7.
Đại khái là vẻ mặt của tôi quá mức khiếp sợ, Bùi Chí Thanh dừng đũa lại, theo ánh mắt của tôi, muốn quay đầu lại.
Tôi căng thẳng, vỗ bàn, hung dữ nói: "Bùi Chí Thanh.”
Bùi Chí Thanh ngừng lại, con ngươi đen nhánh nhìn về phía tôi, còn có sương mù bao phủ trong mắt hắn.
Tôi cảm thấy mình như một tên bắt nạt.
Nhưng không còn cách nào khác.
Khóe mắt tôi liếc sang một bên.
Nữ chính từng bước một, vững vàng đi tới.
Mỗi bước đều chính xác như bước vào tim tôi.
Hiện tại nam chính chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy nữ chính.
Tim tôi đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi nghiêng người, nghênh đón ánh mắt hơi kinh ngạc của Bùi Chí Thanh, một tay kéo cổ áo hắn, hơn phân nửa thân thể ngăn trở tầm mắt của hắn.
Rất tốt, cậu ta một chút cũng không nhìn thấy nữ chính.
Nhưng…
Chậc chậc.
Tình cảnh hiện tại rất kinh khủng…
Tôi đang túm cổ áo Bùi Chí Thanh, môi vừa vặn cách vành tai cậu ta rất gần.
Tôi vô cùng rõ ràng nhìn thấy tai cậu ta từ trắng nõn chậm rãi nhuốm hồng, ngón tay bất lực cuộn lại. Sau đó, hiếm khi vang lên giọng nói xấu hổ: "An Nhược, đừng thổi vào tai tôi."
Trời đất chứng giám, tôi tuyệt đối không có thổi, chỉ là đang hô hấp rất bình thường
Có điều, lúc này tôi như gắn với hình tượng ác bá, là loại ác bá lưu manh đùa giỡn
Xong rồi!
Tôi nghi tôi sẽ bị nam chính ám sát.
Nhưng hiện tại tôi phải duy trì tư thế tồi tệ này.
Tôi muốn đảm bảo rằng nữ chính đã tìm thấy ghế trống ngồi xuống.
"Còn không buông tay?"
Không thể buông tay.
Nên nói gì đây nhỉ?
Tôi chỉ có thể dùng hình ảnh tên ác bá lưu manh: "Bùi Chí Thanh, tôi muốn thú nhận một bí mật với cậu, tôi có lỗi."
Tôi dán vào tai hắn ta, xúc động nói, "Tôi trước đây từng thèm khát cậu!”
Tôi vừa yếu ớt nói, vừa nhìn trộm hướng đi của nữ chính.
May mắn thay, cô ấy đã tìm thấy một góc nhỏ và ngồi xuống.
Là điểm mù.
Tôi nhẹ buông ra, Bùi Chí Thanh thì chậm rãi chỉnh sửa cổ áo, khoanh tay, như cười như không nhìn tôi.
Đôi mắt cậu ta đen như núi khi mưa đang ập đến, vành tai lại trái ngược mà ửng đỏ.
Tôi nuốt nước bọt, sợ hãi.
Ai mà biết được tai của anh chàng này lại nhạy cảm thế.
Bùi Chí Thanh cười, gằn từng chữ, lặp lại: "Cậu khao khát cơ thể tôi? ”
Rõ ràng cười vô hại như vậy, ngữ điệu bình tĩnh như vậy, tôi lại cảm giác sau gáy lạnh lẽo.
Tôi nghĩ tôi sắp bị cậu ta giết chết rồi.
"Là quá khứ thôi." — Tôi ngượng ngùng cười — "Tôi nói ra là muốn cậu đề cao cảnh giác, có thể… cũng có rất nhiều người thèm muốn cậu, cậu cần bảo vệ bản thân.”
Tất cả những gì tôi nói toàn là lời chó má.
Bùi Chí Thanh vậy mà khẽ gật đầu, kiềm chế cảm xúc vừa lộ ra quá nhiều, giống như thật sự nghiêm túc nghe lời tôi nói, nói: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”
Thật kỳ lạ.
Sự thay đổi này diễn ra quá nhanh, rõ ràng một giây trước cậu ta còn giống như muốn tiêu diệt tôi, hiện tại lại ngụy trang đến một chút cũng không còn.
Khi tôi chuẩn bị nói chuyện, cậu ta chợt nghiêng người về phía trước, tiến lại gần tôi một chút.
Thằng cha này…
Tôi không dám mở miệng, tất cả lời nói đều nuốt trở về.
Cậu ta muốn làm gì?
Chỉ thấy Bùi Chí Thanh cong khóe môi, đôi mắt đen lấp lánh, giống như xẹt qua một tia sáng trên bầu trời đêm, nhìn thẳng vào đáy mắt tôi: "An Nhược, vậy cậu cũng phải đề cao cảnh giác nha. ”
Ý cậu ta là gì?
Lời này nói khiến tôi sợ hãi.
Nam chính bắt đầu thực hiện kế hoạch gì rồi sao?
Tôi cười gượng, tâm tình bị cậu ta dọa cho no luôn, nói: "Tôi ăn no rồi, hay là chúng ta đi thôi? ”
"Ừ, đi thôi."
Bùi Chí Thanh thoạt nhìn cũng không muốn ở lại lâu.
Có lẽ tôi không phải lo lắng về việc nam chính sau này sẽ đến quán mì này nữa, dù sao nơi này đã để lại cho cậu ta một số ấn tượng xấu rồi.
Thực sự kiệt sức.
Để cứu nữ chính, tôi đã phải hy sinh quá nhiều.
Tôi khẽ thở dài một hơi, trầm mặc cùng Bùi Chí Thanh đi ra khỏi quán mì.
Vừa ra khỏi quán, Bùi Chí Thanh nhấc mí mắt lên, thản nhiên nhìn lướt qua đường phố.
Tôi cũng nhìn theo.
Các cửa hàng xếp hàng dài, đường phố đông đúc, một cảnh tượng phổ biến.
Khi tôi còn muốn nhìn vài lần nữa, Bùi Chí Thanh đã ơi nghiêng người, cản tầm mắt của tôi.
Trong đôi mắt của cậu ta là một nụ cười khó hiểu: "Trở
lại trường học."
