Đông Phương Ngôn Diễm mệt mỏi đến độ vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ thiếp đi. Vu Hoằng Dương nhìn người phụ nữ đang nằm trong lòng mình, lại nhìn sang nhóc con đang ngủ say kia trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc lạ lùng.
Sáng sớm, ánh mặt trời len lỏi vào từng khe cửa chiếu vào căn phòng nhưng Đông Phương Ngôn Diễm vẫn đang ngủ ngon trong vòng tay của Vu Hoằng Dương.
Nhóc con đã thức, Vu Hoằng Dương rón rén dậy chăm cậu nhóc, cho cậu uống sữa, chơi cùng con và ru cậu nhóc ngủ rồi mới lên giường ôm người đẹp ngủ tiếp.
“Anh làm em tỉnh giấc à?”
“Không có, em dậy cho con ti sữa.”
“Anh làm rồi, đợi em chắc thằng bé khóc ré lên vì đói rồi.”
“Tại ai hả?”
“Ừ, tại anh.”
Vu Hoằng Dương kéo người cô xuống giường: “Ngủ thêm một lát.”
“Hôm nay anh không đi làm sao?”
“Sao thế? Muốn anh rời đi sao?”
“Không có, muốn được anh ôm ngủ như này cơ.”
“Ngoan.”
Đông Phương Ngôn Diễm ngủ thêm một lát liền dậy tắm rửa để đợi cục cưng nhỏ dậy sẽ chơi cùng con.
Vu Hoằng Dương chuẩn bị đồ ăn xong, lên phòng tìm cô thì không thấy Ngôn Diễm đâu, anh mới vào phòng tắm định tắm rửa một chút.
“Dương… em đang tắm, sẽ làm ướt anh mất.” Đông Phương Ngôn Diễm nhìn thấy anh vào liền tìm lý do trốn tránh sự đụng chạm của anh.
“Ướt?” Vu Hoằng Dương khẽ cười, bàn tay khẽ vuốt ve dọc theo hai chân cô, chậm rãi di chuyển đến nơi tư mật của Đông Phương Ngôn Diễm.
“Xem ra người ướt át trước chắc chắn không phải là anh.”
Đông Phương Ngôn Diễm hiểu rõ ý tứ phát ra từ miệng Vu Hoằng Dương, hơi thở gấp gáp lên tiếng: “Đừng…”
Vu Hoằng Dương đem cô áp vào tường, một tay khẽ che chắn sau đầu Ngôn Diễm. Bàn tay to dọc theo mông của Ngôn Diễm, chậm rãi nâng chân cô lên, ngón trỏ xấu xa mà mân mê hạt trân châu của cô, nhẹ nhàng cọ xát.
Đông Phương Ngôn Diễm ý thức được mình sẽ không thể ngăn cản được ham muốn của anh, Ngôn Diễm mở miệng cầu xin anh: “Dương… chúng ta mới làm đêm qua, bây giờ em mệt lắm.”
Vu Hoằng Dương im lặng không trả lời, ngón tay cố ý cắm mạnh vào cửa huyệt, không ngừng càng quấy.
“Aaa… anh…” Đông Phương Ngôn Diễm liên tục thở gấp.
Vu Hoằng Dương âu yếm kiều nhĩ của Ngôn Diễm, một tay kia không ngừng trong cơ thể cô mà khơi gợi dục vọng.
“Ưmmm… anh…” Cô phát ra âm thanh rên rỉ, vẻ mặt đỏ bừng.
Anh kéo khóa quần, rất nhanh đã kéo quần xuống, cự vật như được giải phóng mà hiên ngang đi vào bên trong người Ngôn Diễm, không ngừng ma sát.
“Dương… anh… em… ưmmm…”
“Ngoan, rên lên đi em. Anh muốn nghe.”
Vu Hoằng Dương hai tay đùa bỡn nhũ hoa của cô, giọng khàn khàn bên tai cô: “Em phỏng hỏa nên công việc dập tắt đương nhiên phải là em làm rồi.”
Đông Phương Ngôn Diễm khẽ nhíu mày: “Rõ ràng là anh, anh lại đổ oan cho em.”
“Ừ là anh muốn em. Có trách thì trách em quá mê người.”
“Đòi hỏi vô độ.” Đông Phương Ngôn Diễm buộc tội anh.
