Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 446:




Mạc Hy Nhi cứ ngỡ ràng sét vừa đánh ngang qua tai liền gào lên: “Không thể nào…người cùng em là anh mà Hạo, cha của đứa bé trong bụng em là anh cơ mà sao có thể là Đường Việt chứ”.
Tề Lăng Hạo nhìn Mạc Hy Nhi bằng ánh mắt sắc lạnh: “Cô nghĩ bản thân mình có đủ sức hút đến nỗi tôi ly hôn với Uyển Vũ để ngã vào vòng tay của cô sao?”.
Tề Lăng Hạo khẽ lắc đầu nhìn Mạc Hy Nhi bằng ánh mắt sắc lạnh: “Không hề đâu, cô đừng có ngây thơ nữa chuyện cô hại Uyển Vũ xảy thai cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô đâu”.
Mạc Hy Nhi hoang mang: “Nhưng rõ ràng người gặp em mỗi tối đều là anh cơ mà”.
Tề Lăng Hạo không phủ nhận: “Phải mỗi tối tôi đều đến gặp cô uống một ly rượu, trong rượu đó có thuốc khiến người khác phát sinh ảo giác mơ hồ vì vậy cô mới luôn nghĩ Đường Việt chính là tôi…người quan hệ xác thịt với cô đều là Đường Việt đứa bé trong bụng cô cũng là con của Đường Việt”.
Mạc Hy Nhi gục ngã tại chỗ: “Tề Lăng Hạo sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ? Em đã vì anh mà thu thập toàn bộ hồ sơ phẫu thuật thẫm mỹ của Mạc Trúc Tiên, gài bẫy bà ta thú nhận tội ác của mình tại nghĩa trang ở ngoại thành, vì anh em đã phản bội lại chính dì ruột của mình rồi sao anh lại đối xử với em như thế hả?”.
Mạc Trúc Tiên nghe thấy Mạc Hy Nhi nói vậy liền tức giận không cần gì hình tượng cao quý gì đó nữa mà lao tới nắm tóc cô ta tát cho mấy bạt tay vào mặt và gào lên chửi bởi: “Con khốn bao nhiêu năm nay tao cho mày ăn ngon mặc đẹp, cho mày trở thành tiểu thư thuộc danh môn vọng tộc vậy mà mày lại mang trái tim sắc đá đi đâm sau lưng tao như vậy…mày đứng là cái thứ trời đánh mà”.
Mạc Hy Nhi cũng tức giận đẩy Mạc Trúc Tiên ra khiến cho bà ta ngã ngồi trên nền đất: “Mạc Trúc Tiên bà cũng là cướp mạng sống của người khác mới có cuộc sống vay mượn như hôm nay mà thôi đừng có tưởng mình là Tề phu nhân cao quý nữa được không hả? Bà đừng có mở miệng ra là nói tốt như thế thật chất bà đâu có tốt như mọi người tưởng, bà cưu mang tôi chỉ vì muốn tôi gả cho Lăng Hạo sau đó lợi dụng mối quan hệ này để mà khống chế anh ấy thôi, tôi sống bên cạnh bà bao nhiêu qua không hề dễ dàng như bà nói đâu lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt của bà rất là khó chịu bà biết không???”.
“Nhưng dù sao thì cũng nhờ có tao mà mày mới có ngày hôm nay vậy mà mày lại cắn tao một phát đau như thế”.
Mạc Hy Nhi nở nụ cười một cách điên dại: “Nếu bà không có làm chuyện ác thì đâu ai có thể bắt thóp của bà được…muốn trách thì trách bản thân mình đi”.
Mạc Trúc Tiên lên tiếng giễu cợt lại Mạc Hy Nhi: “Cứ cho là mày nói đúng đi nhưng mà cuối cùng thì sao người mà Tề Lăng Hạo yêu chỉ có Kiều Uyển Vũ mà thôi còn mày chỉ là một con cờ để nó lợi dụng không hơn không kém, tình yêu của mày chẳng đáng một xu trong mắt nó, tao sống không tốt liệu mày có yên thân không hả? Trước đó nó còn bảo sẽ cho mày một hôn lễ thế kỷ nhưng tất cả đều là một lời nói dối không có hôn lễ nào diễn ra hết bởi vì người “ngủ” cùng mày mỗi đêm là người khác, đứa bé trong bụng mày cũng là con người khác. Tề Lăng Hạo dùng tình yêu của mày hiến dâng cơ thể của mày cho kẻ khác vậy mà mày ngu dốt không hay biết gì hết thật là nực cười làm sao ha ha ha”.
Mạc Hy Nhi đau đớn quay đầu nhìn Tề Lăng Hạo nước mắt cô rơi xuống rồi lên tiếng hỏi: “Lăng Hạo, từ đầu tới cuối em chỉ là tốt thí trong tay anh thôi phải không?”.
Tề Lăng Hạo không trả lời trực tiếp câu hỏi đó mà nói lảng sang chuyện khác: “Lần này cô giúp tôi thu thập đủ chứng cứ khởi tố Mạc Trúc Tiên tội giết người vì vậy tôi mở một đường sống cho cô từ nay chúng ta không thù không oán nữa tất cả xem như chấm dứt tại đây”.
Mạc Hy Nhi nước mắt ngắn nước mắt dài: “Cả đời con gái của em đều bị hủy hoại trong kế hoạch báo thù của anh rồi, còn đứa bé nữa anh bảo em sống kiểu gì tiếp đây”.
“Cô đúng là con cờ trong tay tôi, cô cũng chỉ là một yếu tố trong kế hoạch báo thù rửa hận của tôi nhưng mà ai biết được trong kế hoạch này lại có một người thật lòng yêu còn cầu xin tôi tha cho cô nữa…hoạn nạn mới biết chân tình tôi hy vọng cô có thể tỉnh táo lại đừng tiếp tục mù quáng với tình cảm không có kết quả dành cho tôi nữa”.
Mạc Hy Nhi hoang mang: “Người mà anh nói là ai cơ chứ?”.
Đường Việt đi vào lên tiếng nói với Mạc Hy Nhi: “Thật xin lỗi vì đã làm tổn thương đến em, ban đầu anh chỉ là làm việc theo lệnh của Tề tổng nhưng ở lâu dần bên cạnh em anh lại phát hiện ra mình yêu em mất rồi”.
Mạc Hy Nhi ngạc nhiên thốt lên: “Đường Việt”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.