Tĩnh Dưỡng Vô Uy

Chương 3:




Một tháng sau, Thanh Thanh đã sang London, Cơ Dưỡng Tĩnh bồi hắn đọc sách ở bên kia. Ta vẫn còn làm vệ sĩ 24 tiếng đồng hồ, bất quá đối tượng đổi thành Cơ Dưỡng Tĩnh.

Kinh qua một tháng đặc huấn, do người chuyên nghiệp phụ trách bồi dưỡng, kĩ năng bắn súng tệ hại của ta đặc biệt nâng cao lên rất nhiều, thân thủ cũng có điểm tiến bộ hơn. Thế nhưng đối phó với những kẻ chuyên nghiệp, ta thực sự vẫn còn là tân binh, cư nhiên cứ như vậy bị điều đến bên cạnh Cơ Dưỡng Tĩnh.
Thông tin về hoàn cảnh thân thế của Cơ Dưỡng Tĩnh, ta đã biết chút ít từ một số tư liệu được gửi xuống: hai mươi tám tuổi, chủ tịch công ty đa quốc gia lớn, vân vân.
Mà ta, họ Ngô tên Uy, hai mươi bảy tuổi, không có bản lĩnh gì cả, trong ánh mắt bất khả tư nghị* của mọi người, trở thành vệ sĩ của Cơ tổng.
*bất khả tư nghị: không thể tin được.
“Đang suy nghĩ ta vì cái gì lại muốn ngươi?” Cơ tổng thiêu mi. Nói thật, động tác do nam nhân này thực hiện, đúng là đặc biệt có phong cách.
Thấy ta gật đầu, hắn nói: “Bởi vì ngươi ít nói, với lại vận khí của ngươi tốt.”
Ta trời sinh chậm chạp, quả thực không hiểu được.
“Thuật bắn súng của người vô cùng tệ hại, thế mà một lúc bắn chết năm người.” Hắn giải thích, rất rõ ràng là toàn bộ hoàn cảnh cùng thân thế của ta bất kể như thế nào cũng đã bị điều tra hết, “Loại vận khí này, đối với ta rất hữu dụng.”
Ta thật không nên nói, thanh niên trình độ cao như thế này, cư nhiên cũng mê tín?
“Còn có đạo đức nghề nghiệp của ngươi, khiến hắn không cần phải hậu cố chi ưu” Vicky xuất hiện tại phòng làm việc của tổng tài, cười nói.
Lời hắn nói nhắc nhở ta về những nguy hiểm đằng sau cái việc làm lương cao này – có thể phải đối mặt với những mối đe dọa tính mạng bất cứ lúc nào. Thế nhưng hiện tại ta tựa hồ đã không còn đường thối lui, ai kêu lúc trước chỉ nhìn thấy tiền mặt bay đầy trời?
*câu cuối này được hiểu như lúc trước nhìn thấy tiền liền ưng thuận làm việc.
“Hơn nữa ngươi cũng không có người nhà, cũng sẽ không có hậu cố chi ưu.” Vicky bổ sung.
“Còn phải đa tạ các vị đã coi trọng.” Ta nói.
“Thật là coi trọng sao?” Vicky nói, “Đây chính là chân chính đem ngươi đẩy vào hố lửa.”
“Không phải là ta không có hậu cố chi ưu sao?” Ta cười hỏi, coi như là trả lời. Ba năm trước đây, một vụ tai nạn xe cộ đã khiến ta mất đi cha mẹ, không còn người thân nào khác nữa.
“Xem ra ngươi chưa hiểu hết ý của ta,” Vicky cười nói, “Tên này,” hắn chỉ Cơ Dưỡng Tĩnh, “Chính là dã thú, một khi đã động dục thì mặc kệ đối phương có trông như thế nào đi nữa.”
Ta chỉ cúi đầu không nói, cũng không muốn đi tìm hiểu xem lời hắn nói là khen hay chê. Cơ Dưỡng Tĩnh cũng không có phản ứng gì, bất quá chỉ liếc mắt nhìn hắn.
“Ngươi dự định ngồi đây đến bao giờ?” Cơ Dưỡng Tĩnh hỏi.
“Chờ hắn tới đón ta.”
Cái kẻ “hắn” kia, hay là nam nhân kia, nửa tiếng sau quả thực đến đón hắn.

Ta chưa từng biết công việc của vệ sĩ cũng bao gồm mát xa lưng cho chủ nhân.
Hẳn là do Cơ Dưỡng Tinh nghĩ ra.
Bất quá chỉ có một lần người xoa bóp chuyên nghiệp của hắn bị thương ở tay, hắn gọi ta thay người kia xoa bóp thử xem, thế là từ đó ta liên tiếp mát xa lưng cho hắn.
“Ngươi đối với cái gì cũng không chuyên nghiệp, nhưng lại học được rất nhanh, rất thú vị.” Cơ Dưỡng Tĩnh nói.
Vậy lần sau có muốn hay không ta nấu cơm cho ngươi ăn?
“Ta hiện tại có điểm đói, có thể phiền ngươi đi chuẩn bị chút thức ăn không?” Cơ Dưỡng Tĩnh cười hỏi.
Ta nhất thời kinh ngạc một chút.
“Nếu như chính tay ngươi làm tốt, ta sẽ cao hứng, nói không chừng sẽ tăng lương cho ngươi nga.”