Vẻ mặt cười cười.
Tôi nhớ rõ ràng, lúc trước cậu ta cũng từng lộ ra vẻ mặt như vậy.
Ngày hôm đó, cậu ta nói, "Con gái về nhà một mình không an toàn."
Trong nháy mắt, một ý nghĩ tồi tệ xuất hiện trong đầu tôi.
Có lẽ, có đôi mắt luôn ẩn nấp bên cạnh, trộm nhìn tôi.
Tôi cứng ngắc ngẩng đầu, nhìn về phía Bùi Chí Thanh.
Tôi phát hiện cậu ta cũng đang nhìn về phía tôi, ánh mắt trong suốt như hồ nước mùa thu, tràn đầy ý cười.
Giống như nói, cuối cùng cậu cũng phát hiện rồi.
8.
Trái tim tôi nguội lạnh.
Một phần xuất phát từ nỗi sợ hãi trước nguy hiểm tiềm tàng, một phần từ thái độ của Bùi Chí Thanh.
Cậu ta biết rõ điều gì đó, nhưng lại cách bờ xem lửa, ngồi chờ kịch hay.
Tôi quả nhiên là đã đắc ý đến ngu muội.
Bất tri bất giác coi cậu ta như một nam sinh mặt mày sáng ngời, thiếu niên hăng hái, ở chung với cậu ta càng lúc càng tùy ý làm càn.
Tỉnh táo một chút, cho dù không gặp được nữ chính, chưa triệt để hắc hóa thì cậu ta cũng không phải là người tốt!
Bên ngoài tươi sáng, lột da, bên trong chính là đen.
Cậu ta không bỏ đá xuống giếng đã coi như không tệ rồi, tôi làm sao còn vọng tưởng cậu ta sẽ thật lòng đối đãi, ra tay tương trợ đây?
Lại luận âm mưu một chút, nói không chừng vở kịch này chính là cậu ta sắp xếp.
Tuyệt!
Bây giờ tôi không phải đến để cứu nữ chính nữa, mà tôi phải tự cứu bản thân mình.
Chỉ hận là trong nguyên tác phân cảnh của nữ phụ không nhiều, cũng không đề cập tới đoạn kịch bản này.
Rốt cuộc là ai đang âm thầm theo dõi tôi?
Tôi có thể bình an đến hôm nay là do người này không có ý định với tôi, hay là chưa tìm được cơ hội xuống tay?
Tôi không biết gì hết.
"An Nhược."
Giọng Bùi Chí Thanh kéo suy nghĩ của tôi lại.
Tôi nhìn khuôn mặt vô tội này của cậu ta, tận lực khống chế cảm xúc đang phập phồng của mình, nói: "Vừa rồi cậu nhìn gì vậy?”
Bùi Chí Thanh cười cười, nói: "Không có gì, chắc là tôi nhìn lầm.”
Cố ý.
Rõ ràng là cố ý.
Cố ý để tôi phát hiện ra có người đang nhìn trộm tôi, sau đó cái gì cũng không nói.
Để tôi một mình sợ hãi và lo lắng.
Trả đũa thỏa đáng.
Hay lắm, cậu trả thù tôi thành công rồi!
...
Tôi và Bùi Chí Thanh rơi vào chiến tranh lạnh.
Mặc dù là tôi đơn phương.
Bùi Chí Thanh hàng ngày vẫn chào hỏi, nói chuyện với tôi, có khi còn hỏi tôi có muốn xem cậu ta chơi bóng không.
Hừ.
Tôi không có thời gian để đối phó với cậu ta.
Chuyện phiền phức ngày càng nhiều.
Nữ chính vẫn chưa làm quen được.
Vẫn chưa biết danh tính tên theo dõi tôi.
Nghe chú Lý nói, người cha đi công tác của tôi cũng sắp trở về.
Không, chuyện phiền phức lại đến rồi.
Sau giờ học, tôi được giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng để nói chuyện.
Tôi đi.
Trong phòng làm việc, giáo viên chủ nhiệm nhấp một ngụm trà, mở bài thi của tôi ra, tư thái nhàn nhã quan sát.
Tôi không dám thở mạnh, đứng sang một bên.
Một lúc lâu sau, ông mở miệng: "An Nhược, kết quả lần này của em sa sút, không giống trình độ của em..."
Đây chắc chắn không phải là trình độ của nữ phụ, đây là trình độ của tôi.
Tôi chọn im lặng như một con gà.
"Em phải đem tâm tư đặt ở việc học..."
Thật tội lỗi, tôi đặt tất cả tâm trí của mình vào một vấn đề rắc rối.
"Em có cái gì không hiểu, có thể đi hỏi Chí Thanh..."
Không thể nào, tôi còn đang đơn phương chiến tranh lạnh với Bùi Chí Thanh.
Cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm đại khái là đã nói mệt, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Nhân dịp này, tôi vội vàng nói: "Thưa thầy, em muốn đổi chỗ ngồi, em cảm thấy em không phù hợp làm bạn cùng bàn với Bùi Chí Thanh." ”
Trân trọng cuộc sống, tránh xa nam chính.
Giáo viên chủ nhiệm chần chừ một chút, đặt tách trà sang một bên, ánh mắt nhìn về phía sau tôi, nói: "Hai người có mâu thuẫn gì, nói cho thầy nghe một chút."
Hai người?
Cách xưng hô này không đúng lắm.
Tôi quay đầu lại, quả nhiên Bùi Chí Thanh đang ôm một xấp sách bài tập đứng ở phía sau.
Á.
Tôi hoàn toàn không phát hiện ra, thì ra người liên quan đang ở đây.
Cậu ta lặng lẽ nhìn tôi, không nói gì mà đi qua tôi, đặt chồng bài tập về nhà lên bàn của giáo viên chủ nhiệm.
"Thưa thầy, em đã thu đủ bài tập về nhà."
Không đúng, đây là biểu tình gì?
Lông mi của cậu ta khẽ rung lên, con ngươi đen nháy ảm đạm, cực kỳ giống chú cún con bị vứt bỏ bơ vơ, bất lực lại ủy khuất.
Cậu ủy khuất cái gì chứ?
"Thầy ơi, chúng em có thể giải quyết nội bộ không?” — Cậu ta nói.
