Kiều Uyển Vũ kinh ngạc ra mặt: “Mạc Hy Nhi cô thà hy sinh bản thân mình để thực hiện chiêu trò gấp lửa bỏ vào tay người đổ oan cho tôi có đáng hay không?”.
“Chỉ cần mọi người và Lăng Hạo quay lưng với cô thì tôi đồng ý trả bằng bất cứ giá nào” Mạc Hy Nhi gào lên.
Kiều Uyển Vũ nhíu mày chặt hơn một chút: “Kể cả nguy hiểm đến tính mạng cũng không màng hay sao?”.
Mạc Hy Nhi tự tin lên tiếng đáp: “Tôi sẽ không gặp nguy hiểm đâu bởi vì dì sẽ không dễ dàng để tôi chết vậy đâu”.
“Vậy là mẹ chồng tôi cũng biết âm mưu của cô hay sao?” Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ nghi hoặc lên tiếng hỏi.
Mạc Hy Nhi gật đầu thẳng thừng thừa nhận: “Đương nhiên rồi, ban đầu dì đứng ra tổ chức bữa tiệc mừng thọ này cho Bạch lão phu nhân cũng chỉ vì chờ đợi giây phút cô bị tống cổ ra khỏi Tề gia với tội danh độc ác hại người đó…tôi nói cho cô biết người mà dì muốn cưới cho Lăng Hạo làm vợ chỉ có một mình Mạc Hy Nhi tôi thôi, cô từ đâu xuất hiện đã phá hỏng đến dự tính ban đầu của dì nên dì vốn không thích cô đâu, làm con dâu mà không thuận mắt mẹ chồng thì rất khó sống với nhau được đó”.
Nghe đến đây Kiều Uyển Vũ đã có thể hiểu ra ngay từ đầu thì Tề phu nhân đã cố tình sắp xếp cái bẫy này để đưa cô vào tròng rồi, nếu ngày hôm nay mọi người tận mắt chứng kiến chính tay Kiều Uyển Vũ đẩy Mạc Hy Nhi xuống hồ thì cô có nói gì cũng chẳng có ai tin.
Tiếng chuông điện thoại của Mạc Hy Nhi vang lên báo hiệu là mọi người sắp tới thì cô ta mỉm cười một cách nham hiểm: “Kiều Uyển Vũ tôi xem hôm nay cô ăn nói thế nào trước tất cả mọi người về bộ mặt giả dối của cô đây”.
Kiều Uyển Vũ nhìn hồ nước kia cảm giác có chút sợ nhưng cô biết nếu không đặt bản thân vào nguy hiểm thì khó mà giải thích với mọi người, cô nhắm mắt lại thầm nghĩ “Dù sao thì cũng đã dạo chơi ở quỹ môn quan một vòng rồi cũng có gì đáng để sợ nữa đâu…thà là thương tích đầy mình cũng nhất quyết không để những kẻ này thỏa mãn gieo rắc tiếng nhơ lên đầu được”.
Kiều Uyển Vũ nhìn thấy bóng người từ xa đi tới nên mỉm cười với Mạc Hy Nhi: “Hôm nay tôi cho mấy người biết cảm giác gậy ông đập lưng ông đau cỡ nào”.
Mạc Hy Nhi ngớ người ra không kịp phản ứng gì hết, vừa lúc đó mọi người đi tới thì nghe thấy “Ùm” môt tiếng, sau đó nước dưới hồ bắn lên bờ tung tóe.
Tề phu nhân không cần biết ai rơi xuống hồ cũng mỉm cười tỏ vẻ đắc thắng trong đầu thầm nghĩ “Kiều Uyển Vũ để xem cô sẽ ăn nói thế nào với mọi người ở đây”.
Trước đó vài giây Kiều Uyển Vũ đã gằng tay của Mạc Hy Nhi đẩy cô ta vào trong còn bản thân mình với độ nghiêng người ra hồ sẵn có nên Kiều Uyển Vũ nhẹ nhàng ngã xuống hồ nước một cách dễ dàng.
