Cầm trên tay chính là quần áo cũ còn chưa tháo nhãn hiệu của Cơ Dưỡng Tĩnh. Không thèm quản nam nhân kia ở phía sau nhìn, ta trực tiếp đứng lên thay đồ – dù sao thì những thứ nên nhìn và không nên nhìn đều đã bị xem qua hết rồi, không phải sao?
Phát hiện hắn bắt đầu kề sát bên cạnh, một khắc sau đã có đôi tay xoa ngực ta – X, không cần phải làm cái động tác háo sắc này chứ?
“Tối hôm qua không có nháo ngươi, ngươi thiếu nợ ta a.”
“Thế nhưng bây giờ đang là sáng sớm….”
“Thật là, để tiểu thư mỹ lệ yêu kiều chờ đợi, các ngươi không phải là quá thất lễ sao?”
Chẳng biết từ bao giờ, đứng trước cửa là một vị quốc sắc thiên hương – mặc quần áo bằng lụa theo mốt mới nhất của Ý, tóc xoăn từng lọn to, khuyên tai bản lớn bằng bạc đặc chế, đôi giày cao gót tinh tế –
“Ngươi nhìn đủ rồi chứ?” thanh âm ôn nhu của Cơ Dưỡng Tĩnh bên tai ta vang lên.
“Nàng không đủ đẹp trai” Ta quay đầu lại, cười khúc khích.
Cái cổ bị cắn một ngụm.
“Ha hả, loại tư thế cắn người này rất là đẹp đấy!” Vị tiểu thư mĩ lệ kia cư nhiên nói như thế, “Ân, có điểm giống một bộ tranh châm biếm ta xem qua trước đây. Tính tình của ngươi khá giống bá tước D.” ( bá tước Dracula =A=?)
“Thật sao?” Cơ Dưỡng Tĩnh miễn cưỡng cười, “Thế này à?” Hắn lấp đầy cái miệng đang muốn mở ra nói của ta.
“Này, ngay trước mặt tiểu thư yêu kiều thuần khiết khả ái mà làm cái loại sự tình này, quá thất lễ a!” Mỹ nữ thở dài.
Tay của con lang đó đã sắp luồn tới đũng quần ta…
“Các ngươi đang làm cái gì?” Âm thanh uy nghiêm của lão nhân vang lên.
… Hô, rốt cuộc cũng được cứu giúp a…
“Ngươi cho là thế nào, cha?” Cơ Dưỡng Tĩnh buông tay, nhặt y phục dưới mặt đất lên, đem ta đẩy mạnh vào phòng thay quần áo: “Nhanh thay quần áo một chút đi, làm khách nhân đợi lâu rồi đấy.”
Là lỗi của ta sao….
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
○
Bước vào phòng khách, thấy Cơ Dưỡng Tĩnh ôn nhu cười, mỹ nữ tiểu thư cũng ôn nhu cười, Cơ tiên sinh uy nghiêm cũng ôn nhu một chút… Không phải là ta nên tự giác một chút, đừng đi quấy rối gia đình người ta đoàn tụ a?
Cơ Dưỡng Tĩnh vô ý hướng ta ném qua một ánh nhìn, da đầu ta tê dại một trận – cười cười bước qua.
“Cơ tiên sinh, Cơ tổng, Hạ tiểu thư.” Ta gật đầu từng cái thăm hỏi.
“Nhĩ hảo, xin hỏi ngươi là?” Hạ tiểu thư ưu nhã, lễ độ.
“Ta là trợ lý đặc biệt của Cơ tổng.” Ta tất cung tất kính.
“Nga, ta còn cho rằng…”
“Chính là vệ sĩ thân cận kiêm quản gia của ta.” Cơ Dưỡng Tĩnh nâng chung trà lên, uống một ngụm.
… Kia cũng không tính cho ta nhiều tiền lương hơn sao?
“Cơ Dưỡng Tĩnh, tính tình của người, rất giống…” Hạ tiểu thư mở miệng.
“Ai, bá tước D kia sao?” Cơ Dưỡng Tĩnh thiêu mi.
Xem ra hắn đối với những lời người khác nói đều là nhớ kĩ trong lòng.
“Ha hả, giống như nụ cười vừa rồi, còn có lúc ngươi trêu chọc “trợ lý đặc biệt” nữa a.”
Hai người song song liếc mắt nhìn ta.
“Bất quá, bá tước D làm sao lại có thể đem cấp dưới đặt vào cái loại chuyện kia …” – Cơ tiên sinh từ lúc ta đến đã bưng chén trà đi, nói là vào hậu viện phơi nắng – hay là ta nên tìm một cái cớ đem hắn mời về lại …
“Thật sao?” Cơ Dưỡng Tĩnh mỉm cười.
“Ha hả, đối tượng của D thế nhưng là đại soái ca tóc vàng a.” ( đại soái ca = anh chàng điển trai)
Ha hả a… Rất xin lỗi ta đều không phải… Thế đại soái ca tóc vàng kia mau xuất hiện đi, như vậy hai người liền nhất kiến chung tình…
“Đây là hiện thực, có chút tương phản lúc nào cũng tốt hơn.” Cơ Dưỡng Tĩnh mặt không đổi sắc, tiếp tục phẩm trà.
“Cũng đúng, tuy rằng các ngươi chênh lệch nhau rất lớn, bất quá – ha hả, xem ra có giá trị.” Mỹ nữ thản nhiên cười, “Như vậy, ngươi còn muốn cùng ta kết hôn không, Cơ tiên sinh?”
“Nói không chừng là còn, Hạ tiểu thư mỹ lệ khả ái mê người.”