Cậu nghĩ giáo viên chủ nhiệm sẽ nghe cậu?
"Được rồi.” — Giáo viên chủ nhiệm mở miệng — "Vậy hai em về trước đi. ”
Hả, cái này…
Tôi nghi ngờ giáo viên chủ nhiệm đã bị cậu ta mua chuộc.
Tôi và Bùi Chí Thanh cùng nhau ra khỏi văn phòng.
Hai chúng tôi đi cạnh nhau, im lặng suốt quãng đường.
Những cành cây vốn luôn sinh động, hoa lựu rực rỡ lại đột nhiên héo úa, ngược lại có chút không quen.
Thế nhưng, tôi tuyệt đối sẽ không bắt đầu trước.
Ai mở miệng trước là chó.
Cuối cùng, ai đó không thể chịu đựng được nữa.
"An Nhược."
Chết tiệt.
"Tôi thấy có người có đôi khi đi theo cậu."
Tôi sửng sốt, không nghĩ tới cậu ta sẽ trực tiếp nhắc đến chuyện này, công khai nói ra.
Đôi mắt Bùi Chí Thanh tựa như dính hơi nước, ướt sũng: "Kỳ thật, tôi cũng không quá chắc chắn, cho nên không nói cho cậu biết. ”
Ồ, đạo đức giả.
Khoanh tay đứng nhìn là cậu, người vui sướng khi người gặp họa cũng là cậu, như thế nào hiện tại còn ủy khuất?
"Không sao đâu, không cần giải thích.” — Tôi mỉm cười — "Cậu chỉ cần nói cho tôi biết, cậu có tìm ra người đó là ai không?" ”
Tôi cảm thấy dựa theo trình độ thần thông quảng đại của nam chính, cậu ta nhất định đã sớm tra được.
Chỉ là xem cậu ta có muốn nói với tôi hay không thôi.
"Hình như là một học sinh ở trường bên cạnh, Nghiêm Tư Cẩn."
Làm cho tôi lo lắng lâu như vậy, cái tên này rốt cuộc cũng nói ra.
Chờ đã, chờ đã!
Tôi có ấn tượng với cái tên này.
Trong nguyên tác, đó là một tên nhà nghèo thích nữ phụ, sau này nữ phụ không chiếm được nam chính liền bắt đầu hành nữ chính cùng chàng trai đáng thương này.
Nhưng thật kỳ lạ.
Dựa theo thời gian trong sách, khoảng thời gian cậu ta học lớp 12 mới quen biết và thích nữ phụ, lúc này dòng thời gian đã sớm hơn một năm.
Chẳng lẽ là hiệu ứng bươm bướm vì tôi xuyên vào sách?
Thỉnh thoảng cậu ta đi theo tôi, cái này không phù hợp với người hay thẹn thùng câu nệ trong nguyên tác,
Chẳng lẽ đây là biểu hiện thầm mến của nam sinh?
Cẩn thận theo dõi, ẩn nhẫn khắc chế nhìn trộm.
Tôi không hiểu.
Vậy thì... cậu ta chắc là sẽ không làm hại tôi.
9.
Tôi cùng Bùi Chí Thanh tạm thời hòa giải, xét cho cùng thì hắn vẫn là người tính tình tốt, có giáo dưỡng.
Chúng tôi khôi phục lại mối quan hệ bạn cùng lớp thân thiện.
Mọi thứ dường như đang dần trở nên tốt hơn.
Cho đến một buổi trưa, khi tôi cùng Bùi Chí Thanh tan học thì vô tình gặp một nam sinh gầy gò.
Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, giọng nói khàn khàn đến kỳ lạ: "Nói chuyện riêng?" ”
Tôi theo bản năng di chuyển bước dần về phía Bùi Chí Thanh.
Bùi Chí Thanh nghiêng đầu, thấp giọng nói với tôi: "Nghiêm Tư Cẩn.”
Nghiêm Tư Cẩn?
Lần đầu tiên từ lúc ẩn nấp xuất hiện, quang minh chính đại đứng ở trước mặt tôi.
Không phải chứ, đây lại là Nghiêm Tư Cẩn???
Trong nguyên tác rõ ràng là một chàng trai thanh tú có chút đáng thương.
Hiện tại người trước mặt đen nhẻm gầy gò, như một khung xương, cả người tinh thần không tốt.
Suy nghĩ đầu tiên của tôi chính là, cậu ta có phải đã bị nam chính uy hiếp hay không.
Tôi ngước mắt lên, phát hiện Bùi Chí Thanh hơi nhíu mày, đôi mắt đen thuần, cẩn thận đánh giá Nghiêm Tư Cẩn, tựa như đây là nước cờ bị tính sai trong ván cờ do chính cậu ta bày ra.
Bùi Chí Thanh nói: "Tôi đi cùng cậu.”
Tôi không tin tưởng Bùi Chí Thanh lắm.
Ai biết được có phải là cậu ta đang ngụy trang hay không.
Nếu như cậu ta thật sự làm gì đó với Nghiêm Tư Cẩn thì làm sao bây giờ?
Dù sao Nghiêm Tư Cẩn cũng là một nhân vật tôi rất đồng cảm, trong nguyên tác cậu ta bị nữ phụ vừa bị giam cầm vừa thuần hóa.
"Bùi Chí Thanh, cậu đi trước đi.” — Tôi phất phất tay — "Tôi cùng cậu ta nói chuyện.”
Tôi không để ý tới nam chính, đi theo Nghiêm Tư Cẩn.
Chỉ có điều, vì sao Nghiêm Tư Cẩn lại biến thành như thế này?
Cả người cậu ta gầy đến đáng sợ, bước chân vừa gấp vừa nhanh, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tôi một cái, gắt gao nhìn tôi chằm chằm, như sợ tôi chạy đi mất.
"Cậu đang đi đâu? Cậu muốn đi đâu? Cậu muốn nói gì với tôi?” — Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cậu ta phớt lờ tôi.
Tôi lùi lại một bước, cậu ta đột nhiên túm lấy cổ tay tôi, giọng khàn khàn như gỗ khô: "Đi với tôi, tôi sẽ không làm tổn thương cậu."
Thật kinh khủng.
Cách đó không xa là con hẻm nhỏ bức bách, hắn giống như muốn kéo tôi vào trong hẻm.