Này có thể nói những kẻ có tiền đều quái gỡ không? Ta ở nhà bếp lăn qua lăn lại, cuối cùng làm ra được một bát. Hắn muốn chính tay ta làm, ta cũng chỉ làm được thế này, hắn tốt nhất là nên ghét bỏ không ăn.
“Vị đạo không sai.” Cơ Dưỡng Tĩnh nói, chẳng bao lâu sau đã ăn sạch bát.
“Có thể ta nên xem xét cho ngươi kiêm luôn chức đầu bếp của ta.”
Đây là kết quả tồi tệ nhất. Ta cười xòa thu thập bát đũa.
“Vicky nói đúng, ngươi rất có đạo đức nghề nghiệp.” Cơ Dưỡng Tĩnh ở phòng khách nói, giọng điệu mang theo tiếu ý, “Đêm mai ta muốn ăn cháo ngô”

Cơ Dưỡng Tĩnh có thể lực rất tốt, thông thường chỉ cần ngủ bốn năm tiếng đồng hồ liền tỉnh lại tràn đầy tinh lực. Mà ta vốn cũng không ngủ nhiều, thế nên nửa đêm, theo thường lệ hắn ở phòng làm việc lăn qua lăn lại, ta ở dưới bếp lăn qua lăn lại.
Cơ Dưỡng Tĩnh nói đúng, ta đối với những việc mới có năng lực tiếp thu rất tốt, học đông học tây rất nhanh. Bởi thế nên chỉ nửa tháng, khả năng nấu ăn của ta tiến bộ vượt bật, có điều cũng chỉ giới hạn ở bữa ăn khuya. Nguyên nhân là Cơ Dưỡng Tĩnh không muốn hưng sư động chúng*, đến đêm khuya có nhiều người rất phiền phức. Thế nên ở khu nhà của Cơ Dưỡng Tĩnh, buổi tối hơn chín giờ cũng chỉ còn lại hai người. Tất nhiên, hệ thống bảo vệ ở tòa nhà này rất chu toàn, bảo vệ phụ trách việc tuần tra cũng đã kinh qua huấn luyện chuyên nghiệp. Huống chi, tòa nhà này vốn là của Cơ gia.
*hưng sư động chúng: ra quân ồ ạt, phát động nhiều người làm việc

“Đêm nay ăn cái gì?” Cơ Dưỡng Tĩnh hỏi, một bên không dừng làm việc trên máy vi tính.
“Sủi cảo.” Ta trả lời, bưng lên bữa khuya tinh xảo, còn có một ly sữa bò.
“Ngươi cũng cùng ăn đi.” Hắn tạm ngừng làm việc, hắn thờ ơ hỏi một câu trong khi vươn tay đón lấy cái bát.
“Không cần, cảm tạ” Ta trả lời.
“Ngươi không ăn làm sao có đủ sức bảo hộ ta?” Lông mi hắn khẽ động – ta biết hành động này rất có phong cách, thế nhưng, đây chính là báo trước cho ý muốn đùa dai của hắn bắt đầu hoạt động …
“Để ta đến phòng bếp ăn.”
“Ngươi ly khai ta xa như vậy, làm sao hoàn thành trách nhiệm của vệ sĩ?” … Quả nhiên … “Ta ăn no rồi, còn lại ngươi ăn đi.”
Hoàn hảo, không có cố ý chuẩn bị điều gì tệ hại… ta đón lấy cái bát, yên lặng ăn phần sủi cảo còn lại. Hắn đã uống hết nửa ly sữa, đem cái ly đặt xuống – sẽ không phải là –
“Sữa ngươi cũng uống đi.” Cơ Dưỡng Tĩnh liếm liếm sữa trên khóe miệng.
“Xin lỗi, ta bị dị ứng với sữa.” Ta nói thật.
“Thật sự? Như vậy -” còn có cái gì … “Đây còn nửa tách cà phê, uống nâng cao tinh thần.” Hắn chỉ vào nửa tách cà phê bên cạnh máy vi tính.
Hiện tại điều cần phải làm là nghe lời hắn phân phó, nhanh chóng một chút kết thúc ý muốn chơi đùa của hắn mới tốt. Thế là ta đi qua, cầm lấy cái tách, ngửa đầu uống cạn.
“Hiện tại không có việc gì nữa chứ?” Ta hỏi, đem tất cả ly tách bỏ vào khay, cầm lấy khay, trong nháy mắt, ta có cảm giác ta giống quản gia hơn là vệ sĩ.
“Không có việc gì, thu thập nhanh rồi trở về, ta sợ ở một mình.” Cơ Dưỡng Tĩnh tự tiếu phi tiếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.