Kiều Uyển Vũ dùng nĩa xiên một miêng thịt bò cho vào miệng rồi lên tiếng tán thưởng: “Tay nghề của đầu bếp Michelin 5 sao quả thật không làm cho người ta thất vọng”.
“Em đừng có chơi trò đánh trống lãng có được không, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh đó”.
Tiếng chuông điện thoại của Tề Lăng Hạo lại vang lên, trên màn hình là dãy số của Doãn Ngạn Nhi lúc nãy, cả hai cùng thấy nhưng không nói gì, Tề Lăng Hạo vẫn dững dưng để mặc điện thoại reo mà cũng không hề có ý định bắt máy.
Kiều Uyển Vũ khẽ thở dài buông cái nĩa trong tay xuống rồi cầm ly nước cam để bên cạnh lên uống một ngụm, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Tề Lăng Hạo rồi nói: “Điện thoại reo nhiều lần như vậy mà anh vẫn không tính bắt máy hay sao?”.
Thái độ của Tề Lăng Hạo nhìn cái điện thoại để trên bàn vô cùng thờ ơ: “Tại sao lại phải bắt máy đúng là phiền phức thiệt mà”.
“Cũng tại anh cho cô ấy hy vọng mà thôi”.
Tề Lăng Hạo nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Anh chưa từng làm điều đó”.
Kiều Uyển Vũ cau mày lên tiếng phản bác: “Anh đã làm điều đó với cô ấy hơn một lần rồi đó”.
“Khi nào chứ?? Sao anh không nhớ vậy ta???”.
Tuy Kiều Uyển Vũ không ưa thích Doãn Ngạn Nhi nhưng cô cực kỳ ghét cái kiểu lừa gạt, trêu đùa tình cảm của người khác nên liền tỏ vẻ khó chịu lên tiếng: “Anh mời cô ấy ăn tối riêng ở nhà hàng, anh tặng nhẫn kim cương cho cô ấy, mời cô ấy làm đại diện cho sản phẩm mới của Hoàng Kim còn thu mua cả công ty giải trí Đường Ảnh chẳng phải là đang thể hiện tình cảm hay sao, anh nhiều lần cho cô ấy hy vọng rồi còn gì”.
Tề Lăng Hạo nhếch môi mỉm cười đầy ý vị rồi ngồi ngã người ra ghế, tâm trạng anh hình như đang rất tốt lên tiếng phân tích vấn đề: “Cái đó mà thể hiện tình cảm gì chứ anh vẫn thường mời nhân viên của Hoàng Kim ăn tối chung chẳng lẽ là anh có tình cảm với tất cả bọn họ sao? Gặp nhau tặng quà cũng là chuyện bình thường thôi nhà anh giàu anh thích tặng kim cương thì có sao đâu, những dịp tôn vinh giá trị của người phụ nữ anh vẫn thường tặng nhân viên nữ của công ty nhẫn kim cương làm quà đó thôi, chẳng lẽ như vậy là anh yêu tất cả bọn họ hay sao? Mỗi lần sản phẩm mới của Hoàng Kim ra mắt anh đều tìm người đại diện để sản phẩm bán ra thị trường được nhiều cái đó gọi là chiến lược kinh doanh không liên quan đến tình cảm. Còn chuyện thu mua Đường Ảnh là tại vì Kỳ Nam nó muốn làm nghệ thuật nên mua công ty đó về cho nó luyện tay mà thôi, hơn nữa bọn anh đã thu mua công ty giải trí Đường Ảnh từ nhiều năm trước rồi không phải vì Doãn Ngạn Nhi đâu”.
“Nhưng Doãn Ngạn Nhi không hề nghĩ như vậy cô ấy vẫn luôn tơ tưởng là anh yêu cô ấy cơ”.
“Thì đó là tại cô ấy hay hoang tưởng không liên quan đến anh”.
Kiều Uyển Vũ cảm thấy khó chịu vì thái độ thờ ơ lạnh nhạt của Tề Lăng Hạo đối với Doãn Ngạn Nhi dù sao người ta cũng là con gái cơ mà nên tiếp tục lên tiếng chống đối: “Nhưng những hành động của anh đối với một cô gái là thể hiện tình cảm đó”.
Tề Lăng Hạo hất mặt lên rồi ngông cuồng đáp: “Nhưng đó không phải là cách thể hiện tình cảm của anh, em cũng bảo con người anh rất lạ rồi còn gì”.
“Vậy anh thể hiện tình cảm như thế nào?”.
Tề Lăng Hạo cong môi lên nở một nụ cười ma mị: “Bản thân em trãi nghiệm rồi mà còn hỏi”.
“Không có” Kiều Uyển Vũ liền phủ nhận.
“Mỗi lần anh muốn thể hiện tình cảm của mình đều đem em lên giường đặt dưới thân mình rồi còn gì như vậy mới gọi là yêu” vẻ mặt của Tề Lăng Hạo đúng điềm tĩnh như là mình nói đúng rồi không bằng.
Kiều Uyển Vũ nghe xong muốn nghẹn tới nơi mặt cô cảm thấy nóng lên, xung quanh lại còn gia nhân đang đứng nên cô cảm thấy rất xấu hổ liền đứng dậy mắng Tề Lăng Hạo: “Anh đúng là đồ hạ lưu mà”.
Tề Lăng Hạo vẫn thản nhiên mỉm cười hạnh phúc: “Hình như lúc em nằm dưới thân anh đâu có nói anh hạ lưu như vậy”.
Kiều Uyển Vũ liền quay lưng bỏ đi luôn, ai mà biết được cái tên đang ngồi trước mặt cô sẽ nói thêm những chuyện gì được chứ.
Tề Lăng Hạo lại vội vàng đuổi theo bắt lấy cổ tay cô lại: “Thái độ của em vậy là sao hả? Cứ là như anh nói sai sự thật hay vu oan cho em không bằng”.
“Ban ngày ban mặt lại còn có rất nhiều người anh đừng có giỡn như vậy nữa được không như vậy là rất quá đáng đó”.
Chuông điện thoại lại reo lên nhưng Tề Lăng Hạo lại vẫn dưng dửng không hề có ý định bắt máy.
Quản gia Đinh từ bên ngoài đi vào thấy Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ đứng ở hành lang gỗ nên liền bước tới lên tiếng: “Thưa thiếu gia bên ngoài có người tới tìm cậu đó”.
Tề Lăng Hạo tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: “Là ai mà dám đến tận nhà tôi làm phiền tôi vậy chứ?”.
Quản gia Đinh khẽ liếc nhìn Kiều Uyển Vũ rồi ấp úng lên tiếng: “Dạ là…là…”.
Tề Lăng Hạo tỏ vẻ không vui: “Quản gia Đinh rốt cuộc là ai mà ông cứ ấp úng hoài vậy hả?”.
Quản gia Đinh nuốt nước bọt một cái lấy hết cam đảm lên tiếng: “Dạ là Doãn tiểu thư Doãn Ngạn Nhi ạ”.
Kiều Uyển Vũ liền giằng tay của Tề Lăng Hạo ra khỏi tay mình rồi nhìn anh bằng ánh mắt sắc lạnh: “Ô hô người ta tìm đến tận nhà luôn rồi kìa, không tiếp e là không được rồi…anh tính để cô ấy ở khu nhà nào vậy nói luôn đi để em còn biết đường mà chuẩn bị dọn đồ cho kịp”.