Tôi thoáng tránh khỏi bàn tay gầy gò, nói: "Đại ca, cậu có chuyện thì ở chỗ này nói."
Hình như tôi… Thấy chuôi dao mơ hồ lộ ra trong túi quần hắn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nghiêm Tư Cẩn này như suy sụp trầm trọng.
Tôi bây giờ phải ổn định hắn ta lại.
Tôi hối hận tại sao lại đuổi Bùi Chí Thanh đi.
Nghiêm Tư Cẩn nhìn tôi chằm chằm, tôi miễn cưỡng duy trì nụ cười: "Nếu không thì ở chỗ này nói.”
Hắn đột nhiên nổi giận, giống như sói đói, muốn nhào về phía ta.
Mẹ ơi.
Bộ não của tôi đang chết.
Có người qua đường tốt bụng nào đến cứu tôi với…
Toàn thân tôi đã cứng ngắc.
Rốt cuộc cũng có.
Có điều không phải là một người qua đường có lòng tốt, mà là nam chính hiền lành.
Nam chính là một người bạn cùng bàn tốt không cách không rời.
Nước mắt của tôi quả thực muốn rơi xuống, Bùi Chí Thanh vậy mà không về, cậu ấy đi theo tôi.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy cậu ta đẹp trai và tiêu sái như vậy.
Bùi Chí Thanh nhanh chóng tiến lên kéo tôi ra, một cước liền đá lên Nghiêm Tư Cẩn.
"Bùi Chí Thanh! Chạy đi, hắn có dao.”
Tôi thực muốn chết.
Vừa dứt lời, Bùi Chí Thanh đã kẹp hai tay Nghiêm Tư Cẩn lại, đè xuống đất.
Tôi: "..."
Cảm tạ Nghiêm Tư Cẩn còn chưa làm sụp đổ thiết kế nhân vật yếu ớt của mình.
Hắn gà như vậy, là ai cho hắn dũng cảm cầm đao đả thương người thế?
Tinh thần Nghiêm Tư Cẩn giống như không bình thường, bị đè trên mặt đất vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, gần như điên cuồng nói: "Biến mất, cô biến mất cho tôi, tôi không thích cô, vì sao thế giới đều khống chế tôi... Tôi không muốn bị nhốt dưới tầng hầm... Đã lặp lại vô số lần..."
Tầng hầm…
Nghiêm Tư Cẩn nói là phần sau của nguyên tác, hắn bị nữ phụ nhốt ở tầng hầm sao?
Tôi ngốc luôn rồi.
Không phải là cốt truyện này vẫn chưa xảy ra sao?
Mái tóc đen trước trán Bùi Chí Thanh thoáng che đi mặt hắn, không rõ cảm xúc, như đang suy nghĩ.
Cậu ta tăng thêm chút lực, hai tay áp chế Nghiêm Tư Cẩn, ngữ điệu bình tĩnh: "An Nhược, có mang theo điện thoại di động không? ”
Nghiêm Tư Cẩn một bên dãy dụa, một bên nói những thứ vô nghĩa.
Tôi rụt rè lắc đầu.
"Lại đây, điện thoại của tôi nằm trong túi đồng phục học sinh."
"Sao... Sao vậy? ”
"Báo cảnh sát."
"Ồ... Được. ”
Tôi có chút không phản ứng kịp.
Đều trách cốt truyện trong nguyên tác liên tục nhảy qua rào luật pháp, tôi thiếu chút nữa đã quên mất thế giới nhỏ bé này vẫn là một xã hội pháp quyền.
…
Tôi gặp cha của nữ phụ tại đồn cảnh sát.
Hay là nói, cha tôi bây giờ.
Âu phục, giày da, lãnh đạm ít nói.
Xảy ra chuyện như vậy cũng chỉ nói với tôi: "Lần sau hãy cẩn thận hơn, người này bị bệnh thần kinh."
Tôi vô cùng hoài nghi nữ phụ từ nhỏ đã lớn lên trong một gia đình thiếu tình thương, cho nên cô ấy mới nuôi lên tính cách sau này.
Sau khi xử lý xong chuyện Nghiêm Tư Cẩn, người kia đứng ở bên ngoài cục cảnh sát chờ tôi, trầm mặc như núi.
Tôi lững thững theo sau, nói chuyện với Bùi Chí Thanh.
So với ở chung với người cha lãnh đạm ít nói kia, tôi nguyện ý ở chung với người bên ngoài là mặt trời nhỏ như Bùi Chí Thanh.
Tôi nghiêm túc nói với Bùi Chí Thanh: "Bùi Chí Thanh, sau này cậu nhìn thấy loại người mang dao này thì đừng trực tiếp xông lên, may mà hôm nay cậu gặp phải là Nghiêm Tư Cẩn tay trói gà không chặt, bằng không cậu sẽ gặp nguy hiểm. ”
Bùi Chí Thanh cười ra răng nanh nhỏ, hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi, đáy mắt mảy may không chút ý cười, nói: "Bạn học An Nhược, sau này cậu gặp người nào, nếu không hiểu rõ thì không nên tùy tiện đi theo, may mà hôm nay tôi không về, bằng không cậu sẽ gặp nguy hiểm.”
Ngữ điệu âm dương quái khí.
Tôi chột dạ rụt cổ, đáp một tiếng.
Bùi Chí Thanh đứng thẳng người, khoanh tay, lười biếng nâng cằm, nói: "Ba cậu đang chờ cậu, trở về đi.”
"Còn nữa, bớt nói một chút."
Quả nhiên bắt đầu có ý bảo tôi nói nhiều.
Có thể tôi sai, tôi chấp nhận.
Tôi bước đến bên cạnh ba và lên xe.
Dọc theo đường đi tôi cũng không nói nhiều, một mặt người đàn ông này quả thật ít nói, mặt khác tôi đang suy nghĩ về chuyện hôm nay.
Nghiêm Tư Cẩn điên rồi.
Những lời trong miệng hắn nói, người khác nghe có vẻ vô nghĩa, nhưng tôi biết hắn đang cáo buộc hành vi tội ác của nữ phụ.
Trọng điểm là, trong cốt truyện nguyên bản, thời điểm này sẽ không phát sinh chuyện như vậy, hơn nữa tôi cũng đã ăn mặc thành nữ phụ, không có lý do để phát sinh ra loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này.