Vu Hoằng Dương cuồng phóng ôm thân thể của Ngôn Diễm, mỗi lần ra vào đều như muốn sáp nhập vào chỗ sâu nhất trong người cô. Tần suất nhanh làm cho Đông Phương Ngôn Diễm liên tục cầu xin: “Anh… chậm một chút. Em… không… chịu nổi.”
“Ngoan, em chiều anh nhé.”. Truyện Bách Hợp
Anh đem thân hình tuyệt đẹp áp sát vào người cô, liên tục luân động khiến Đông Phương Ngôn Diễm phát ra những âm thanh rên rỉ yêu kiều.
Vu Hoằng Dương động tác ngày càng nhanh, càng cuồng dã, càng không ngừng biến hóa tư thế khiến Ngôn Diễm như bị anh rút cạn sức lực.
“Aaaa…”
Lực đạo phần eo nhanh hơn một chút, hung hăng qua lại rốt cuộc phóng ra dục vòng cường đại, đưa cả hai đạt đến khoái cảm.
“Bé con, em thật mê người.” Vu Hoằng Dương khẽ cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ nhàng ôm người cô ra phòng ngủ.
Và tất nhiên sau trận chiến thì người dọn tàn cuộc luôn là Vu Hoằng Dương. Đông Phương Ngôn Diễm mệt đến nỗi lăn ra ngủ ngon lành còn anh phải chăm con, chơi cùng con.
Nhưng có vẻ cậu nhóc không thích chơi cùng người ba này lắm, cứ như vậy mà khóc ré cả lên. Vu Hoằng Dương phải liên tục bế bổng cậu nhóc lên để dỗ dành, tránh đánh thức người đẹp đang ngủ ngon lành kia.
“Ngoan ba thương nhé. Đừng khóc.”
“Đừng khóc, để mẹ con ngủ một lát nhé.”
“Con khóc lớn như thế sẽ đánh thức mẹ đó.”
Một câu cũng là vì Ngôn Diễm, hai câu cũng là Ngôn Diễm. Nếu cậu nhóc mà biết nói chuyện chắc chắn sẽ hỏi rốt cuộc mình có vai trò gì trong cái ngôi nhà này, chẳng lẽ chỉ là tệp đính kèm thôi sao.
“Lớn rồi sao lại khóc nhé chứ. Con hư quá.”
Vu Thời Gia Hưng kiểu: “Là lớn dữ chưa ông già? Người ta còn chưa được một tuổi nữa.”
“Yên nào, để cho mẹ ngủ. Con mà làm mẹ con thức là ba đánh đòn đấy nhé.”
Không biết cậu nhóc có hiểu những gì Vu Hoằng Dương nói không nhưng anh vẫn thao thao bất tuyệt, không ngừng đe dọa.
Vu Hoằng Dương dỗ mãi cậu bé mới nín khóc.
Đến chiều tối Ngôn Diễm mới tỉnh giấc, nhìn Vu Hoằng Dương đang canh chừng con ngủ mà trong lòng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cuối cùng cô cũng tìm được một người yêu thương cô.
Đông Phương Ngôn Diễm nhẹ nhàng đi đến ôm lấy anh, giọng nhẹ nhàng: “Em yêu anh nhiều lắm.”
“Sao thế?”
“Người ta bày tỏ tình cảm với anh mà anh còn hỏi sao.”
“Đừng có phóng hỏa kẻo lại không xuống được giường đấy nhé bé con.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng chuyển chủ đề: “Con có khóc không? Anh đã cho con uống sữa chưa?”
Vu Hoằng Dương như chỉ đúng câu hỏi này của Ngôn Diễm để có cơ hội mè nheo, anh ôm lấy người cô, giọng tỏ rõ vẻ tội nghiệp: “Thằng nhóc con em nó không thích anh hay sao ấy, anh chưa làm gì mà đã khóc ré lên.”
“Này Vu tổng, anh có cầm nhầm kịch bản không đấy hả? Thằng bé là con anh đấy.”
“Chẳng biết giống ai mà tính tình khó chịu, khó chiều thế không biết.”
“Ừ con anh đấy.”
Vu Hoằng Dương: “…”
“Anh không có khó chiều, anh rất dễ chịu.”
“Có gì ăn không anh, em đói bụng rồi.”
“Em ăn anh sạch sẽ mà vẫn còn đói bụng à?”
Đông Phương Ngôn Diễm dành tặng cho anh một cú lườm tràn đầy tình yêu thương: “Ghế sofa chào đón anh tối nay nhé.”