Tỉnh Giấc Tan Mộng Người Bên Gối Đã Không Còn

Chương 12: Em thích anh, thích đã 10 năm rồi




Đời người hợp hợp tan tan, hỏi chăng được mấy lần gặp gỡ?
...
Buổi tối ngày hôm đó, Quách Phương và Tần Duật vẫn hòa hợp dùng cơm. Trên bàn ăn cô đột nhiên nói vô cùng nhiều, từ chuyện con chó nhà hàng xóm mới mất cho đến tình hình giá xăng dầu gần đây có xu hướng tăng lên. Từ tự nhiên đến xã hội, nói nhiều đến mức Tần Duật thấy nhức đầu.
“Cô là sợ ngày mai chết bất đắc kì tử cho nên tranh thủ hôm nay nói hết cho tôi nghe đúng không?” Tần Duật bất lực lên tiếng.
Quách Phương ngẩn ra, xét về khía cạnh nào đó thì anh nói đúng.
Cô mất tự nhiên cúi đầu ăn cơm, lấp bấp: “Em không nói, không nói nữa.”
Mà sau lần vào bếp đó, Quách Phương cũng không nhờ Tần Duật phụ cô nấu ăn lần nào nữa. Chỉ nhắc anh về sớm ăn cơm cùng cô.
Tần Duật ban đầu là kiểu người cuồng công việc như mạng, gần đây lại không khác nào người đàn ông của gia đình, tan làm liền trở về nhà. Đến anh cũng cảm thấy nực cười.
Nói đi cũng phải nói lại, Quách Phương cũng không còn yêu cầu anh làm gì cho cô nữa. Hai người họ sinh hoạt như một cặp vợ chồng bình thường, bình thường đến mức không giống thật.
Nhưng Tần Duật không biết, số lần phát bệnh của Quách Phương đã tăng lên. Nếu lúc trước là hai ngày một lần thì bây giờ đã là hai lần một ngày. Thuốc giảm đau cũng dần không có tác dụng nữa. Cô sợ Tần Duật nghi ngờ nên mới hạn chế thời gian bên cạnh anh, hầu như chỉ có buổi tối cô và anh mới nói được dăm ba câu.
Tần Duật phát hiện Quách Phương rất thích xem ti vi, tối nào ăn cơm xong cũng xem ti vi rất lâu. Có lần Tần Duật tắm xong đột nhiên cảm thấy lạt miệng muốn xuống bếp lấy chút trái cây. Lúc anh đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy Quách Phương xem ti vi khóc đến hai bả vai run rẩy nhưng trên màn hình lại đang chiếu chương trình tạp kỹ vốn không có gì đáng để xúc động như thế.
Trong lòng anh dâng lên khó hiểu mới lên tiếng hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Quách Phương giật mình đưa tay quệt nước mắt, mắt bồ câu hồng hồng, chiếc mũi nhỏ ửng đỏ: “Bụi bay vào mắt em thôi.”
Thì ra có một số người khóc còn đẹp hơn cả cười. Ngày đó tỏ tình Nhan Tĩnh, cô ấy cũng òa khóc xinh đẹp nhưng bây giờ anh cảm thấy Quách Phương khóc càng rung động lòng người, bộ dạng yếu ớt như ngọn đèn trước gió đó thôi thúc đàn ông muốn bảo vệ.
Tần Duật gạt mấy suy nghĩ kì lạ này ra khỏi đầu, xoay người rời đi còn nói: “Trễ rồi, cô đừng xem nữa đi ngủ đi.” Anh thừa biết Quách Phương nói dối. Căn nhà này một ngày cô dọn dẹp không biết bao nhiêu lần thì lấy đâu ra bụi để bay vào mắt. Nhưng nếu cô đã không muốn nói thì anh cũng không cần gặn hỏi đến cùng.
“Tần Duật, anh ngồi với em một lát đi.” Quách Phương nhìn theo bóng lưng anh, đôi mắt khẩn cầu. Tiếc là anh không thấy được trong đôi mắt đó là bao nhiêu tình yêu, là bao nhiêu vật vã.
Anh thở ra một hơi không nói gì, từ từ đi đến sô pha ngồi xuống. Giữa hai người cách nhau một cánh tay, Quách Phương bạo gan nhích đến gần anh cho đến khi mùi hương cơ thể của Tần Duật thoang thoảng quanh chóp mũi cô mới ngồi yên không nhúc nhích.