Tôi mở đầu dưa.
Dựa theo kinh nghiệm đu tiểu thuyết nhiều năm của tôi, Nghiêm Tư Cẩn không phải là... cũng được trọng sinh đấy chứ?
Tất cả mọi thứ đột nhiên trở nên hợp lý.
Hắn cầm kịch bản hồi sinh báo thù, còn chưa bắt đầu triển khai báo thù, ngược lại trước tiên bị ký ức kiếp trước ngày đêm tra tấn đến thống khổ không chịu nổi, kế hoạch báo thù cứ như vậy bị bóp chết từ trong nôi.
Không phải chứ, chơi lớn như vậy sao?
Đây không phải là cuốn tiểu thuyết có văn án bệnh kiều bình thường sao, sao còn làm cái gì yếu tố trọng sinh?
Ngón tay của tôi vô thức bóp chặt.
Vậy Bùi Chí Thanh...
Tôi chợt lắc đầu, kịp thời ngăn chặn ý nghĩ cực kỳ sợ hãi này.
Không, không.
Chúc tôi bình yên.
10.
Tôi bi thảm phát hiện, nữ phụ cùng nữ chính có phải là từ trường không hợp hay không, bằng không vì sao tôi chưa từng ngẫu nhiên gặp qua nữ chính?
Đại hội thể thao đang đến gần, tôi vẫn chưa biết nữ chính.
Cứu bé!
Bây giờ, tôi ngửa đầu một góc 45°, buồn rầu nhìn bầu trời qua cửa sổ lớp học.
Phát hiện sắc trời u ám, mây đen áp chế tựa như muốn làm cho người ta không thở nổi.
Ồ, thời tiết cũng khá buồn.
Có lẽ sắp mưa.
Tôi quay đầu nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh, Bùi Chí Thanh đi đến tòa nhà hành chính đưa tài liệu, hình như không mang ô?
Trí nhớ tốt chết tiệt của tôi.
Tôi đấu tranh trong lòng.
Quên nó đi, đưa ô cho cậu ta.
Tôi rũ mắt, nhìn chiếc ô cô đơn trong ngăn kéo, tôi và nam chính cầm một chiếc ô không tốt lắm.
Một lúc lâu sau, tôi chọc chọc Cao Chu ở bàn trên, nói: "Cao Chu, cho tôi mượn ô của cậu."
Cao Chu đưa cho tôi chiếc ô của cậu ấy, nói thêm: "An Nhược, cuối tuần nhớ đến tiệc sinh nhật của tôi đấy."
Tôi thuận miện đáp, mang theo hai chiếc ô ra khỏi lớp học.
Tôi nhanh chóng xuống lầu, tự cảm khái mình thật sự là một thiên sứ nhỏ xinh đẹp.
Quả nhiên, tôi mới đi tới dưới lầu, mưa đúng như dự định ập đến, xối xuống, bắn tung tóe thành từng đóa hoa nước.
Tôi thoáng nhìn thấy một nữ sinh đầu đội túi bóng, hai tay che đầu, định đâm đầu vào trong màn mưa.
Cảnh này hơi quen, phảng phất như bóng lưng lóe lên ánh sáng.
Tim tôi đập nhanh, ngay lập tức mở miệng: "Này, bạn học!"
Nữ sinh lùi lại một bước, mắt hạnh mở to, quay đầu lại nhìn tôi, nói: "Cậu gọi tôi sao? ”
Lông mày này, đôi mắt này, mũi này…
Trời ạ, là nữ chính!
Nội tâm tôi gào lên.
Lúc đạp vỡ giày sắt thì chẳng thấy đâu, giờ đạt được lại chẳng tốn công.
Tôi thấy đây là một cơ hội tuyệt vời để làm quen với cô ấy.
Tôi ân cần nhét ô của mình vào tay cô ấy: "Bạn học, mưa lớn quá, tôi tình cờ có thêm một chiếc ô, cậu có thể sử dụng nó."
Cô ấy hơi kinh ngạc, ngay sau đó cười lên lúmđồng tiền, nói: "Cảm ơn bạn, bạn ở lớp nào? Lần sau mình trả lại cho bạn.”
Tôi đương nhiên sẽ không nói tôi đang học lớp nào.
Nếu cô ấy trả ô gặp nam chính thì làm sao bây giờ.
Tôi bình tĩnh hỏi: "Bạn ở lớp nào, mình đến lớp bạn.”
lúmđồng tiền của Lâm Minh Tịch ẩn hiện: "Vậy cũng được, tôi đang học lớp 12-9.”
"Thì ra là học tỷ. Tạm biệt đàn chị!”
"Tạm biệt."
Cô ấy cầm ô vội vã chạy vào màn mưa.
Tôi kích động nhảy hai cái, coi như đã gặp được nữ chính, tôi cúi đầu nhìn chiếc ô trong tay.
Tệ quá.
Thiếu chút nữa quên mất, Bùi Chí Thanh còn bị kẹt ở tòa hành chính bên kia.
…
Khi tôi một đường chạy tới dưới tòa hành chính, Bùi Chí Thanh đã ở dưới lầu, đứng tùy ý.
Cậu cúi đầu, rũ mi, không nhanh không chậm gấp một tờ giấy trong tay, thật nhàn nhã.
"Bùi Chí Thanh."
Tôi rũ bỏ nước mưa dính trên ô, bước lên bậc thang.
Đầu ngón tay đang gấp giấy dừng một chút, ngẩng đầu đáp lại, cười cong đôi mắt, phất phất hạc giấy sắp gấp xong.
"An Nhược.”
"Đi thôi." — Tôi giơ chiếc ô lên.
"Chờ một chút, tôi sắp xong rồi."
Thằng nhóc này, sắp vào lớp rồi còn thảnh thơi như vậy?
Tôi đoạt lấy con hạc giấy đã gấp được một nửa, nhét vào túi đồng phục của tôi, nói, "Tịch thu, tịch thu."
Tôi kéo cậu ta vào trong ô, giữ tay cầm, vội vã đi về phía trước.
"Trong ngàn con hạc giấy đó là tranh của tôi."
"Cậu còn thời gian để vẽ?"
