Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 66:




Phương Vân liền cau mày lên tiếng: “Thằng nhóc này sao có thể làm như vậy được chứ, con là con trai thì không sao nhưng Uyển Vũ là con gái hôn nhân đại sự không thể qua loa được, chuyện quan trọng nhất đời người con gái mà con cứ như vậy là bà không chấp nhận được, thiệt thòi cho con bé lắm”.
Phương Vân nắm lấy bàn tay của Kiều Uyển Vũ ra vẻ thân thiết yêu thương làm cho cô cũng cảm thấy rất gần gũi.
Kiểu Uyển Vũ liền khẽ cười nói với Phương Vân: “Bà ơi, con không cảm thấy thiệt thòi đâu, con luôn cảm thấy Lăng Hạo cưới con mới là thiệt thòi lớn nhất cuộc đời anh ấy thì đúng hơn”.
Bạch Lục Tranh liền cau mày hỏi: “Nó cưới được một cô gái vừa xinh đẹp, ngoan hiền như con thì là có phúc mới đúng sao lại gọi là thiệt thòi được?”.
Kiều Uyển Vũ rủ mắt: “Bởi vì gia thế của con rất không xứng với anh Hạo, con sợ mọi người sẽ cười chê anh ấy lấy một cô vợ không môn đăng hộ đối”.
Tề Lăng Hạo mỉm cười lên tiếng: “Sao em cứ không tự tin vào bản thân mình như vậy chứ, anh là cưới em không cưới cái gia thế gì đó của em, em là người vợ mà anh đích thân chọn còn người khác nói gì anh quả thật không quan tâm”.
Phương Vân gật đầu tỏ vẻ hài lòng cách nói chuyện của Tề Lăng Hạo: “Hạo nói đúng đó con, gia thế của một người không nói lên điều gì hết nhưng nhân cách của một người cao quý thì tự ắt người đó sẽ cao quý mà thôi”.
Bạch Lục Tranh cũng lên tiếng: “Ngày xưa ông cũng chỉ là một người lính quèn nhờ sự cố gắng hết mình phụng sự cho đất nước mới vươn lên được cái chức danh thiếu tướng, người của Bạch gia xưa nay đều phải tự lực cánh sinh mà vươn lên trong môi trường khắc nghiệt của quân đội mà trưởng thành, do đó cách sống của con người mới nói lên giá trị của người đó chứ không phải xuất thân đâu con à”.
“Con cảm ơn mọi người đã không chê bai xuất thân của con…” Kiều Uyển Vũ cảm động viền mắt của đỏ hoe lên.
Phương Vân choàng tay ôm Kiều Uyển Vũ vào lòng lên tiếng dỗ dành cô: “Con bé này mau nước mắt quá đi, từ giờ con là cháu dâu của Bạch gia ta đố ai dám coi thường con nữa đó, nếu có ai dám bắt nạt con cứ nói với bà ngoại bà nhất định đứng ra làm chủ cho con”.
Bạch Lục Tranh cũng khẽ cười lên tiếng: “Nếu người bắt nạt con là Hạo thì ông cũng nhất định không tha đâu”.
Kiều Uyển Vũ thổn thức trong lòng của Phương Vân: “Từ nhỏ con đã không cảm nhận tình cảm của ông bà trong gia đình, cảm ơn vì ông bà đã cho con biết cảm giác đó như thế nào”.
Tề Lăng Hạo liền lên tiếng nói với Kiều Uyển Vũ: “Vậy đi sau này mỗi lúc rãnh rỗi anh sẽ đưa em về đây thăm ông bà ngoại chịu không?”.
Kiều Uyển Vũ không chần chừ mà liền gật đầu đồng ý: “Được thôi”.
Phương Vân nghe vậy cũng mừng: “Nếu hai đứa con thường xuyên tới đây chơi thì tốt quá rồi, ở nhà bọn trẻ cứ đi vắng suốt chỉ có hai ông bà thôi nên cũng buồn lắm”.
Bạch Lục Tranh và Tề Lăng Hạo ngồi cùng nhau trò chuyện ở phòng khách còn Kiều Uyển Vũ thì đi theo Phương Vân ra vườn rau mà bà tự tay trồng dạo mát.
Chờ lúc Kiều Uyển Vũ đã đi ra ngoài cùng Phương Vân rồi, Bạch Lục Tranh mới nghiêm nghị quay sang nói với Tề Lăng Hạo: “Ông không có ý chê bai hay coi thường xuất thân của Uyển Vũ nhưng ông muốn biết vì sao con lại kết hôn với cô bé đó, về gia thế và cả tuổi tác cả hai đứa chênh nhau không ít đâu”.
Tề Lăng Hạo ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của Bạch Lục Tranh rồi hỏi: “Ông ngoại à, ông có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”.
Bạch Lục Tranh kéo căng khóe môi lên mỉm cười: “Hóa ra là tình yêu sét đánh à?! Con gặp con bé đó ở Pháp sao?”.
Tề Lăng Hạo lắc đầu đáp: “Dạ không, lần đầu tiên con gặp cô ấy là ở Vịnh Xuyên, tuy Uyển Vũ nói cô ấy xuất thân không bằng ai nhưng thật ra cũng chẳng ai bằng cô ấy đâu…ba của Uyển Vũ là bác Kiều Cẩn Dương tổng giám đốc công ty sản xuất lụa thượng hạng Vệ Đồ từng thời nổi tiếng nhất cả nước trong quá khứ đó ông”.
Bạch Lục Tranh gật đầu tỏ vẻ đã biết: “Năm xưa Bạch gia ta cũng thường xuyên dùng lụa của Vệ Đồ để may y phục, đến bây giờ bà con vẫn còn rất nhiều quần áo may từ loại lụa nổi tiếng đó…chỉ tiếc là họ làm ăn gian thương nên sau này lụn bại rồi biến mất khỏi thương trường”.
Tề Lăng Hạo liền lên tiếng giải thích: “Ông ngoại à, thật ra nhà Uyển Vũ không có làm ăn thất nhơn thất đức vậy đâu chẳng qua là bị kẻ gian hãm hại nên ba cô ấy thân bại danh liệt còn Uyển Vũ rơi vào những ngày sống trong tâm tối giữa cuộc đời mà thôi”.
Bạch Lục Tranh nhíu mày quay sang nhìn Tề Lăng Hạo rồi hỏi: “Con có bằng chứng họ bị hãm hại sao?”.
Tề Lăng Hạo chần chừ hồi lâu rồi gật đầu đáp: “Dạ phải, con cho người điều ra và có chứng cứ họ vô can rồi ạ”.
“Vậy tại sao không mang ra để minh oan cho họ trả lại công bằng cho Vệ Đồ và cả Uyển Vũ nữa?” Bạch Lục Tranh tỏ vẻ khó hiểu hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.