Ti vi vẫn đang tiếp tục chương trình tạp kỹ, tiếng cười của khán giả vang lên không ngừng. Nhưng Quách Phương và Tần Duật lại vô cảm lạ kỳ, ánh sáng lập lòe lên khuôn mặt của hai người họ. Dường như trong lòng mỗi người đều có một bầu tâm sự không cách nào giải bày.
Hồi lâu sau, Quách Phương chủ động trò chuyện: “Tần Duật, anh còn nhớ chuyện năm lớp 12 không? Nhan Tĩnh nói thèm bánh bao nhân đậu đỏ ở cửa hàng cách trường năm con phố, anh liền dành cả nửa ngày trời chạy đến đó, còn xếp hàng rất lâu để mua bánh bao đem về cho Nhan Tĩnh. Kết quả là anh vì chờ dưới nắng quá lâu mà đổ bệnh. Mấy ngày anh không đến lớp, em đều cố tình đạp xe ngang qua nhà anh, rất nhiều lần muốn bấm chuông cửa nhưng cuối cùng chỉ dám đặt đồ ăn chính tay em làm trước cổng. Ngày hôm sau, em tiếp tục đạp xe qua nhà anh thì phát hiện túi đồ ăn đó đã bị quẳng vào thùng rác từ bao giờ.”
Giọng cô không giận, không hờn chỉ đơn thuần là kể lại chuyện cũ nhưng bởi vì sự bình thản này mà hai tay Tần Duật trở nên run rẩy, người cũng cứng lại: “Khi đó, người giúp việc nhà tôi tưởng ai đó ném bừa đồ ăn... không biết là của cô.” Lý do tại sao anh nhớ chuyện này là bởi vì túi đồ ăn đó làm vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ nhưng anh không biết là của ai nên vẫn kêu người giúp việc đem vứt vào thùng rác.
Quách Phương nhìn chằm chằm vào ti vi, môi hơi hé cười: “Tần Duật, em hiểu mà.”
“Còn chuyện gì nữa không?” Tần Duật cẩn thận hỏi lại.
Cô nói tiếp: “Còn có, sau khi anh đi học trở lại nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm. Em hỏi anh thì anh nói anh không uống thuốc muốn dùng hệ miễn dịch trong cơ thể tự tiêu diệt bệnh hoạn. Lúc đó em nghĩ làm sao trên đời này lại có người ấu trĩ như anh chứ?” Quách Phương bật cười: “Thế nên em nghĩ ra một cách, lén lút mua thuốc để vào hộc bàn anh. Rồi nói là Nhan Tĩnh mua nhưng cô ấy không muốn mọi người bàn ra tán vào nên nhờ em bảo anh phải giữ bí mật không được nói ra chuyện cô ấy mua thuốc lần nào hết. Đúng như em dự đoán, Tần Duật anh vui mừng uống thuốc như được ăn kẹo.”
Đôi đồng tử Tần Duật co rút kịch liệt, nhịp tim cũng tăng lên đột ngột. Môi mấp máy cả nửa ngày trời cuối cùng vẫn không phát ra âm thanh nào.
Tầm mắt Quách Phương dần trở nên mơ màng, màn hình ti vi chiếu những gì cô cũng không còn thấy rõ. Chỉ cảm thấy giọng nói của mình như đang lượn lờ trong cõi mộng.
“Anh chơi bóng rổ rất giỏi, lần nào cũng đại diện trường đi thi đấu. Nhưng không ít lần bị đối thủ chơi xấu mà bị thương. Tần Duật, đống băng cá nhân cùng thuốc khử trùng đó là em để vào ba lô của anh, không phải Nhan Tĩnh.”
Tần Duật khó khăn đáp: “Tại sao đến bây giờ lại nói ra?”
Quách Phương nhắm mắt, lệ cũng theo đó rơi xuống theo, tràn vào khóe miệng. Cô không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi lại một câu khác.
“Tần Duật, anh có biết tại sao năm đó em lại thích anh không?”
Anh dán mắt vào ti vi, không dám nhìn cô: “Tại sao?”
Nét mặt Quách Phương mềm mại, thủ thỉ: “Là bởi vì anh là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của em. Em thích cách anh hết mình chơi bóng rổ, thích anh nói mấy câu ấu trĩ chọc giận người khác, cũng thích anh vì một người mà nỗ lực không ngừng. Tần Duật, em thích anh, thích đã 10 năm rồi, mười năm đằng đẵng.”
“Anh nói xem tình yêu của em có phải nhiều như biển Đại Tây Dương rồi không? Tiếc là đời này em không có cơ hội khiến anh yêu em. Tần Duật, sau này anh kết hôn cùng Nhan Tĩnh nhớ đừng để cô ấy chờ quá lâu trong đêm, nhớ cùng cô ấy vào bếp. Nhớ... làm cô ấy hạnh phúc. Có biết không?” Quách Phương cảm thấy mình nói ra những lời này quả thật quá dư thừa. Anh yêu Nhan Tĩnh như vậy, làm sao có thể để cho cô ấy uất ức.
