Hiện tại, càng ngày hắn càng khát vọng được cùng “Lạc Dương” cùng một chỗ, vì đó là một “Lạc Dương” hoàn toàn thuộc về hắn, có thể thân thiết hôn môi, có thể ôm có thể vuốt ve.
Thực ra thiếu niên kia cũng có rất nhiều điều không giống Lạc Dương. Y không biết cưỡi ngựa, khi dắt dây cương thân hình cứng ngắc như tượng gỗ, lại còn cố tình biểu hiện vô cùng tự nhiên vô cùng thoải mái. Y còn không biết chút gì về thiên văn địa lý, không giống như Lạc Dương có thể cùng hắn nói chuyện trên trời dưới đất. Trong phòng y bày những kiểu tranh mà Lạc Dương thích, dù không hiểu nhưng y vẫn cố bày ra bộ dáng thưởng thức, khoé miệng mỉm cười. Rất nhiều chỗ, sứt sẹo sai lệch chồng chất, hắn nên cảm thấy chán ghét những điểm như vậy, nhưng cuối cùng hắn vẫn dùng một thái độ dung túng y đến mức chính bản thân hắn cũng thấy giật mình.
Khi thiếu niên ngốc nghếch muốn an ủi hắn, thậm chí lơ đãng còn thoát ra tính cách quật cường thuộc về y, hắn rất rõ ràng kia không phải là Lạc Dương, nhưng trong nội tâm vẫn có một loại mềm mại vui sướng khác thường, không thể nói rõ, nhưng rõ ràng không phải chán ghét.
Khi nhìn thấy thiếu niên nằm trên vũng máu, nỗi sợ hãi phô thiên cái địa ập đến. Thiếu niên vẫn rất an phận đứng bên cạnh hắn, chưa từng có ý định chạy trốn, nên hắn cũng chưa từng nghĩ đến một ngày, thiếu niên sẽ rời xa hắn. Ôm thân thể tái nhợt kia trong lòng, hai bàn tay của hắn không ngừng run rẩy.
Hắn cố gắng trấn tĩnh, mà thanh âm ngày càng mỏnh manh, phát ra từ đôi môi trắng nhợt kia lại làm hắn không thể khống chế. Thiếu niên đến cuối cùng đều giãy dụa muốn nói nói, lặp đi lặp lại nói cho hắn biết, y là Lạc Thần, thích bánh trứng rán, thích biển rộng, thích màu xanh…. Khoé miệng thiếu niên mang theo nụ cười xinh đẹp lại thê lương, giống như hắn y sắp đi xa, cầu hắn nhớ kỹ y.
Không cần nói, không cần nói, van cầu ngươi đừng nói nữa. Chờ ta đưa ngươi đến bệnh viện, ngươi khoẻ lại, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian, ta sẽ mua thật nhiều bánh trứng, mỗi ngày đều mang ngươi đi ra biển, cho nên bây giờ, đừng nói nữa. Hắn muốn hét lớn lên, nhưng yết hầu lại nghẹn cứng. Nhìn thấy thiếu niên thở ra hơi thở mong manh, sự tuyệt vọng giống như một sợi dây, mạnh mẽ đem hắn cuốn lấy.
Thậm chí hắn đã không nhớ rõ, mình đưa thiếu niên đến bệnh viện như thế nào. Tấm biển “Đang phẫu thuật” cuối hành lang dài dằng dặc làm hắn đứng ngồi không yên, vừa hy vọng nó mau tắt đi, lại sợ hãi kết quả phải đối mặt khi nó tắt đi. Sự dày vò như dưới địa ngục này kéo dài cho đến khi hắn biết tin thiếu niên đã bình an. Không chút do dự, hắn quỳ gối xuống.
Hai mươi năm cuộc đời, hắn chưa từng tin có thần phật. Nhưng giây phút ấy, hắn cảm tạ vị thần nào đó đã nghe được những lời cầu nguyện lộn xộn trong lòng hắn.
Bác sĩ nói, thiếu niên mấy ngày nữa mới tỉnh lại, hắn không ngủ không ăn ngồi bên cạnh y chờ đợi, không cho phép bất cứ kẻ nào thay thế. Thiếu niên nhắm mắt, nằm ở trên giường, hắn ngồi bên cạnh, dùng tay xoa xoa khuôn mặt tái nhợt kia.
Có đôi mi cong cong giống Lạc Dương, có đôi môi mím lại giống Lạc Dương, có khuôn mặt sạch sẽ dễ nhìn giống Lạc Dương. Chưa từng có lúc nào hắn lại tỉnh táo đến thế, hắn nhận ra sự đau lòng bối rối mấy ngày nay của hắn cũng không phải vì Lạc Dương.
Thiếu niên trước khi hôn mê đã nói: Ta là Lạc Thần, xin ngươi hãy nhớ kĩ. Hắn bỗng nhiên phát hiện, người thiếu niên dám trả giá sinh mệnh vì hắn này, hắn chưa từng hiểu biết y. Hắn vẫn luôn cho rằng người này là “Lạc Dương”, chưa từng tìm hiểu xem y thích ăn cái gì, muốn làm cái gì, thậm chí ngay cả tên của y, hắn cũng chưa từng để ý.
May mắn, ông trời cho hắn một cơ hội tới bù lại tất cả.
Ngươi là Lạc Thần, là Lạc Thần của ta. Từ nay về sau, từng điểm từng điểm về ngươi, ta sẽ dụng tâm nhớ mãi, ta sẽ dùng cả đời, đến hiểu ngươi.