"Ừ." — Giọng nói của cậu ta có vài phần u oán — "Thời gian chờ ở tòa hành chính có chút lâu, nhàn rỗi nhàm chán liền tiện tay vẽ tranh.”
Tại sao tôi lại có cảm giác cậu ta đang phàn nàn về sự chậm trễ của tôi?
Hơn nữa, còn có một loại ảo giác cậu ta khẳng định tôi sẽ tới đưa ô?
"Đến lớp rồi tôi sẽ trả lại bức tranh cho cậu." — Tôi không yên tâm trả lời.
Thật sự là như vậy.
Sắp đến giờ học rồi.
Đột nhiên, ngón tay thon dài của Bùi Chí Thanh cầm chuôi ô, ngón út của cậu ta gần như lướt qua bàn tay đang cầm ô của tôi.
Động tác kỳ lạ này…
Tôi nắm chặt tay cầm ô.
Cậu ta đang làm gì vậy?
Bùi Chí Thanh hơi ấn tay cầm ô sang trái, mặt ô nghiêng về phía tôi, cười nói: "Đây là ô của Cao Chu, ô của cậu đâu? ”
Tôi ngạc nhiên.
Bùi Chí Thanh ngay cả ô của Cao Chu cũng biết.
Tôi sẽ không nói cho cậu ta biết là thật ra đã cho nữ chính mượn.
Cậu ta thu tay, nhướng mày, cong mắt cười, nói một câu đầu trâu không đúng miệng ngựa: "Ngàn hạc giấy kia tôi không cần, cho cậu. ”
Tư duy nói chuyện này cũng lộn xộn quá đi.
Nhưng tôi không có thời gian để quản cái này, tôi dự cảm rằng chúng tôi sẽ bị trễ giờ học tiếp theo.
Quả nhiên, một giây sau, chuông báo vang lên.
Tôi cắn răng.
Nghẹt thở, cả hai chúng tôi vẫn còn ở đây đi dưới mưa.
Tôi nhét ô vào tay Bùi Chí Thanh, nói: "Tôi trở về trước, cậu tự mình cầm ô đi. ”
Tôi vừa định bỏ chạy, Bùi Chí Thanh liền xách cổ áo tôi lên, nói: "Bây giờ cậu chạy đi cũng đến trễ, từ từ đi, không phải là còn có tôi vào trễ với cậu sao? ”
Tôi được an ủi.
Bùi Chí Thanh nhìn màn mưa mông lung, lười biếng kéo dài âm: "An Nhược, cậu làm việc thật đơn giản.”
Ánh mắt thật sâu, tựa như đang cảm khái.
11.
Từ sau khi chủ động cho nữ chính mượn ô, một đến hai đi, tôi cùng nữ chính đã quen nhau.
Bây giờ, tôi chỉ cần ngồi chờ đến đại hội thể thao và… vượt qua bữa tiệc sinh nhật khó khăn của Cao Chu.
Ngồi trong phòng KTV nhỏ, tôi không biết bọn họ hít gió gì, không chịu hát, đột nhiên ôn lại kỷ niệm chết tiệt.
Nhớ lại lớp 11.
Đối với tôi, đó là một khoảng thời gian trống rỗng.
Cao Chu cực kì có hứng thú, nói: "Cậu có nhớ vụ việc hồi năm nhất trung học khiến cả lớp cũ chấn động không? "
Tất cả mọi người đều hò reo phấn khích.
Cái này giống như đang chơi câu đố, tôi thật sự là vẻ mặt mờ mịt.
Có lẽ biểu hiện của tôi ở trong đám người quá đột ngột, Cao Chu nhìn về phía tôi: "An Nhược, biểu tình mê mang này của cậu, lúc đó cậu cũng ở đấy..."
Rõ ràng tôi đã cố gắng để giảm cảm giác tồn tại, tại sao vẫn chú ý đến tôi?
Tôi cảm thấy ánh mắt của mọi người rực cháy, tất cả đều tập trung trên người tôi.
Tôi xong rồi.
Tôi cái gì cũng không biết.
Đột nhiên một bàn tay đặt trên lưng trên sô pha phía
sau tôi, Bùi Chí Thanh hơi nghiêng người, hướng về phía Cao Chu, đôi mắt to đen nhánh, vẻ mặt ngây thơ: "Cao Chu, cậu nói chuyện gì vậy? Sao tôi không có chút ấn tượng. ”
Cao Chu vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nhìn Bùi Chí Thanh, lại nhìn tôi, nói: "An Nhược, cậu cũng không có ấn tượng gì với chuyện này sao? ”
Tôi nắm lấy cọng rơm cứu mạng, điên cuồng gật đầu.
Cao Chu "hừ" một tiếng, ghét bỏ: "Hai người cùng bàn, thật sự là tung hứng diễn tuồng. ”
À há?
Tại sao trên mặt cậu ta lại lộ ra vẻ "Tôi hiểu rồi!”?
Thật khổ quá đi.
Tôi yên lặng lui ra một góc nhỏ, rời khỏi nhóm chat tán gẫu của bọn họ.
Bọn họ ca hát, trò chuyện, hi hi ha ha, vô tư, ồn ào.
Quả nhiên, chỉ có mình tôi cô đơn.
Tôi muốn trở về thế giới của mình.
Tôi lấy một chai rượu có vị đào mật ong trên bàn, bật nắp ra và uống một ngụm.
Ngon quá.
Tôi nằm trong góc, ôm lon rượu, nghe bọn họ ầm ĩ, uống hết ly này đến ly khác.
Tại sao vậy?
Rõ ràng rượu ngon như vậy, sao càng uống, mắt tôi lại càng chua xót.
Bất tri bất giác liền uống đến đáy, tôi lại từ trên bàn lấy một chai khác.
Chết tiệt, cái nắp này làm sao không kéo ra được.
Tôi nhìn một chút, tên Bùi Chí Thanh kia cùng mấy nam sinh chơi trò chơi.
Trong phòng toàn tiếng gào thét, tôi gọi vài tiếng, cậu ta không nghe thấy.
Tôi ngồi gần, ghé sát vào tai cậu ta, cơ hồ là kề sát lỗ tai, kéo dài một tiếng: "Bùi Chí Thanh, giúp tôi mở một chút. ”
Tôi nhìn thấy tai Bùi Chí Thanh từ từ thoáng ửng đỏ.
