm tư như thế.” Dừng một chút, đáy mắt dần nhiễm lên ôn nhu tình ý, cười nói, “Vô luận ta làm bất cứ điều gì, đều chỉ vì Trầm Nhược Thủy. Ta muốn hắn toàn tâm toàn ý nghĩ về ta, ta muốn đáy mắt hắn, đáy lòng hắn vĩnh viễn đều chỉ có ta một người.”
Đôi mắt đen kia sâu kín âm trầm, càng nói thâm tình ẩn chứa trong đó càng đậm đặc, đến cuối cùng…… nhiều đến gần như điên cuồng.
Lý Phượng Lai thấy hết, không tự chủ được rùng mình.
Hắn tự nhận mình không phải người tốt, nếu muốn thứ gì cũng sẽ hao hết tâm cơ, không từ thủ đoạn, nhưng thấy bộ dáng Lục Cảnh giờ phút này, lại vẫn cảm thấy ớn lạnh từ trong cốt tủy.
“Ngươi đồ điên tử! Tiểu tử ngốc Trầm Nhược Thủy kia căn bản không đáng cho ngươi đối đãi như vậy.”
“Lý huynh, ngươi mắng ta thế nào cũng được. Bất quá nếu ngươi tùy tiện nói xấu sư đệ ta, ta sẽ rất không cao hứng.” Nói xong, chậm rãi rút ra bội kiếm bên hông.
“Thế nào? Chỉ vì một câu như vậy, ngươi liền liều mạng với ta?”
Lục Cảnh không đáp lời, chỉ đổi tay cầm Bạch Ngọc kiếm từ phải sang trái, sau đó quay đầu, tươi cười ôn hòa vô hại, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Chỉ sợ Lý huynh không biết đi? Ta tay trái kiếm…… so với tay phải nhanh hơn.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.