Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 442:




Tề Lăng Hạo nhếch môi khẽ cười trào phúng rồi nói tiếp: “Nếu để người của Bạch gia biết bà đã sát hại con gái của họ như thế nào thì tôi nghĩ hậu quả mà bà phải nhận cũng không nhẹ đâu ha”.
“Tôi không muốn nghe cậu nói nhảm nữa tôi cúp máy đây” Tề phu nhân vốn muốn lờ đi để trốn tránh.
Giọng nói âm lãnh của Tề Lăng Hạo vang lên: “Mạc Phỉ đang ở trong tay tôi”.
Tề phu nhân liền trợn mắt lên hỏi: “Rốt cuộc cậu đã làm gì mẹ của tôi hả?”.
“Oh hô thật là thú vị nếu bà không phải Mạc Trúc Tiên tại sao lại gọi Mạc Phỉ là mẹ vậy hả?”.
Tề phu nhân liền giả lả: “Tôi xem dì Phỉ như mẹ của mình cậu không biết gì thì đừng có nói bừa”.
“Nếu bà là Bạch Cẩm Phi thì đâu có quan hệ gì với Mạc Phỉ đâu cứ để tôi giết chết bà ấy luôn đi”.
Tề phu nhân liền gào lên: “Không được…tôi không cho phép cậu làm hại đến bà ấy”.
“Được thôi nếu muốn bảo toàn tính mạng cho Mạc Phỉ thì phải nghe theo những chỉ dẫn của tôi nếu không thì chờ nhận xác đi nhé”.
Tề phu nhân miễn cưỡng gật đầu: “Được, tôi sẽ nghe theo lời cậu xin cậu đừng làm hại đến bà ấy”.
Cúp máy Tề Lăng Hạo mỉm cười sắc lạnh thầm nghĩ “Mạc Trúc Tiên tôi sẽ cho bà biết cảm giác mất hết tất cả là như thế nào”.
Tề phu nhân rối lên vội chạy đi tìm Tề Bách Hào: “Anh ơi lớn chuyện rồi”.
Tề Bách Hào nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì thì từ từ mà nói làm gì gấp đến vậy”.
“Mẹ bị người ta bắt đi rồi”.
Tề Bách Hào cả kinh vội đặt tờ báo trong tay xuống: “Em nói cái gì cơ ai lại cả gan vào Bạch gia để bắt mẹ đi chứ”.
Tề phu nhân liền hằn hộc tức giận: “Trong mắt anh chỉ có ba mẹ của Bạch Cẩm Phi là ba mẹ mà thôi còn mẹ của em thì anh không bao giờ ngó ngàng đến hết”.
Tề Bách Hào lúc này mới ngớ ra: “Người bị bắt đi là mẹ của em sao?”.
“Phải, mấy hôm nay cũng không thấy Hy Nhi đâu hết không biết có phải là bị bắt cùng mẹ không nữa thật là lo chết mất”.
“Bọn bắt cóc ra điều kiện là gì? Muốn bao nhiêu tiền anh sẽ lo hết”.
Tề phu nhân ngồi phịch xuống ghế: “Cậu ta không đòi tiền mà em nghe thấy giọng nói đó rất là quen thuộc rất giống với Lăng Hạo”.
Tề Bách Hào cau mày: “Em đừng có tự mình tưởng tượng để hù dọa bản thân mình nữa có được không hả? Lăng Hạo làm gì biết mẹ em là ai đâu mà bắt giữ”.
“Nhưng người đó biết thân phận thật sự của em chắc chắn là chuyện này không đơn giản như thế đâu”.
Tề Bách Hào thở dài: “Cứ chờ hắn ta gọi lại xem sao? Anh nghĩ cùng lắm là đòi tiền thôi chẳng có gì đâu”.
Suốt mấy ngày Tề phu nhân đợi mãi mà không thấy người kia gọi điện lại nên trong lòng nóng như lửa đốt không thể ăn ngon ngủ yên, mà bà chủ động gọi điện trước thì số máy không thể liên lạc được nên càng lo sợ hơn.
Sáng sớm nay, Tề phu nhân nhận được cuộc gọi từ số máy lạ bảo bà di chuyển đến điểm hẹn theo chỉ dẫn và bà ta đã đi cùng Tề Bách Hào.
Quanh đi quẩn lại mất nửa ngày trời Tề Bách Hào và Tề phu nhân mới đến Vĩnh Hằng Hoa Viên, cả hai người bọn họ đứng trước một ngôi nhà mô dạng gia tộc vô cùng hoành tráng với vẻ mặt đăm chiêu.
Điện thoại lại vang lên, Tề phu nhân nghe máy: “Đi vào ngôi nhà mồ trước mặt hai người đi”
Tề phu nhân đưa mắt nhìn dáo dác khắp nơi hắn ta biết bà đi cùng Tề Bách Hào chắc là đã quan sát theo dõi họ từ đầu rồi, mà ngặt nỗi bọn bắt cóc này lại không hề đưa ra giá tiền chuộc người nên mới khiến bà ta căng thẳng đến cực độ.
Tề Bách Hào nhíu mày: “Bọn người này thật kỳ lạ đột nhiên lại bảo chúng ta đi đến nghĩa trang làm gì chứ, trước đây em có đặc tội với ai không hả?”.
Tề phu nhân lắc đầu: “Làm sao em có thể đắc tôi với ai được chứ, thôi chúng ta mau vào trong đi”.
Tề Bách Hào và Tề phu nhân đi vào trong căn nhà mồ đó bên trong được trang hoàng vô cùng lộng lẫy đẹp mắt đến lúc hai người nhìn thấy di ảnh của người đã khuất trong ngôi nhà đó thì liền cả kinh không thốt nỗi nên lời.
Qua vài giây, Tề Bách Hào mới kêu lên: “Sao có thể như thế được chứ? Là ai đã làm chuyện này chứ”.
Tề phu nhân thì hoảng loạn run sợ hét lên: “Không phải…đây không phải là sự thật”.
“Sao hả? Hai người không thể ngờ là thi thể của mẹ đã được tôi đưa về đây an táng dưới đúng thân phận của mẹ tôi à?”.
Tề Lăng Hạo xuất hiện từ phía sau của Tề Bách Hào và Mạc Trúc Tiên, Tề Dận, Bạch Lục Phong và Lý Tương Cầm đều được mời đến để chứng kiến sự việc vạch tội của Mạc Trúc Tiên nên khiến cho hai người bọn họ giật thót cả người.
Qua mấy giây Tề Bách Hào lấy lại bình tĩnh liền lên tiếng: “Lăng Hạo con đang làm cái gì vậy hả? Sao lại trù ẻo mẹ con như thế chứ?”.
Tề Lăng Hạo khẽ nhếch môi mỉm cười khinh bỉ: “Không cần xảo biện nữa làm gì toàn bộ chứng cứ phạm tội của Mạc Trúc Tiên con đã có trong tay rồi ba à”.
P/s: các bạn cho mình 1 like ở mỗi chương để làm động lực với nhé!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.