Tề Lăng Hạo nhìn thấy Kiều Uyển Vũ ngã xuống hồ như vậy liền cau chặt tâm mi kêu lên với vẻ mặt hốt hoảng: “Uyển Vũ”, rồi vội chạy qua bên bờ hồ cởi bỏ áo vest vứt trên nền cỏ lao xuống cứu người.
Hàn Côn Nhị, Tề Kỳ Nam, Bạch Lục Tinh cũng vội vàng chạy qua bờ hồ xem tình hình thế nào.
Vì nước hồ quá trong nên mọi người có thể nhìn thấy Tề Lăng Hạo đang bơi gần tới chỗ của Kiều Uyển Vũ, tuy nhiên lại có máu nổi lên nhuộm đỏ cả một phần mặt nước nên ai cũng lo lắng hồi hộp.
Tề Lăng Hạo ôm Kiều Uyển Vũ ngoi lên mặt nước rồi bơi vào hướng bờ, Hàn Côn Nhị, Tề Kỳ Nam, Bạch Lục Tinh vội vàng đến giúp một tay để đưa hai người lên khỏi mặt nước.
Tề Bách Hào tận mắt nhìn thấy con dâu rơi xuống nước như thế cũng nhất thời lo lắng trong lòng liền bảo Tề Cẩm Giang gọi xe cấp cứu trước.
Kiều Uyển Vũ nằm nhắm mắt mê man bất tỉnh sắc mặt trắng bệch không còn cắt máu, trên tay và chân của cô có những chỗ bị đá chém vào nên rách da chảy máu.
Trên tay của Tề Lăng Hạo cũng có vết thương do đá chém chảy máu nhỏ xuống đất nhưng anh không quan tâm bản thân mà liền thực hiện hô hấp nhân tạo cho Kiều Uyển Vũ trước nhưng không hiệu quả liền nôn nóng gào lên: “Mau gọi xe cấp cứu nhanh đi”.
Lý Tương Cầm cũng cau mày tỏ vẻ lo lắng khi Kiều Uyển Vũ không có phản ứng gì hết.
Tề Lăng Hạo vừa hô hấp nhân tạo vừa thực hiện động tác xoa bóp tim ngoài lồng ngực nhưng vẫn không có hiệu quả nên anh vô cùng lo lắng, anh vẫn thực hiện động tác sơ cứu tại chỗ chờ xe cấp cứu đến.
Bạch Lục Phong cũng lo lắng ra mặt nói với Lý Tương Cầm: “Hy vọng là con bé không sao”.
Lý Tương Cầm cũng lo lắng không kém: “Em cũng mong là vậy”.
Bạch Lục Tranh và Phương Vân thấy mọi người tụ tập đông đúc bên bờ hồ nên cũng đi ra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khi nhìn thấy Kiều Uyển Vũ nằm bất động trên mặt đất cả người ướt sũng thì cả hai ông bà cũng giật mình.
Bạch Lục Tranh cau mày: “Uyển Vũ bị gì vậy mấy đứa?”
Phương Vân hoang mang lên tiếng: “Trời ơi Uyển Vũ bị làm sao vậy nè?”.
Lý Tương Cầm vì không muốn Bạch Lục Tranh và Phương Vân lo lắng nên đã lên tiếng giải thích cho qua chuyện: “Có một chút sự cố xảy ra nhưng mà Uyển Vũ sẽ không sao đâu ba mẹ đừng lo lắng, đừng tập trung lại gần Uyển Vũ quá sẽ khiến con bé bị ngộp đó Lăng Hạo có thể xử lý được mà”.
Tề phu nhân đứng một bên sắc mặt tái méc trông thấy rõ rệt, vốn kế hoạch của bà là để mọi người nhìn thấy Kiều Uyển Vũ đẩy Mạc Hy Nhi xuống hồ để vu oan giá họa nói rằng cô vì ganh tị một chỗ ngồi mà hành động độc ác. Ai ngờ đến phút cuối Kiều Uyển Vũ lại trở thành nạn nhân còn Mạc Hy Nhi lại là chủ mưu, một sự hoán đổi quá ngoạn ngục khiến cho Tề phu nhân không thốt nên lời nổi.