Tần Duật lần này không nói mấy lời đá đểu cô, thanh âm anh khản đặc: “Tôi biết!”
Xung quanh chỉ còn lại tiếng huyên náo, cười đùa từ ti vi truyền tới. Anh đợi rất lâu cũng không nghe thấy Quách Phương nói thêm lời nào. Đến khi Tần Duật xoay qua nhìn cô Quách Phương lại bất ngờ ngã đầu lên vai anh.
Hóa ra đã ngủ rồi.
Tần Duật cũng không gọi Quách Phương thức dậy, giữ nguyên tư thế để cho cô ngủ. Anh đưa tay lên, có xúc động muốn vuốt tóc cô nhưng nửa chừng vẫn cắn răng hạ xuống.
Anh làm sao thế này? Sao anh có thể tin chắc lời cô nói là sự thật? Mà nếu là sự thật thì sao? Người anh yêu vẫn là Nhan Tĩnh không phải Quách Phương.
Không biết trôi qua bao lâu, chương trình tạp kỹ đã kết thúc, quảng cáo cứ lặp đi lặp lại. Tâm trí Tần Duật hiện giờ chẳng khác nào một đống tơ vò.
Đột nhiên, Tần Duật cảm nhận được cơ thể Quách Phương run lên. Sau đó cô cong người ôm lấy bụng, vẻ mặt đau đớn, miệng phát ra vài âm thanh nỉ non cam chịu.
“Quách Phương, Quách Phương, cô sao vậy?” Chân mày Tần Duật nhíu chặt, đỡ lấy người cô. Quách Phương yếu ớt chớp mắt nhìn anh, cố gắng mỉm cười. Chỉ là nụ cười này có phần vặn vẹo: “Em... em không sao, chắc là đau dạ dày.”
Nói xong, Quách Phương tránh thoát khỏi tay anh, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Tần Duật vốn muốn dìu cô nhưng Quách Phương sống chết nói không cần. Anh chỉ có thể đờ người ra đó nhìn cô bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo.
Vào tới phòng vệ sinh, Quách Phương ngay lập tức ngã ngồi xuống nền gạch. Cô chống tay lên thành bồn cầu, cổ họng muốn nôn nhưng lại chẳng nôn ra thứ gì. Bụng dưới đau như cắt da cắt thịt, cô xoắn chặt lấy bụng từ từ hít vào thở ra. Nhưng cơn đau càng ngày càng nghiêm trọng, Quách Phương suýt nữa là hét lên, cô chỉ đành cắn lấy cánh tay, kiềm lại tiếng rên của bản thân mình.
Tần Duật ở bên ngoài không ngừng đi qua đi lại, chốc chốc lại nhìn vào cánh cửa phòng vệ sinh đang đóng chặt. Nửa tiếng trôi qua, vẫn chưa thấy Quách Phương bước ra ngoài, Tần Duật bắt đầu hốt hoảng đang tìm cách phá cửa thì lúc này cửa lại mở ra.
Quách Phương thở hổn hển đứng trước mặt anh, khuôn mặt không một chút huyết sắc.
Tần Duật nuốt nước bọt, tim trong lồng ngực vẫn chưa trở về nhịp đập bình thường: “Chúng ta đi bệnh viện đi.”
“Không cần đâu, chút bệnh dạ dày mà thôi uống thuốc là không sao.” Quách Phương lảng tránh.
Tần Duật bực bội vì thái độ xem thường sức khỏe của cô: “Chờ đến viêm dạ dày cấp tính cô mới đi bệnh viện hay sao?”
Quách Phương cười cười: “Tần Duật, em buồn ngủ quá chúng ta đi ngủ thôi.” Cô nhấc chân đi về phía cầu thang, bước chân vững vàng, được vài bước cô quay lại nói: “Ngày mai chúng ta về Ngô gia đi, lâu rồi em không về thăm cha và mẹ.”
Tần Duật nhìn cô rất lâu, sau đó trả lời: “Cũng được.” Dù sao giờ này đã trễ rồi đến bệnh viện không tiện lắm. Tần Duật nghĩ ngày mai về Ngô gia xong sau đó đưa cô đi bệnh viện cũng không muộn.
Nhưng anh lại bỗng nhiên quên mất ngày mai là ngày cuối cùng trong điều kiện bảy ngày của Quách Phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.