"Hàn Côn Nhi báo cáo với Tề Lăng Hạo về việc gặp mặt đối tác ở nước F chính là tập đoàn The High dưới sự quản lý của hoàng tộc Tôn Hoàng: “Thưa Phó Chủ tịch tôi đã liên hệ được với bên tập đoàn The High rồi, họ đã gửi mail phản hồi là cảm thấy dự án của chúng ta rất tốt nên có nhã ý đầu tư hợp tác nhưng…họ muốn Phó Chủ tịch đích thân đến nước F một chuyến để bàn bạc hợp đồng chi tiết, không biết ý của Phó Chủ tịch như thế nào để tôi sắp xếp lịch trình ạ”.
Tề Lăng Hạo gõ gõ lần lượt năm ngón tay trên mặt bàn như đang suy tính hoặc cân nhắc điều gì đó, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, hai đầu chân mày hơi cau vào nhau.
Qua khoảng một phút, Tề Lăng Hạo mới khẽ nhếch môi cười một cách khó hiểu: “Lần đầu tiên tôi nghe thấy có người muốn đích thân tôi đến chỗ của họ để bàn hợp đồng luôn đó, trước giờ công ty nào mà được Hoàng Kim nhắm trúng thì chắc chắn là tự mình tìm đến tôi thôi”.
Hàn Côn Nhị lại đưa cho Tề Lăng Hạo một tập hồ sơ nữa: “Đây là tư liệu về tập đoàn The High do đích thân điều tra cậu nên xem qua một chút”.
Tề Lăng Hạo mở tập tài liệu ra xem thì thấy một số thông tin mật về gia tộc đứng phía sau tập đoàn The High, họ thuộc gia tộc Tôn Hoàng, mấy trăm năm trước tộc Tôn Hoàng đã xây dựng khai sinh ra vùng lãnh thổ của nước F lúc đó lấy tên Senomari*.
* Senomari: tên một địa danh trong truyện.
Trãi qua nhiều biến cố thăng trầm của lịch sử và sự vận hành của tạo hóa đế chế Senomari sụp đổ, hoàng cung Senomari lỗng lẫy xây dựng bằng vàng cũng biến mất một cách bí ẩn, theo dòng chảy của thời gian vùng lãnh thổ kia hình thành nước F như hiện tại. Người của tộc Tôn Hoàng sống sót còn lại cũng không nhiều chỉ còn một nhánh duy nhất hiện đang làm chủ của tập đoàn The High ở nước F, Chủ tịch The High tên là Tôn Hoàng Thuyết một hậu nhân của hoàng tộc xa xưa.
Xem sơ qua tài liệu mà Hàn Côn Nhị cung cấp, Tề Lăng Hạo liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu vấn đề: “Thì ra là họ thuộc hoàng tộc Tôn Hoàng nên mới sống cao ngạo như thế, mà cậu điều tra lai lịch của họ khi nào vậy hả?”.
Hàn Côn Nhị liền lên tiếng đáp: “Lúc tôi sang nước F thăm dò thị trường và nhắm định hợp tác với The High thì đã tự mình thu thập, bổ sung tài liệu rồi, tôi nghĩ muốn Phó Chủ tịch đích thân đi gặp chắc chắn phải có lý do thật chính đáng”.
Tề Lăng Hạo khẽ mỉm cười tỏ vẻ hài lòng về sự chuyên nghiệp của Hàn Côn Nhị: “Để không uổng phí việc cậu đã bỏ ra bao công sức để có được những thông tin mật này và chuyến đi thăm dò thị trường của cậu ở nước F tôi quyết định sẽ đến đó một chuyến xem sao”.
Hàn Côn Nhị lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm: “Dạ Phó Chủ tịch, anh muốn khi nào sẽ xuất ngoại đến nước F để tôi sắp xếp chuyến bay và cả khách sạn để nghỉ ngơi ạ”.
Tề Lăng Hạo nhìn sang khối lục giác bằng gỗ có khắc lịch năm trên đó rồi nói: “Thứ hai tuần sau chúng ta khởi hành, lưu lại ở nước F ít nhất là 7 ngày nhiều nhất cũng là 10 ngày thôi tôi không muốn ở lại đó quá lâu, cũng không muốn cuộc thương lượng kéo dài quá nhiều ngày”.
Hàn Côn Nhi gật đầu ghi chú những gì Tề Lăng Hạo dặn dò vào trong cuốn sổ tay nhỏ hay đem theo bên mình rồi lên tiếng đáp: “Thưa Phó Chủ tịch tôi sẽ cho người sắp xếp đồng thời báo với người bên tập đoàn The High trước ạ”.
“Được rồi cậu đi làm việc của mình đi”.
“Dạ thưa Phó Chủ tịch”.
Tề Lăng Hạo lên mạng tìm hiểu về nước F một chút, cảnh vật hữu tình có vẻ rất bình yên anh đang suy nghĩ muốn cùng Kiều Uyển Vũ đến đó thưởng ngoạn phong cảnh dành chút thời gian nghỉ ngơi sau những ngày làm việc miệt mài nhưng bản thân anh biết nếu đột nhiên kêu Kiều Uyển Vũ đi du lịch chắc chắn cô sẽ lại càu nhàu nên đành ra kế sách khác vậy.
Buổi tối, lúc ăn cơm cùng nhau Tề Lăng Hạo nói với Kiều Uyển Vũ: “Tuần sau anh sẽ xuất ngoại đến nước F”.
Kiều Uyển Vũ nhíu mày tỏ vẻ tò mò hỏi: “Khi không lại đi đến nước F làm gì chứ?”.
“Anh sang đó bàn chuyện hợp tác kinh doanh, anh muốn mở rộng thị trường sang nước F, nghe nói đất nước đó khá đẹp đẽ và phồn hoa lại vô cùng bình yên nữa, em có muốn đến đó chơi thì đi cùng anh”.
Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm hời hợt đáp trả kiểu muốn né tránh: “Anh đi bàn chuyện làm ăn chứ đâu phải đi du lịch mang theo em làm gì chứ?”.
Tề Lăng Hạo cũng đoán trước được thế nào Kiều Uyển Vũ cũng lãnh đạm như thế nên không mấy bất ngờ anh chỉ là khẽ cười khổ một cái không để ai phát hiện ra mà thôi.
“Anh đi sang đó một tháng mới về lận á”.
Kiều Uyển Vũ ăn xong bữa tối của mình, cô nhẹ nhàng buông đũa xuống bàn rồi ngẩng đầu lên nhìn Tề Lăng Hạo bằng đôi mắt trong trẻo bình thản lên tiếng: “Khi nào thì xuất phát có cần em chuẩn bị hành lý giúp anh không?”.
Tề Lăng Hạo quả thật không biết nên vui hay nên buồn nữa, vợ người ta nghe chồng đi công tác xa những một tháng nhất định sẽ hỏi tới hỏi lui rất nhiều vấn đề, còn vợ anh thì sẵn sàng giúp anh chuẩn bị hành lý để đi xa. Kiều Uyển Vũ là quá hiểu chuyện nên không càu nhàu làm khó khi nghe tin Tề Lăng Hạo sắp đi công tác xa hay là vì cô quá vô tâm nên không để tâm đến anh đây."