Ồ, quên mất.
Không thể đến gần tai cậu ta như vậy.
Có điều, lỗ tai của cậu ta trắng hồng, oánh nhuận xinh đẹp, tôi không nhịn được, lại cắn một cái.
Lúc này, tôi cảm giác cả người cậu ta cứng đờ, ngưng lại mấy giây.
"An Nhược.” — Yết hầu lăn qua lăn lại, Bùi Chí Thanh cố gắng khắc chế — "Cậu đang làm gì vậy? ”
Cậu ta quay đầu lại, cầm lấy cái lon trong tay tôi, trong gian phòng tối, con ngươi đen sẫm lại.
"Cậu uống rượu?"
Giọng nói của cậu ta thấp đến lợi hại, giống như muốn dẫn dắt tôi rơi vào vực sâu hỗn độn.
Tôi thẳng thắn mạnh mẽ: "Đúng vậy.”
Cậu ta nhìn tôi, đôi mắt càng tối, không nói gì.
Lần trước tôi thổi vào tai cậu ta, cậu ta liền lấy chuyện Nghiêm Tư Cẩn dọa tôi.
Lần này, tôi có xong không?
Tôi đột nhiên ấm ức: "Lần này cậu thực sự sẽ tiêu diệt tôi, phải không?" ”
Cậu ta dường như bật cười, nói, "Ừ, không sai."
Tôi ném vỡ chai rượu, thấp giọng nói: "Ồ, trước khi tiêu diệt tôi, cậu có thể đưa tôi đi không?" ”
Tôi thực sự rất muốn… về nhà.
“Được. ”
Cậu ta kéo tay và đưa tôi ra khỏi phòng.
Tôi: "Bùi Chí Thanh, lòng bàn tay cậu rất nóng.”
Hắn: "Ồ."
…
Bóng đêm oi bức, gió đêm mát mẻ, hai chúng tôi đứng bên cạnh cây cầu.
"Đợi thêm một lát nữa, tôi đã dùng điện thoại của cậu gọi điện cho quản gia, ông ấy sẽ tới đón cậu."
“Được rồi, được rồi.” — Tôi chậm rãi trả lời — “Nhưng tôi đứng mệt rồi. ”
“...”
Bùi Chí Thanh kéo khóa kéo xuống, cởi áo khoác ra.
Tôi lập tức khoanh tay, bảo vệ mình, cảnh giác nhìn về phía cậu ta.
"Lúc này lá gan mới biết sợ?” — Cậu ta nói, ném áo khoác của mình lên mặt đất.
"Ngồi xuống."
Hiểu lầm cậu rồi.
Tôi ngồi trên áo khoác của Bùi Chí Thanh, ngẩng đầu nhìn ống tay áo ngắn của cậu ta mang theo gió mát phồng lên, lên xuống, ngắn ngủi phác họa thân hình thiếu niên.
Có lẽ là bóng đêm vừa đủ, bầu không khí vừa đủ, hoặc có thể là rượu làm càn.
Tôi ma xui quỷ khiến nói: "Bùi Chí Thanh, tôi cuối cùng cũng sẽ chạy trốn được.”
Đại hội thể thao sắp đến, ngày đó thuận lợi trôi qua thì nhiệm vụ của tôi kết thúc.
Sau đó liền có thể tạm biệt thế giới nhỏ này.
Nghe vậy, Bùi Chí Thanh ngồi xổm xuống, nhìn tôi.
Bóng đêm rực rỡ, đèn đuốc sáng trưng, trong con ngươi đen như mực của cậu ta phản chiếu từng chút ánh sáng mờ ảo, vô cùng sáng.
Rõ ràng đáy mắt nghiêm túc như vậy, nhưng cậu ta lại nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "An Nhược, đừng bỏ tôi lại, dẫn tôi cùng chạy trốn nhé.”
Tôi choáng váng, gật gật đầu, nói: "Được rồi.”
12.
Tôi cho rằng với mức độ say rượu điên cuồng của mình, tôi sẽ bị Bùi Chí Thanh làm chao đảo, không nghĩ tới tôi sẽ bình an thuận lợi đến ngày đại hội thể thao. Không có gì tồi tệ xảy ra.
Ngày diễn ra đại hội thể thao là bước ngoặt của cốt truyện, là sự khởi đầu của tất cả câu chuyện trong cuốn sách gốc, cũng là chìa khóa để tôi trở về nhà.
Nam chính trong nguyên tác vốn nên xuất hiện trên sân thể dục, giờ phút này đang rũ mắt ngồi ở trong phòng học làm bài tập.
Tôi nhìn cậu ta chằm chằm, thất thần.
Đại khái là do ánh mắt của tôi quá thẳng thắn, Bùi Chí Thanh dừng bút, vén mí mắt lên, ngón tay dài kẹp bút, nói: "An Nhược, sao cậu không làm bài tập về nhà, không phải cậu bảo tôi cùng cậu làm bài tập ở trong lớp học sao?”
Tôi phát hiện tính tình nam chính quả thật rất tốt, có đại hội thể thao mà còn hứa với tôi ở lại lớp học làm bài tập về nhà.
Cảm động quá!
Hơn nữa làm bài tập cũng mất cả ngày.
Tôi dựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói, "Đã làm xong rồi."
Ngoài cửa sổ, mặt trời dần nghiêng về phía tây, ánh sáng đầy trời.
Bên trong cửa sổ, lớp học lớn như vậy chỉ còn lại hai chúng tôi.
Một ngày sắp kết thúc.
Tôi cúi đầu, lại dùng điện thoại di động gửi tin nhắn cho nữ chính, xác nhận lần nữa: "Đàn chị, chị đã từng gặp Bùi Chí Thanh chưa? Chính là một nam sinh có răng nanh, rất đẹp trai..."
Đối phương nhanh chóng trả lời ba chữ: "Chưa từng gặp.”
Tôi tắt màn hình, thở phào nhẹ nhõm.
Nữ chính chưa từng thấy nam chính, mà nam chính cũng chưa từng thấy nữ chính.
Qua ngày hôm nay, hành động cứu vớt nữ chính của tôi xem như thành công hoàn thành.
Tôi quay đầu lại nhìn Bùi Chí Thanh, nói: "Bùi Chí Thanh, chúng ta ra ngoài hành lang đi.”
