Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 77:




Hàm Linh biết Thẩm Mộc Chi và Kiều Uyển Vũ từ đó giờ không hề ưa nhau, cô giả vờ lên tiếng giảng hòa trước mặt của Đoạn Phong Lãng: “Kìa mẹ và cả Uyển Vũ nữa lâu lắm chúng ta mới có dịp hội ngộ thế này hay là ngồi ăn chung đi”.
Hàm Tuấn cũng biết Kiều Uyển Vũ vì lúc trước cô và Hàm Linh cũng rất thân thiết với nhau nên lên tiếng: “Uyển Vũ bây giờ con trông khác quá ngày càng xinh đẹp ra suýt chút nữa là bác không nhận ra luôn rồi”.
Kiều Uyển Vũ dời ánh mắt chứa đầy thù hận sang người của Hàm Tuấn: “Ông có thể không nhận ra tôi nhưng mà kẻ thù gián tiếp giết chết ba tôi thì tôi mãi mãi không bao giờ quên được đâu”.
Hàm Linh liền tỏ thái độ tức giận chen vào: “Uyển Vũ mình nể tình cậu là bạn mình nên không tính toán nhưng mà cậu xúc phạm đổ tội cho ba mình như thế thì mình không thể chấp nhận được đâu”.
Kiều Uyển Vũ nhướng mày nhìn Hàm Linh rồi nhếch môi mỉm cười: “Cô cũng là đồng phạm với họ có tư cách gì mà lên tiếng chứ”.
Đoạn Phong Lãng nhìn thấy Kiều Uyển Vũ dùng thái độ lạnh lùng nói chuyện với mọi người không chịu được nên lên tiếng: “Em một mực nói hai bác nợ em, nói Hàm Linh là đồng phạm với họ vậy rốt cuộc là họ đã làm gì em hả Uyển Vũ?”.
Kiều Uyển Vũ đưa tay cầm lấy túi xách rồi nhìn Đoạn Phong Lãng bằng ánh hời hợt: “Không liên quan đến anh”.
Đoạn Phong Lãng kéo tay của Kiều Uyển Vũ lại rồi lên tiếng: “Sao có thể không liên quan được chứ? Ngày xưa em và Hàm Linh thân thiết như chị em một nhà sao bây giờ em lại tỏ thái độ căm ghét cô ấy như thế chứ? Anh biết là chuyện mẹ em đột ngột trở thành của Hàm Linh làm cho em rất khó chấp nhận nhưng mà bác trai cũng mất rồi anh thấy bác gái đi tìm hạnh phúc mới không có gì là sai hết…”.
Ánh mắt của Kiều Uyển Vũ hằn lên tia máu: “Cái sai của họ là gián tiếp gây ra cái chết của ba tôi, còn nữa bà ta vốn không phải mẹ của tôi anh nghe rõ chưa?”.
“Em đừng có ngang bướng như vậy nữa được không hả dù sao cũng là mẹ con bao nhiêu năm mà, không còn tình thì cũng còn nghĩa chứ”.
Kiều Uyển Vũ nhếch môi mỏng mỉm cười: “Loại người này mất hết nhân tính rồi làm gì còn tình nghĩa gì chứ”.
Đoạn Phong Lãng thở dài: “Em đừng như vậy nữa hãy mở lòng với mọi người được không?”.
Kiểu Uyển Vũ ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Phong Lãng rồi lạnh lùng đáp: “Vẫn câu nói đó... chuyện của tôi không liên quan đến anh”.
Mai Cát Vi tỏ vẻ bực dọc đứng dậy ném cái nhìn không mấy thiện cảm về phía của Hàm Linh và Đoạn Phong Lãng: “Trời đánh còn tránh bữa ăn vậy mà bọn tôi lại bị “chó cắn” ngay trong khi đang ăn đúng là nhọ quá rồi”.
