Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 162:




Tề Dận bước vào không gian thờ của Tề Trạch Viên thắp nén hương cho ba mẹ đã quá cố của mình.
Nhìn di ảnh của thân sinh mà lòng của Tề Dận quặn thắt lại, vì năm đó cô ngang bướng không nghe lời làm cho ba mẹ mình mất mặt trước người khác nên cô ra nước ngoài sống đến nỗi lúc ông bà mất cô cũng không có quay về để nhìn mặt lần cuối.
“Ba mẹ ơi, Tiểu Dận của ba mẹ đã về nhà rồi đây con xin lỗi ba mẹ nhiều lắm”.
Tề Bách Hào nhìn thấy Tề Dận đã quay về Tề Trạch Viên thì cũng vui mừng, nếu như Tề Kỳ Hưng ba của Tề Kỳ Nam cũng trở về thì anh em họ đã được đoàn viên rồi chỉ tiếc là Tề Kỳ Hưng đã lâu lắm rồi không có về Vịnh Xuyên nữa.
Tề phu nhân nhìn thấy Tề Dận về nước thì có chút gượng nghịu không quen chỉ toàn là chào hỏi xã gia mấy câu sáo rỗng khiến cho Tề Dận có chút nghi hoặc không giống chị dâu của mình ngày trước.
Năm xưa Tề Dận là người đầu tiên phát hiện ra chuyện Tề Bách Hào và Mạc Trúc Tiên có tư tình ngoài công việc nhưng cô không nói ra cho Bạch Cẩm Phi biết vì sợ ảnh hưởng đến tình cảm gia đình của anh chị mình. Tề Dận đã đích thân đến gặp Mạc Trúc Tiên yêu cầu cô ta rời khỏi Tề Bách Hào chẳng những vậy cô còn nhất quyết bắt Mạc Trúc Tiên phải bỏ đứa bé mà cô ta đang mang thai để tránh ảnh hưởng đến Bạch Cẩm Phi và Tề Lăng Hạo lúc còn nhỏ. Vì chuyện đó mà đến tận bây giờ Mạc Trúc Tiên dù đã thay thân đổi phận với Bạch Cẩm Phi vẫn còn ghim hận trong lòng không buông bỏ xuống được. Do đó mà thái độ của Tề phu nhân đối với Tề Dận rất là gượng gạo chứ không có thân thiết như ngày trước nữa.
Buổi tối, Kiều Uyển Vũ đang ngồi nhăm nhi tách trà hóng gió ngoài ban công thì Tề Lăng Hạo bước ra ngồi đối diện cô.
“Công việc của em ổn hết chưa?”.
Kiều Uyển Vũ khẽ gật đầu: “Về cơ bản thì ổn hết rồi chỉ thiếu mỗi vedette nữa là hoàn hảo mà thôi, còn bên anh sao rồi?”.
“Tất cả đều đã xong hết rồi, thiệp mời cũng đã phát đi hết dự là sự kiện này sẽ trở thành tâm điểm vào dịp cuối năm ở Vịnh Xuyên đấy nhé”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Uhm em có thiết kế y phục riêng cho anh để tham dự Lễ kỷ niệm đó có muốn xem thử trước không?”.
Tề Lăng Hạo nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt tin tưởng: “Vợ anh là thiên tài mà chỉ cần là sản phẩm do em thiết kế thì anh nhất định hài lòng không cần xem trước đâu”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu rồi lên tiếng trêu chọc: “Uhm anh không sợ hôm đó em cho anh mặc giẻ rách lên phát biểu à”.
“Vào tay em thì cái giẻ rách cũng có thể trở nên đắc giá nên anh không lo”.
Kiều Uyển Vũ đưa tay đỡ trán tỏ vẻ bất lực: “Tùy anh thôi”.
Tề Dận về Vịnh Xuyên nhưng không có mang theo nhiều hành lý nên bà tranh thủ đi đến trung tâm thương mại sắm sửa vài bộ y phục và lựa chọn y phục dạ hội để tham dự Lễ kỷ niệm của công ty.
Tề phu nhân cùng Tề Dận đi mua sắm ở trung tâm thương mại The Most lớn nhất Vịnh Xuyên vì đây cũng là một phần sản nghiệp của Tề gia.
Tề Dận đang vui vẻ mua sắm thì bất ngờ nhìn thấy cửa hàng thời trang có tên Vệ Đồ, khoảnh khắc đó cảm xúc của Tề Dận gần như vỡ oàn trong tim, đã lâu lắm rồi cô mới nhìn thấy lại cái tên Vệ Đồ xuất hiện ở thị trường tại Vịnh Xuyên.
Tề Dận quay sang hỏi Tề phu nhân: “Chị Cẩm Phi à từ khi nào mà Vệ Đồ xuất hiện trở lại vậy hả?”.
Tề phu nhân lên tiếng đáp: “Thương hiệu thời trang Vệ Đồ này vừa mới xuất hiện trên thị trường ở Vịnh Xuyên có mấy tháng gần đây thôi, có lần Cẩm Giang giới thiệu với chị là y phục ở đây rất đẹp nên chị cũng đến mua vài lần thấy giá thành ổn chất liệu và thẩm mỹ thì tốt”.
Tề Dận liền đi vào cửa hàng thời trang Vệ Đồ, sau khi tìm hiểu thì bà biết thêm thông tin về công ty Vệ Đồ nên bảo Tề phu nhân về Tề Trạch Viên trước còn cô thì một mình đi taxi đến đó.
Đứng trước trụ sở chính của công ty thời trang Vệ Đồ, ánh mắt của Tề Dận mang theo nhiều hy vọng có thể gặp lại cố nhân của thuở xưa là Kiều Cẩn Dương chủ nhân của công ty sản xuất lụa nổi tiếng một thời ở Vịnh Xuyên.
Tề Dận ngày trước từng học học chung trường với Kiều Cẩn Dương nhưng cô là đàn em khóa dưới, năm đó cô vốn đem lòng yêu thích chàng trai cá tính tài giỏi thông minh đó chỉ tiếc là ba cô năm đó đã định hôn ước cho cô với người khác rồi, vì lẽ đó mà Tề Dận chưa bao giờ nói ra tình cảm của mình với Kiều Cẩn Dương hết.
Dù chôn chặt tình cảm trong tim nhưng khi còn ở Vịnh Xuyên, Tề Dận vẫn chỉ dùng lụa của Vệ Đồ sản xuất ra để may y phục và cô cảm thấy hạnh phúc khi được khoác lên mình những bộ y phục được may ra từ loại lụa tốt nhất.
Sau đó Tề gia ép Tề Dận gả cho một vị thiếu gia giàu có khác nhưng cô không đồng ý mà tìm cách trốn sang nước ngoài để giữ tình cảm đơn phương không có hồi kết của mình nhiều năm.
Lúc công ty Vệ Đồ phá sản thì những tin tức về Kiều Cẩn Dương gần như hoàn toàn biến mất, Tề Dận lúc đó đã định cư ở Canada và chỉ biết được một số tin tức thoáng qua về Vệ Đồ cùng Kiều Cẩn Dương qua mấy người bạn cũ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.