Tận hưởng cảnh vật của thế giới nhỏ này lần cuối.
Sau đó, nói lời tạm biệt.
Cậu ta đặt bút xuống, trả lời: "Được thôi."
Vì vậy cả hai chúng tôi nằm trên lan can bên ngoài hành lang.
Gió mềm mại, thổi bay dư lượng màu cam làm choáng váng cả chân trời.
Tôi nghiêng đầu, nhìn màu vàng cam nhàn nhạt nhuộm trên mặt Bùi Chí Thanh, ôn hoà dịu dàng, cảm giác trái tim tôi đã hòa vào trong một mảnh mềm mại này.
Tôi vô cùng chân thành cảm khái: "Bùi Chí Thanh, tôi phát hiện sau khi ở chung với cậu, cảm thấy con người cậu rất tốt, sau này cậu nhất định phải trở thành một người tốt..."
Tôi không biết Bùi Chí Thanh có đoán ra gì hay không. Cậu ta nhìn về phía tôi, dư quang ấm áp trong mắt hắn dường như dần dần tiêu tán, quay về yên lặng.
Sao biểu cảm đột nhiên trở nên nghiêm túc vậy chứ?
Nhưng cũng sắp đi rồi, tôi cũng không thèm để ý, hào phóng giang tay: "Nếu không chúng ta ôm thêm một cái nữa? ”
Vừa dứt lời, cổ tay tôi liền bị túm lấy, đầu ngã vào trong ngực thiếu niên sạch sẽ.
Khác với cảm giác thường ngày, cái ôm này không hề lễ phép kiềm chế, tôi cảm thấy lực của cậu ta càng lúc càng lớn, giống như người sống trong bóng tối lâu ngày nắm lấy tia sáng duy nhất, gắt gao, hít thở không thông.
Quên đi.
Để cậu ta ôm một chút.
Dù sao cũng đi ngay bây giờ.
Không bao lâu, xa xa phía sau truyền đến một giọng nói đầy nghiêm khắc: "Lớp nào! Hai người đang làm gì vậy?”
Trong nháy mắt, tim tôi đập liên hồi.
Giọng của giám thị.
Trong lòng tôi chỉ có hai từ: Chạy trốn!
Bùi Chí Thanh phản ứng cực nhanh, tay tôi trượt vào lòng bàn tay khô ráo lạnh lẽo của cậu ta.
Rõ ràng là cậu ta gắt gao nắm lấy tôi, lại nhìn chằm chằm mắt tôi, tròng mắt đen tuyệt vọng, tựa hồ đang ăn cả ngã về không, nói: "Mang theo tôi chạy.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Bùi Chí Thanh đã kéo tôi sải bước chạy về phía trước.
Bên tai là tiếng gió vù vù, phía sau là tiếng gào thét điên cuồng của giám thị: "Đứng lại cho tôi! ”
Chàng trai tốt.
Cũng không biết chạy bao lâu, giám thị phía sau cũng không đuổi theo, hai chúng tôi ngừng lại.
Tôi không nhịn được, thở hổn hển, nở nụ cười, thuận tay vỗ vỗ vai Bùi Chí Thanh, nói: "Cảm ơn cậu, Bùi Chí Thanh.”
Nói xong lại bổ sung một câu, ngữ khí thoải mái trước nay chưa từng có: "Tôi về nhà đây.”
Thực sự trở về nhà.
Thoát khỏi cái lồng này, tôi không còn là An Nhược trong Thế Giới Nhỏ nữa.
"Đồ lừa đảo." — Ánh mắt Bùi Chí Thanh nồng đậm.
Ý cậu là sao?
Tôi nghĩ những gì cậu ta nói thật kỳ lạ.
Bầu không khí bế tắc trong một giây.
Thấy tôi không có phản ứng, đáy mắt Bùi Chí Thanh nổi lên gợn sóng, rất nhanh liền dịu xuống, nở nụ cười giống như bình thường, bên môi một chút răng nanh, nói: "Được, ngày mai gặp. ”
Ngày mai cũng sẽ không gặp lại nữa.
Lời nói đến miệng, lại trở thành: "Được nha.”
…
Ban đêm, tôi thoải mái nằm trên giường, xuất thần nhìn lên trần nhà.
Cuối cùng cũng phải rời khỏi thế giới nhỏ này.
Không dễ dàng nha.
Điện thoại di động bên cạnh rung lên, nữ chính ngược lại gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi lười biếng mở ra.
"Đàn em, buổi tối chị ra ngoài, có một nam sinh tự xưng là bạn cùng bàn của em đến chào hỏi chị, cậu ấy nói cậu ấy tên là Bùi Chí Thanh.”
Da đầu tôi tê dại trong nháy mắt.
Bùi Chí Thanh?
Rốt cuộc là bước nào xảy ra sai sót?
Tại sao cậu ta lại biết nữ chính?
Ước chừng một lúc lâu tôi mới lấy lại tinh thần, cứng ngắc đứng dậy, suy nghĩ hỗn loạn.
Tôi nhìn về phía con hạc giấy trên bàn, chi tiết chưa từng để ý qua trước đây.
Bùi Chí Thanh nói, đây là tranh của cậu ấy.
Tôi hít một hơi thật sâu, run rẩy mở con hạc giấy ra.
Quả nhiên là một bức tranh, kỹ thuật vẽ vụng về lại buồn cười, nhưng tôi thế nào cũng không cười nổi.
Bức tranh này rõ ràng là cảnh tôi tặng ô cho nữ chính.
Cậu ta thấy được.
Góc nhìn này, là từ tầng hai của tòa hành chính nhìn xuống dưới tòa nhà giảng dạy.
Chết tiệt!
Cậu ta đã gặp nữ chính từ hôm đó.
Tôi còn tự cho là đúng, lừa gạt cậu ta.
Dựa theo thiết lập yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên của Thế Giới Nhỏ, kế tiếp cậu ta chính là muốn từng bước từng bước đạt được nữ chính
Cốt truyện vô tình tiến lên.
Tôi đột nhiên ý thức được, tôi tạm thời đi không được, hành động cứu vớt nữ chính bây giờ mới xem như chân chính bắt đầu.
Nhưng lần này tôi nên làm gì đây?
(Còn tiếp)