Hàm Linh liền nổi điên lên quát: “Mai Cát Vi cô vừa nói ai là chó hả?”.
Mai Cát Vi lém lĩnh đáp lại: “Đứa nào lên tiếng sủa thì chính là chó đó”.
Đoạn Phong Lãng cau mày bước tới: “Cát Vi mình thấy cậu quá đáng lắm rồi đó sao có thể ngang nhiên sỉ nhục người khác như vậy chứ, mau xin lỗi đi”.
Mai Cát Vi cũng chẳng ưa gì Đoạn Phong Lãng nên hất mặt trêu tức anh: “Bà đây nói phong long có chỉ định ai đâu tại có người thấy nhột lên tiếng tự nhận thôi mắc mớ gì phải xin lỗi chứ”.
Đoạn Phong Lãng trợn mắt lên.
Mai Cát Vi cũng không lùi bước: “Tính làm gì? Đánh tôi hả? Mặt nè ngon nhào vô”.
Kiều Uyển Vũ kéo tay của Mai Cát Vi: “Chúng ta đi thôi đừng có ở đây phí thời gian với bọn họ làm gì”.
Mai Cát Vi và Kiều Uyển Vũ vừa quay người bước đi thì nghe mấy người họ hàng nhà Hàm Linh lên tiếng nói xấu sau lưng: “Cái bọn này đúng là thất học mà cư xử vô văn hóa thật”.
Một người bĩu môi cố tình nói lớn tiếng cho Kiều Uyển Vũ và Mai Cát Vi nghe thấy: “Tụi nó đang ganh tị với Hàm Linh nhà chúng ta quen được đại thiếu gia của Đoạn gia nên ganh ghét chứ gì, thứ nghèo kiết xác như bọn nó sao có thể được vào trung tâm thương mại dành cho giới thượng lưu thế này thật là khó hiểu mà”.
Mai Cát Vi quay người lại vẻ mặt vô cùng đanh đá: “Mấy người nói ai nghèo kiết xác hả? Đại thiếu gia của Đoạn gia còn không bằng cái móng chân út của Phó Chủ tịch tập đoàn Hoàng Kim đâu nha đừng có ở đó mà tự cao tự đại”.
Hàm Tuấn lên tiếng hỏi: “Có liên quan gì đến Phó Chủ tịch tập đoàn Hoàng Kim chứ?”.
Mai Cát Vi hất mặt lên cao đáp: “Uyển Vũ là vợ của Phó Chủ tịch tập đoàn Hoàng Kim đó mấy người không biết à”.
Hàm Linh liền nhếch môi mỉm cười một cách trào phúng: “Cát Vi à, lần trước chẳng qua Tề thiếu đi ngang qua thấy Uyển Vũ tội nghiệp nên giải vây giúp thôi, cậu đừng tưởng là thật đó nha…làm sao mà Tề thiếu có thể để Uyển Vũ vào trong mắt được chứ nhìn qua cũng thấy khập khiễng lớn về gia thế rồi”.
Lần trước đụng mặt nhau ở nhà hàng Phụng Cổ, Đoạn Phong Lãng cũng thừa biết là Kiều Uyển Vũ không hề nói dối về chuyện cô đã kết hôn và mối quan hệ giữa cô với Tề Lăng Hạo chắc chắn không hề bình thường, dù không muốn nhưng anh buộc lòng phải thừa nhận chuyện đó.
Đoạn Phong Lãng kéo tay của Hàm Linh một cái: “Có kết hôn hay không vốn là chuyện của người ta chẳng liên quan gì đến chúng ta hết đi ăn cơm thôi mọi người đang chờ chúng ta đó”.
Hàm Linh nắm chặt lấy tay của Đoạn Phong Lãng tỏ vẻ thân thiết để chọc tức Kiều Uyển Vũ: “Chúng ta là bạn của Uyển Vũ nên giúp cậu ấy tỉnh giấc mộng không có thực kia mới phải”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.